Chương 42: Đồng bọn

“ Hoàng thượng, nô tỳ sợ hãi.” Tử Oánh rút chân về, cẩn thận ngẩng mặt nhìn

hắn. Thấy nàng cẩn thận như vậy

thì

buồn cười nhưng lại giả vờ

không

để ý, xoay người nằm xuống.

đã

ngủ rồi? Tử Oánh nằm bên cạnh

không

dám nhúc nhích, nghe thấy tiếng hít thở đều của

hắn

thì

nhẹ

nhàng thở ra.

một

đêm

không

nói

chuyện.

Hôm sau, sau khi tiễn Dịch Thụy Cảnh, Tử Oánh trang điểm thỏa đáng

đi

thỉnh an QUý phi, mặc y phục bằng lụa trắng, thêu hoa màu xanh,

trên

đầu cài trâm lưu ly, nhìn trắng trong thuần khiết.

Họa Phiến cũng trang điển trong trắng, cùng nàng đến Trường Nhạc cung. Liễu quý phi trấn an mọi người vài câu,

nói

Lưu tần đẻ non, Hoàng Thượng rất coi tọng chuyện này, nếu điều tra ra là ai

sẽ

biếm vào lãnh cung… Sắc mặt mệt mỏi vẫy tay để mọi người lui ra chỉ giữ lại Thục phi và Hiền phi.

Nghĩ kỹ lại

thì

Hoàng hậu chính là người được lợi nhất từ chuyện này. Đứa

nhỏ

của Lưu tần

không

còn,

sẽ

không

tạo được bất kỳ uy hϊếp nào đến Đại hoàng tử,

hiện

tại Quý phi

sẽ

mang tội quản lý

không

nghiêm, chỉ sợ

không

đến mấy ngày nữa mọi người

sẽ

đến Phượng Nghi cung thỉnh an hoàng hậu.

trên

đường, Đào nhi do dự

nói

“ Tiểu chủ, nô tỳ có chút chuyện vẫn luôn muốn

nói

với người, Người xem hoàng thượng rất sủng tiểu chủ, vì sao tiểu chủ

không

hầu hạ hoàng thượng

thật

tốt, sớm ngày hoài con nối dòng. Ở trong cung cũng coi như đứng vững, Tân ma ma biết cũng

sẽ

yên tâm.”

không

ngờ Đào nhi cũng cảm thấy nàng

không

dụng tâm hầu hạ?

Nhưng lời của Đào nhi có vài phần đạo lý.

Tử Oánh về đến Hương vận hiên

thì

Dịch Thụy Cảnh

đã

hạ triều trở về, trong Noãn các

đã

dọn xong đồ ăn, Tử Oánh thỉnh tội “ Nô tỳ vè chậm, xin hoàng thượng thứ tội.”

Dịch Thụy Cảnh ‘ Ân’

một

tiếng, bắt đầu dùng bữa, nội vụ phủ thấy nàng được sủng ái

thì

chi phí ăn mặc vô cùng tốt. Chỉ riêng đồ ăn sáng

đã

vượt qua phân lệ mà Quý nhân được hưởng.

Cơm xong, Tử Oánh phao trà, thấy

hắn

phê sổ con

thì

đứng

một

bên quạt. Hôm nay nàng

sẽ

làm tỉnh

một

đám người dám bảo nàng

không

hiểu chuyện!

Ngụy công công

đã

sớm mang sổ con chuyển đến thư phòng trong Noãn các. Mắt Tử oánh giật giật, Hoàng thượng

sẽ

không

tính toán ở đây lâu dài chứ?

“ Bản lĩnh của Ngọc quý nhân

thật

lớn!” Dịch Thụy Cảnh ném sổ con xuống bàn, làm Tử Oánh bị giật mình rơi cả quạt “ Hoàng thượng, nô tỳ nhưng là..” đắc tội người chỗ nào?

Nàng nhìn sổ con

đang

mở trước mặt,

thì

ra sổ con buộc tội phụ huynh của Lưu tần tham ô, ức hϊếp dân chúng “ Hoàng Thượng, nô tỳ oan uổng, sao nô tỳ lại có bản lĩnh đó được. Huống chi, hậu cung

không

được phép tham gia chính

sự, nô tỳ sao dám làm thế?”

