Chương 39: Say rượu

Dịch Thụy Cảnh

không

mặc triều phục mà thay bằng thường phục màu tím thêu rồng vàng. Tử Oánh hiếm khi thấy

hắn

mặc y phục như vậy, lúc này

hắn

nhìn có chút lười nhác so với ngày thường.

Phồn hoa thịnh thế, tối nay nhất định choáng ngợp trong cảnh vàng son.

Ngụy công công

nhẹ

nhàng vỗ tay, trong điện tiếng đàn sao lập tức vang lên,

một

nhóm vũ cơ, xiêm y mỏng manh, mặt mày tinh xảo, dáng người thướt tha tiến vào, điệu múa uyển chuyển đồng nhất, đừng

nói

Hoàng thượng, đến các nàng xem còn phải động tâm.

Trong điện ánh nến sáng rực, ngoài cửa sổ trăng vừa lên, Lưu tần ngồi đối diện Tử Oánh, nhàn nhã ăn trái cây. Trong chén là nước ô mai nhà bếp cố ý chuẩn bị.

Hết

một

vũ khúc, Hoàng hậu đứng dậy kính rượu Hoàng Thượng và Thái hậu, phân phó cung nữ mang hạng quyển Xích Kim

đã

chuẩn bị đưa cho Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử- Dịch Phi Vũ còn

nhỏ

tuổi nên bà vυ" của

hắn

phúc thân nhận lễ “ Nhị hoàng tử đa tạ đại lễ của Hoàng hậu nương nương.”

Lễ này

không

tính là hậu nhưng cũng

không

làm cho người ta bắt bẻ vào đâu được. Bà vυ"

nói

như vậy cũng có điều ám chỉ, hoàng hậu cười mở miệng “ Cũng

không

có gì, Bản cung là mẫu thân của

hắn, tất nhiên là phải

yêu

thương

hắn.”

Bà vυ" đáp “ là “

một

tiếng rồi lui xuống, ánh mắt lại nhìn về phía Huệ tần, thấy thần sắc của Huệ tần

không

có gì khác thường,

trên

mặt còn cười

nhẹ. Hoàng hậu thấy Huệ tần

không

có phản ứng như mong đợi

thì

trên

mặt

hiện

lên thất vọng.

Điều này giống như đánh và bông, ngươi kỳ vọng nàng để ý nhưng lại phát

hiện

nàng căn bản

không

để trong lòng.

Dịch Thụy Cảnh nhíu mày, Quý phi cũng kính rượu Hoàng thượng và Thái hậu, nhân tiện nâng chén với Huệ tần, Huệ tần biết lần này là Quý phi giúp đỡ nàng ta

một

đại ân, nên phối hợp nâng chén đáp lễ.

Điều đó tỏ vẻ Hoàng hậu

không

hiểu lễ nghĩa, còn các nàng

thì

hòa thuận vui vẻ cỡ nào.

Tử Oánh cảm thấy

không

thú vị. Hoàng hậu

thật

không

thông minh, ngay trước mặt Hoàng Thượng mà làm bẽ mặt mẹ đẻ của Nhị hoàng tử, điều đó chỉ càng khiến Hoàng Thượng chán ghét.

Thiết nghĩ điều đó cũng là do Hoàng thượng bức nàng ta, từ khi gả cho Hoàng Thượng đến nay tuy Hoàng Thượng

không

sủng ái nàng ta, nhưng vẫn cho nàng ta chút mặt mũi. Nhưng lần trước Hoàng Thượng lại răn dạy nàng ta trước mặt phi tần,

hiện

tại lại

không

chịu giao lại quyền quản lý hậu cung cho nàng ta, nàng ta cảm thấy

thật

rối loạn.

Thái Hậu cũng

không

thích vị Hoàng Hậu

không

lên được mặt bàn này, lúc trước nếu

không

phải bất đắc dĩ

thì

thà chết bà ta cũng

không

để hoàng thượng cưới nàng ta. Nay nàng ta lại có Đại hoàng tử, vì thể diện của Đại hoàng tử nên hậu vị của nàng ta cũng

không

thể động.

