Chương 41: Đêm dài

Đám người Hoàng Hậu thấy Hoàng Thượng

đi

rồi cũng lần lượt rời

đi,

không

có ai muốn

đi

thăm Lưu tần. Trước đó nàng ta quá phô trương, Hoàng Thượng lại cũng tỏ



thái độ.

Sau khi mọi người rời

đi, đại môn của Vĩnh Hòa cung

đã

đóng,

một

mình Tường tần ngồi

trên

đại kháng bên cửa sổ cười

thật

thoải mái. Khi Lưu tần có thai, nàng ta cũng

đã

phải ăn

không

ít khổ từ Lưu tần.

không

chỉ kéo Hoàng Thượng từ nơi này

đi, còn thường xuyên dùng lời

nói

ép nàng, muốn ngồi lên vị trí chủ Vĩnh Hòa cung.

“ Chúng ta

đi

xem Lưu tần.” Tường tần để cung nữ chưởng

sự- Tây Cùng vấn lại kiểu tóc Sơ cao kế, mang Xích kim tương đông châu mà nội vụ phủ mới mang đến, khuyên tai thủy tinh,

trên

người cũng thay bằng gấm tố cẩm thêu hoa trà, qua rnhieen minh diễm động lòng người.

“ Nương nương, chúng ta

đi

như vậy có phải có chút

không

ổn

không?” Tây Cùng có chút bất an

nói.



không

ổn? Rốt cục ta cũng có cơ hội hãnh diện trước mặt nàng ta, sao lại

không

để cho nàng ta phải ngột ngạt? Huống chi Hoàng Thượng cũng

không

liếc nàng ta

một

cái, chúng ta đến an ủi nàng ta

thật

tốt.”

nói

xong liền nở nụ cười trào phúng.

Lưu tần nằm

trên

giường thống khổ, nàng ta thất vọng vì đứa

nhỏ

không

còn, sau đó chuyển từ thất vọng sang đau khổ vì Hoàng Thượng lại

không

đến nhìn nàng ta

một

cái. Chẳng lẽ vinh sủng chỉ là nhất thời?

Cung nữ Trà Chanh của Lưu tần dè dặt đặt ly trà lên án kỷ “ Nương nương, trời cũng muộn rồi, người sớm nghỉ

đi..” chưa

nói

xong Lưu tần

đã

ngầng đầu tức giận trừng Trà Chanh “ Có phải là ngươi hay

không? Có phải ngươi

đã

hại con của bản cung hay

không?”

Trà Chanh lập tức quỳ xuống “ Nương nương, nô tỳ nào dám có lá gan đó, nô tỳ luôn trung thành tận tâm với người, nương nương phải tin tưởng nô tỳ…”

Trà Chanh chính là cung nữ áo đỏ tía, lúc đó sau khi lui ra nàng ta liền vội vàng đến hầu hạ Lưu tần, lại bị Lưu tần chỉ trích.

“ Xem ra muội vẫn còn sinh long hoạt hổ a” Tường tần đỡ tay Tây Cùng bước vào ĐÔng thiên điện “ Thực nhìn

không

ra là người vừa mới đẻ non.” Tùy ý ngồi xuống ghế cách Lưu tần xa nhất.

Lưu tần trợn tròn mắt “ Ngươi tới làm gì? Có phải là ngươi làm hại con của bản cung, nhất định là ngươi, bản cung phải bẩm báo với hoàng thượng, để người biếm ngươi vào lãnh cung..”

Tường tần cười xuy

một

tiếng, thấy

trên

bàn có trà mà Trà Tranh vừa mang vào liền bưng lên nhấp

một

ngụm “

một

ngày hoàng thượng trăm công nghìn việc, sao có thời gian gặp người điên như ngươi? Huồng hồ ngươi

nói

bản cung làm hại con ngươi, có chứng cứ gì

không? Bằng

không

bản cung

sẽ

trị ngươi tội vu hãm” Loảng xoảng, Tường tần đem ly trà đặt mạnh xuống bàn.

Nàng ta tiến cung sớm hơn, lại có phong hào, giáo huấn Lưu tần có cùng vị phân

không

phải là

không

thể.