Dịch Thụy Cảnh nhìn nàng chằm chằm, lúc lâu sau mới nâng cằm nàng lên “ Ngọc quý nhân

thật

sự

không

hiểu sao? Phụ thân ngươi là Hộ Bộ thượng thư, loại chuyện này làm

không

ít..”

Tử Oánh rùng mình, hóa ra phụ thân làm gì

hắn

cũng biết



ràng, cái bản thân nàng động tay chân…

“ Trẫm cho nàng

một

cơ hội,

nói

cho Lưu tần biết chuyện này, để nàng ta chuẩn bị cho nàng mười vạn lượng bạc, bằng

không

Trẫm

sẽ

gϊếŧ phụ huynh nàng ta.”

Đem nàng đặt lên đùi “ Thế nào? Sợ hãi?”

“ Nô tỳ, nô tỳ

không

sợ..” Gắt gao cầm lấy áo trước ngực của

hắn, sao mới chỉ

một

đêm mà

hắn

giống như

đã

thay đổi thành con người khác, từ trước đến giờ nàng chỉ biết đến là quân,

hiện

tại mới hiểu ra

hắn

không

chỉ là quân mà còn là vương!

“ Ân,

không

sợ là tốt rồi” Dịch Thụy cảnh vuốt tóc nàng “ Ở hậu cung trẫm cần tai mắt mà vừa vặn Ngọc quý nhân lại là người tai thính mắt tinh..”

Tử Oánh lập tức hiểu được, Hoàng Thượng muốn dùng mười vạn lượng bạc của Lưu tần nhưng lại

không

muốn ai biết

sự

tồn tại của bạc này.

Hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, người thông minh cũng

không

ít, vì sao cố tình lại là nàng?

“ Hoàng, Hoàng thượng, vì sao?”

“ Người thông minh

không

hỏi tại sao. Trẫm có thể đảm bảo bộ tộc Thẩm thị của nàng vinh hoa phú quý, nàng đáp ứng hay là

không?” Dịch Thụy Cảnh nâng mặt nàng lên, nhìn chằm chằm

không

bỏ xót bất cứ biểu cảm nào của nàng.

Nàng còn lựa chọn nào khác sao?

không

đáp ứng chính là con đường chết!

“ Nô tỳ biết nên làm thế nào.” Rũ mắt xuống, trong lòng phiền muội.

Có lẽ nàng nên may mắn vì được làm người của Hoàng Thượng. Nhưng nàng là nữ nhân hậu cung

không

có gia tộc chống lưng, nàng phải giúp hoàng thượng thế nào?

Dịch Thụy Cảnh vừa lòng với đáp án này, hôn lên trán nàng “ Trẫm nhớ ba ngày sau là lễ sắc phong,

sẽ

thăng thêm vị phân cho nàng để dễ làm việc.”

“ Nô tỳ đa tạ hoàng thượng” Tử Oánh muốn hành lễ nhưng

hắn

lại

không

buông ra.

“ Trẫm muốn ban chỉ, ban thứ nữ của Hoài Nam hậu cho phụ thân người làm kế thất.” Ngụy công công lĩnh mệnh

đi

tuyên chỉ.

Hoài nam hậu là danh gia thời tiên đế, gia giáo nhất định tốt, để thứ nữ là kế thất cũng

không

bôi nhọ phụ thân.

Đầu tiên là cho nàng hai quả táo, để nàng ăn

thật

ngon, chỉ sợ về sau việc cần làm đều

không

đơn giản.

Tiên đế có năm hoàng tử, năm đó Thái hậu vẫn còn là Hoàng hậu sinh ra Dịch Thụy Cảnh là nhị hoàng tử, đại hoàng tử Dịch Thụy Vinh là do Tấn tần sinh, Tam hoàng tử Dịch Thụy Quang là Thái phi sinh, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử còn

nhỏ

tuổi. Tuy Dịch Thụy Cảnh rất có ưu thế để lên ngôi nhưng đại hoàng tử và Tam hoàng tử đều có dã tâm và có bên ngoại hậu thuẫn hùng mạnh,

không

thể xem

nhẹ.

hiện

nay Đại hoàng tử và Tam hoàng tử bị đưa về đất phong, vĩnh viễn

không

được bước ra khỏi đất phong.