Đại hoàng tử- Dịch Phi Minh, thấy sắc mặt mẫu hậu mình khó coi,

thì

tiến lên hành lễ “ Nhi thần cung chúc Nhị đề

một

năm nhiều điều mới.”

Dáng người khả ái, chọc Thái hậu liên tiếp

nói

“ Hảo hài tử.”

Sắc mặt Dịch Thụy Cảnh cũng dịu

đi

không

ít, gọi bà vυ" bế đến để

hắn

ôm, hỏi: “ Hoàng nhi muốn tặng gì cho hoàng đệ của con?”

Dịch Phi Minh nghiêng đầu

nói: “ Nhi thần làm

một

bài thơ cho nhị đệ.”

Thục phi cầm quạt tròn che miệng cười

nói

“ Đại hoàng tử

thật

thông minh lanh lợi, bốn tuổi

đã

có thể làm thơ, tương lai

sẽ

làm cho người trong thiên hạ cam bái hạ phong.”

Dịch Phi Mính mỉm cười ngọt ngào: “ Thục phi nương nương, nhi thần chỉ có học

thật

nhiều, tương lai mới có thể phụ giúp phụ hoàng. Trong thiện hạ phải có tài năng, nếu chỉ biết làm thơ

thì

không

được?”

Nhất thời trong điện lặng ngắt như tờ, Hoàng hậu nương nương vội vàng quỳ xuống, Dịch Phi Minh

không

hiểu sao Hoàng hậu lại quỳ nhưng cũng quỳ theo. Chỉ là trong mắt ngấn lệ,

không

biết mình

đã

nói

sau điều gì.

“ Lời này là ai dạy ngươi?” DỊch Thụy Cảnh vỗ mặt bàn, khi

hắn

còn

nhỏ

cũng phải trưởng thành sớm nhưng mới bốn tuổi

thì

cái gì cũng chưa hiểu, nếu

nói

những lời này

không

có ai dạy

hắn-Đại hoàng tử,

thì

hắn- Dịch Thụy Cảnh,

không

tin.

“ Là Trần học sỹ.” Dịch Phi Minh vụиɠ ŧяộʍ nâng mắt nhìn Dịch Thụy Cảnh, thấy Dịch Thụy Cảnh

không

tức giận, đánh bạo

nói

“ Phụ hoàng, nhi thần

nói

sai rồi?”

“ Đứng lên

đi, con

nói

không

sai. Chỉ là con còn

nhỏ

tuổi,

không

cần học tập vất vả như vậy.” Lại quay đầu

nói

với hoàng hậu “ Minh nhi tuổi còn

nhỏ, nàng

không

thể bắt

hắn

học nhiều như thế, nếu ảnh hưởng đến sức khỏe của nó, nàng có thẻ chịu trách nhiệm nổi?”

Hoàng hậu đáp “ Là” trong lòng biết là bản thân quá sốt ruột,

đã

làm Minh nhi phải mệt mỏi, nghĩ khi trở về

sẽ

kêu người làm đồ ăn tẩm bổ.

Vì khúc nhạc đệm này nên Đại hoàng tử cũng

không

làm thơ, rầu rĩ trở về chỗ. Đến cuối cùng cũng

không

hiểu tại sao phụ hoàng tức giận.

Các phi tần rục rịch muốn ngóc đầu dậy, muốn hiến nghệ trước mặt Hoàng Thượng, có những người lá gan lớn dám đứng lên đầu tiên, ví dụ như người vừa mới thăng từ cung nữ thành phi tần – Lý đáp ứng.

Trong

một

dàn mĩ nhân

thì

Lý đáp ứng

không

phải nổi bật nhất, hôm nay lại trang điểm nên nhìn cũng thuận mắt. Lý đáp ứng phúc thân “ Hôm nay là sinh nhật Nhị hoàng tử, nô tỳ lại chỉ có tài phao trà. Nô tỳ bêu xấu, xin pha trà vì Nhị hoàng tử.”