“ ngươi, ngươi..” Lưu tần khó khăn hít thở, chỉ cảm thấy trong yết hầu có vị tanh ngọt của máu.

“ Muội muội vẫn nên bảo trọng. Hoàng Thượng

đã

giao cho Quý phi lấy lại công đạo cho ngươi, về phần ai làm hại ngươi, trong lòng ngươi chắc cũng

đã

có?”

nói

xong đứng dậy rời

đi, ra khỏi Đông thiên điện, làm như nơi này

thật

xúi quẩy liền sai Tây Cùng mang y phục

đi

thiêu.

Tây Cùng há miệng thở dốc, nhưng

không

nói

gì, y phục này nương nương vừa mặc đến…

Trà Chanh thấy sắc mặt Lưu tần khó coi liền muốn tiến lên nhưng lại sợ Lưu tần trách tội nên do dự, Lưu tần đánh vào tay nàng ta

nói: “ Nha đầu chết tiệt,

không

thấy bản cung

đang

khó chịu sao, mắt mù hả! hay ngươi

đã

kiếm được cành cao hơn nên chướng mắt nơi này của bản cung!”

Lưu tần vì suy yếu, sức lực

không

lớn lắm, đánh cũng

không

đau. Trà Chanh

không

dám khóc lớn. chỉ

nhỏ

giọng nỉ non, chọc Lưu tần càng tức giận, oán hận trừng mắt nhìn nàng ta. Lúc này Nhạc nhi bước vào, dùng mắt ra hiệu cho Trà Chanh, Trà Chanh như được đại xá, chạy vội ra ngoài.

“ Nương nương,

hiện

giờ người nên nghỉ ngơi

thật

tốt, dưỡng thân thể khỏe sau đó lại vì hoàng thượng mà sinh tiểu hoàng tử” Nhạc nhi nhấc lại bấc nến “ Đều là lỗi của nô tỳ, nếu lúc đó nô tỳ

đi

theo

thì

đã

không

xảy ra chuyện. Thỉnh nương nương thứ tội.”

Nước mắt của Lưu tần lại chảy xuống “ Nhạc nhi, nhất định là tiểu nhân Trà Chanh kia hại ta… Ngươi

nói

ta cong có thể có đứa

nhỏ

sao?”

Nhạc nhi dịch góc chăn cho nàng ta “ Nương nương phúc trạch thâm hậu, tất nhiên

sẽ

có. Nương nương để tâm tình thoải mái là được.”

“ Nhưng là, nhưng là Hoàng Thượng còn

không

liếc mắt nhìn ta

một

cái, ngươi

nói

xem coa phải Hoàng Thượng trách ta

không

giữ được đứa

nhỏ?”

“ Nương nương

không

cần nghĩ nhiều, nhất định là Hoàng Thượng thương tâm

không

đành lòng nhìn thấy nương nương. Còn nữa trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng Thượng tức giận cũng là vì QUý phi và hoàng hậu quản lý

không

nghiêm.”

Lưu tần bình tĩnh lại, nhớ đến những lời Tường tần vừa

nói. Là ai muốn hại nàng? Ngọc quý nhân? Vinh tần? Tường tần? Huệ tần? hoặc có thể là hoàng hậu.

Mỗi người đều có khả năng nhưng dường như cũng

không

có khả năng.

Nghĩ

một

chút

đã

cảm thấy đầu choáng váng, thở dài, lại thầm mắng Trà Chanh

không

hiểu chuyện, chỉ có Nhạc nhi là tri kỷ. Nghĩ

một

lát lại khóc sau đó ngủ thϊếp

đi.

Nhạc nhi thấy Lưu tần

đã

ngủ

thì

cười lạnh, thừa dịp trời tối đem mấy thứ vất

đi.

Trà Chanh sau khi rời khỏi trong lòng ủy khuất. bản thân tận tâm với Lưu tần lại cả ngày bị Lưu tần

không

nể mặt, luôn là Nhạc nhi





ra mặt giúp nàng ta giải vây. Lần này Nhạc nhi





xin nghỉ mới đến phiên nàng ta hầu hạ,

không

ngờ lại phát sinh chuyện như vậy.. Nghĩ đến ngày sau hơi thở dài, chỉ sợ về sau nàng ta sống

không

dễ chịu.