Chưa biết chừng trong cung vẫn còn dư nghiệt của bọn

hắn.

“ Trời nóng như thế này, nô tỳ

đi

làm cho người chút canh mát để giải nhiệt” Tử Oánh ngồi

trên

đùi

hắn

có chút

không

yên, thầm nghĩ lấy cớ

đi

ra ngoài.

“ Được” Dịch Thụy Cảnh buông nàng ra, cầm sổ con bắt đầu phê duyệt.

Tai mắt của hoàng thượng

thật

nhiều, vài ngày trước nàng để Lâm Ngôn truyền tin cho phụ thân để phụ thân tra tội danh của phụ huynh Lưu tần. Nhưng nàng

không

dám chắc phụ thân

sẽ

giúp nên viết là Uyển

âm

bị Lưu tần hãm hại, nên dù phụ thân

không

muốn giúp

thì

Hoàng di nương cũng

sẽ

ép phụ thân phải giúp.

Nghĩ đến sau này thứ nữ Hoài Nam hầu vào phủ

sẽ

không

để

một

cái di nương tác quai tác quái như vậy.

Tâm tình nàng rất tốt, gặp Hiền phi ở bên ngoài hành lễ “ Nương nương, người mới ở chỗ Quý phi trở về?”

Hiền phi cười “ Cũng

không

phải, Quý phi muốn thẩm vấn từng người trong ngự thiện phòng. Muội muốn

đi

đâu? Hoàng Thượng

đang

ở bên trong?” nghi thức của Dich Thụy Cảnh đều

đang

ở trong viện, Tiểu Huyền tử cũng

đang

đứng dưới hành lang.

“ Tỷ tỷ mời vào bên trong, muội

đi

làm cho Hoàng Thượng chút canh mát để Hoàng Thượng giải nhiệt.”

“ Vậy

thì

muội mau

đi

đi. Tỷ

đi

thỉnh an Hoàng Thượng.”

Thấy Hiền phi nhấc mành bước vào, Tử Oánh vịn tay Tô Noãn

đi

đến tiểu phòng bếp, trong lòng nghĩ khi nào bản thân mới được làm chủ

một

cung, mọi việc

sẽ

dễ làm hơn.

Hình như Tô Noãn nhìn thấu tâm tư Tử Oánh

nói

“ Nương nương,

hiện

tại cũng nên gọi người là nương nương rồi. Ngày lành

sẽ

sớm đến thôi.”

Đào nhi và Xảo nhi càng cao hứng, Đào nhi cảm thấy bản thân vừa chỉ điểm cho Tử Oánh liền có hiệu quả, Hoàng Thượng mới vui vẻ với nương nương như vậy.

“ Nương nương, để nô tỳ làm, người ở

một

bên nghỉ ngơi

một

chút.” Đào nhi sợ Tử Oánh bị phỏng để thành sẹo.



không

sao, hôm nay ta

sẽ

tự làm, Tô Noãn, ngươi

đi

nội vụ phủ bảo bọn họ chuẩn bị mấy bàn tiệc, bữa tối các ngươi hãy cùng tiệc tùng.”

“ Đa tạ nương nương.”

Người trong tiểu phòng bếp rất cung kình, vì chưa chính thức tuyên chỉ phong tần nên mọi người chỉ

nói: “ Ngọc quý nhân cát tường.”

Hiền phi sau khi thỉnh an rời Hương Vận hiên, sắc mặt có chút khó coi, thấy Xảo nhi bưng hộp đựng thức ăn về, trong mắt

hiện

lên vẻ khinh thường. Nhưng Xảo nhi chưa kịp nhìn ra

thì

nàng ta

đã

quay về biểu cảm bình thường.

không

lâu sau trong cung liền biết Ngọc quý nhân lại được phong Ngọc tần. Trong mấy tháng mà

đã

thăng ba cấp, trừ Lưu tần mới sinh non trong cung chưa ai có được ân điển này.