Ánh trăng sáng tỏ, hôm nay nhất định là

một

đêm

không

ngủ.

Liễu quý phi sắc mặt

âm

trầm nhìn hoa văn Vạn thọ vô cương

trên

song cửa sổ,

một

yến hội tốt đẹp lại bị làm hỏng, chỉ sợ trong lòng Hoàng Thượng kín đáo phê bình nàng ta.

“ Nương nương, người

đã

muốn nghỉ ngơi?” Tảo nhi hành lễ hỏi.

“ Đêm nay để An Cầm dẫn người điều tra



cho ta, chỉ cần là kẻ tiếp xúc với đồ ăn của Lưu tần

thì

một

người cũng

không

tha!” Tảo nhi ứng ‘Là’ Liễu quý phi bổ sung thêm “ Tiếp xúc với dụng cụ cũng phải cẩn thận điều tra.”

Tảo nhi lui xuống truyền lời với An Cẩm, móng tay của Quý phi cắm

thật

sâu vào da thịt, qua hồi lâu mới gọi người hầu hạ rửa mặt.

không

lâu sau Tảo nhi trở về,

nhỏ

giọng bẩm báo với Quý phi: “ Nương nương, vừa mời…”

Tử Oánh trở lại Hương Vận hiên, đầu tiên là phân phó chuẩn bị nước tắm rửa, Đào nhi hầu hạ nàng, thấy

trên

vai nàng có

một

dấu răng

thật

sâu “ Tiểu Chủ, đây là..”



không

sao, chỉ là bị cắn

một

cái.” Dù

không

nói

là ai căn nhưng Đào nhi cũng hiểu

rõ, người trong cung có thể cắn Tiểu Chủ của nàng chỉ có thể là vị tiểu chủ kia.

“ Tiểu Chủ, nô tỳ

đã

làm theo lời người phân phó..” Đào nhi dột nhiên hạ giọng.

“ Ta

đã

biết,

không

bị ai phát

hiện

chứ?”



không

có,

không

có ai thấy.”

“ Làm tốt lắm, giờ này chắc nàng ta

đã

khóc

đi, đáng tiếc là ta

không

được tần mắt nhìn thấy cảnh đó.”

“ về sau còn nhiều cơ hội mà, chỉ sợ đến lúc đó muốn người

đi, người còn

không

muốn

đi.”

“ Ba ngày sau chính là lễ sắc phong,

không

biết nội vụ phủ

đã

chuẩn bị tốt triều phục chưa?” Tử Oánh khôi phục thanh

âm, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hai người liếc nhìn nhau.

“ Nội vụ phủ

đã

khẩn cấp làm, Tiểu Chủ cứ yên tâm.” Đào nhi hiểu ý trả lời.

không

lâu sau, Tô Noãn ở sau bình phong

nhỏ

giọng

nói

“ Tiểu Chủ, bên kia

đã

tan rồi.”

“ Ân, ta

đã

biết.” Tử Oánh ngâm

một

lát, thấy hơi nước lượn lờ, bình phong chắn

một

phần đèn đổ bóng loang nổ, nàng nhếch môi cười.

“ Hoàng Thượng vạn phúc kim an” thanh

âm

của Lâm Ngôn vang lên, Tử Oánh vội vàng mặc y phục ra ngoài hành lễ.



không

biết Hoàng Thượng giá lâm, nô tỳ

không

thể tiếp đón từ xa.” Sao

hắn

lại đến đây? Hôm nay tâm tình

hắn

không

tốt, vạn nhất chọc giận hăn

không

phải tất cả đều thất bại trong gang tấc.

“ Đứng lên

đi.” Vừa rồi

hắn

bãi giá Thanh Lương điện,

đi

đến giữa đường lại đổi ý.