Huống chi nàng ta còn chưa có con nối dòng.

Các phi tần có phản ứng khác nhau, mặt Huệ phi ngày càng đan, ném vỡ bình trà, đến bình hoa cũng

không

tha “ Hoàng Thượng lâu rồi

không

đặt chân đến Sướиɠ An cung của bản cung, lại để tiểu nhân kia đắc thế.” Hù Nhị hoàng tử ở bên cạnh khóc ô ô.

“ Bản cung nhất định

sẽ

không

bỏ qua cho nàng ta!”

Lưu tần nghe xong liền đánh Trà Chanh để trút giận. Tức giận Hoàng Thượng

không

đến xem nàng ta, trong lòng liền nảy ra kế giá họa cho Tử Oánh khiến nàng ta sinh non.

Vì sao

không

thể là nàng ta - Tử Oánh động thủ với đứa

nhỏ? Nàng ta – Tử Oánh, có động cơ này là đủ.

Tử Oánh hầu hạ Dịch Thụy Cảnh ngủ trưa, sau đó thu thập thỏa đáng mang theo Tô Noãn

đi

Vĩnh Hòa cung.

Lưu tần nghe là nàng tới tất nhiên là

không

muốn gặp. Nhạc nhi khuyên nửa ngày Lưu tần mới miễn cưỡng đáp ứng gặp Tử Oánh. Hôm nay Tử Oánh mặc y phục màu hồng nhạt, giày phỉ thúy như

ẩn

như

hiện

trong váy.

“ Muội muội, sao sắc mặt lại kém như vậy? Nội vụ phủ

không

biết hầm tổ yến cho muội bồi bổ.” Tử Oánh ngồi xuống, ngón tay út đeo móng tay màu vàng “ Muội hãy giảu tỏa tâm tình, dưỡng thân thể

thật

tốt. Bằng

không

Hoàng Thượng

sẽ

ném muội ra sau đầu.”

Lưu tần ‘ phi’

một

tiếng “ Cho dù ngươi được sủng ái

thì

thế nào?

không

hoài được đứa

nhỏ

thì

vẫn giống như bản cung.”

“ Hoài mà

không

giữ được

không

phải cũng giống như muội sao” Tử Oánh cười

nói

“ Lại

nói

sao muội lại được sủng ái?”

“ Ngươi, ngươi, bản cung được sủng ái ở Bàn Nhược trì, Hoàng Thượng tất nhiên vui mừng.” Lưu tần nghiến răng nghiến lợi, tóc chưa được chải cẩn thận nên nhìn rất chật vật.

Tử Oánh ra hiệu cho Tô Noãn, Tô Noãn hiểu ý kéo Nhạc nhi ra ngoài.

“ Chẳng lẽ muội

đã

quên? Sủng ái ở Bàn Nhược trì

không

phải muội mà là ta!”



không

có khả năng, tuyệt đối

không

có khả năng! Bản cung

không

tin, nếu là ngươi tại sao Hoàng Thượng lại

nói

là ta, ngươi gạt ta, haha!” Giọng gần như là rít lên.

Tử Oánh chán ghét nhíu mày “ Bản cung

không

rảnh cùng muội

nói

nhảm. Nghĩ đến muội cũng

đã

nghe đến những chuyện ‘ tốt’ mà phụ huynh muội làm, trong tay cha ta có rất nhiều chứng cứ, chờ ngày bẩm báo lên Hoàng Thượng.”

nói

xong thưởng thức biểu cảm của Lưu tần

một

lát mới

nói

tiếp: “ Bản cung

không

cần nhiều, mười lăm vạn lượng bạc, phụ thân của Bản cung

sẽ

thiêu hủy chứng cứ, bằng

không…”

Lưu tần lui về mép giường “

không

có khả năng,

không

có khả năng..”



một

tháng sau bản cung

sẽ

đến lấy bạc, muội hãy nghỉ

đi.” Đứng dậy

đi

ra ngoài lại quay lại dặn dò “ Muội hãy cẩn thận suy nghĩ xem là ai làm hại hài tử của muội.”

Là ai, đương nhiên là người

đang

đứng trước mặt – Thẩm Tử Oánh!