Tử Oánh phân phó Tô Noãn dâng trà, Dịch Thụy cảnh lập tức đến đại kháng bên cửa sổ, Tử Oánh bước đến cởi giày cho

hắn, kê sau lưng

hắn

một

gối mềm, thấy

hắn

mệt mỏi nằm đó

thì

nhỏ

giọng hỏi:

“ Hoàng Thượng, có muốn tắm rửa

không?”

Dịch Thụy Cảnh nhàn nhạt ân

một

tiếng, khuôn mặt mệt mỏi,

không

có chút nào giống ngày xưa, trả lời nàng

một

cách mỉa mai. Tô Noãn

đã

ra ngoài chuẩn bị nước, bên trong chỉ có hai người họ. Tử Oánh cảm thấy hơi kỳ quái, huống chi vừa rồi hai người mới cá nước thân mật trong đình.

“ Trà để xa như vậy, trẫm uống thế nào?” Dịch Thụy cảnh khẽ chớp mi, bắt đầu chỉ huy Tử Oánh.

Tóc Tử Oánh chưa lau khô, nước

nhỏ

tí tách,

không

lâu sau lưng áo nàng

đã

ướt sũng.

trên

người vốn chỉ mặc y phục mỏng, nay thân thể như có như

không

hiện

ra, rất mê người.

Nàng lại

không

hay biết, vẫn nghiền ngẫm tâm tư của Hoàng Thượng, thấy tâm tình

hắn

không

tốt nên thông cảm đem trà đến trước mặt

hắn.

“ Hôm nay

thật

nghe lời.” Dịch Thụy Cảnh nhấp

một

ngụm, nhăn mặt “ Sao lại

không

phải là nàng phao?”

“ Hồi hoàng thượng, nô tỳ vừa tắm, chưa kịp..” Còn chưa

nói

xong Dịch Thụy Cảnh

đã

đẩy nàng ra,

đi

về phía Noãn các còn để lại

một

câu cho nàng “ Dối trá!”

Tử Oánh quỳ

trên

mặt đất, tuy biết bản thân thường xuyên chọc giận

hắn, nhưng

hắn

chưa từng thức giận như vậy, thay từ

không

cần thành dối trá, thanh

âm

lại lớn như vậy, chỉ sợ Họa Phiến và hiền phi cũng đều nghe thấy được chứ đừng

nói

cung nữ thái giám

đang

đứng bên ngoài, ngày mai nàng phải gặp người khác như thế nào?

Ngơ ngác quỳ

trên

đất, chân bắt đầu run lên. Trong lòng lại hối hận, biết



tâm tình

hắn

không

tốt còn cố tình chọc

hắn.

không

lâu sau

hắn

mặc áo lts màu vàng bước ra, tóc cũng chưa lau, nước chảy thành dòng suối

nhỏ.

“ Đứng lên, lau tóc cho trẫm.” Dịch Thụy Cảnh thấy nàng còn quỳ

thì

không

đành lòng mở miệng

nói, cau mày ngồi

trên

sạp.

Tử Oánh vội đứng dậy, vì quỳ lâu nên khi

đi

có chút lảo đảo, cầm khăn đứng sau lwung

hắn

nhẹ

nhàng lau, giữa hai người lại khôi phục

không

khí trầm mặc, nhưng lại nhàn nhạt lộ ra an tường.

Lau khô được

một

nửa, Dịch Thụy Cảnh túm lấy tóc nàng về phía trước, cầm khăn lau cho nàng, Tử Oánh ngạc nhiên tựa hồ..

không

nên phát triển thành như vậy.

“ Hoàng, hoàng…” Tử Oánh lắp bắp mở miệng, Dịch Thụy Cảnh kéo tóc nàng để trả thù, làm nàng đau đến nhe răng trợn mắt.

“ Câm miệng” Nàng vội vàng ngậm miệng, hôm nay nàng

không

nên động vào vảy ngược của

hắn.

Ôm nàng lên giường, kéo màn xuống,

nhẹ

nhàng bóp chân cho nàng “ Còn đau sao?” Ngữ khí vẫn

không

tốt, nhưng ôn như hơn vừa nãy.

Nàng phải

nói

hay

không?