Dịch Thụy Cảnh gật đầu “ Trẫm nhớ Ngọc quý nhân cũng là cao thủ phao trà,

không

bằng hai nàng tỷ thí, thế nào?” Ngữ khí khẳng định. Tử Oánh

đang

ngồi vui vẻ cắn hạt duwam nghe thấy vậy liền cắn vào lưỡi, đau đến chảy nước mắt. Dịch Thụy Cảnh thấy thế

nói: “ Xem ra Ngọc quý nhân là muốn

không

cho trẫm mặt mũi.”

Tử Oánh thấy mọi người đều nhìn nàng, Lưu tần bày ra vẻ mặt xem kịch vui, mặt Lý đáp ứng

thì

như ngâm trong băng, Hàn Phong lặng lẽ đẩy tay nàng, nàng vội quỳ

trên

mặt đất “ Nô tỳ

không

dám, nô tỳ

đã

sớm nghe Lý đáp ứng là cao thủ phao trà,

không

nghĩ đến hôm nay Hoàng Thượng lại cho nô tỳ ân điển này, nô tỳ là cảm động rớt nước mắt.”

Dịch Thụy Cảnh nhìn nàng

đang

quỳ

nói

“ Đứng lên

đi,

trên

đất lạnh”

Lời này làm chúng phi tần ghen tị đỏ mắt, lúc nãy Đại hoàng tử quỳ cũng

không

thấy Hoàng Thượng

nói

như vậy.

Tử Oánh thầm nghĩ Hoàng Thượng lại muốn nàng phải ngột ngạt, mấy ngày

không

gặp mà

hắn

vẫn nhớ mối hận mấy hôm trước.

Tiểu Huyền tử lệnh thái giám mang dụng cụ pha trà lên. Tử Oánh và Lý đáp ứng ngồi đối diện, Tử Oánh cảm thấy Lý đáp ứng nhìn mình nhưng khi nàng ngẩng đầu lên

thì

Lý đáp ứng

đã

dời ánh mắt.

Tử Oánh để Đào nhi đốt hương, hương thơm nhàn nhạt mùi đàn hương như có như

không

phiêu tán trong

không

khí. Dùng nước nóng tráng cốc tử sa, động tác tuyệt đẹp, lộ ra

một

khoảng cổ tay trắng nõn,

trên

cổ tay mang vòng mà Thái hậu ban.

Mạnh thần mộc lâm, ri

âm

tri kỷ, Ô Long vào cung, trăm trượng phi bộc, … Động tác của hai người

không

sai biệt lắm, các phi tần ngồi xem như phát ngốc.

Lý đáp ứng phao xong trước nàng

một

bước, trình lên cho Dịch Thụy Cảnh, Thái Hậu và Hoàng Hậu. Dịch Thụy cảnh thấy tỷ lệ nước và trà vô cùng tốt, mùi hương

nhẹ

nhàng, đặc biệt và trong chén trà nổi lên hoa mẫu đơn. Thái Hậu cũng rất vừa lòng, nhấp

một

ngụm cười gật đầu.

Hoàng hậu sau khi trải qua

sự

kiện đồng ngôn vô kỵ của Đại hoàng tử

thì

trở nên thành

thật

hơn rất nhiều, thấy Thái Hậu khích lệ, nàng ta cũng khen

một

tiếng “ Hảo”, Lý đáp ứng cười cảm tạ, chờ Tử Oánh dâng trà.

Tử Oánh

không

nhanh

không

chậm bưng trà lên, đầu tiên dâng

một

chén cho hoàng thượng, sau đó là Thái hậu, hoàng hậu, Quý phi, các vị phi ngay cả Huệ tần cũng có

một

chén. Dịch Thụy Cảnh thấy nàng chu đáo

thì

cười lạnh, nhấc nắp chén lên thấy lá trà phiêu du trong nước, hương thơm nồng nàn nhưng trà

trên

mặt nước lại tĩnh lặng, chứ

không

hóa ra mẫu đơn như của Lý đáp ứng.

Dịch Thụy Cảnh

không

vội nhấm nháp, nâng mắt nhìn Tử Oánh.

hắn

nhớ lần trước ở Thanh Lương điện nàng

đã

từng phao trà hóa hoa, chẳng lẽ lần này là

ẩn

dấu?

Bỗng có tiếng kinh hô nho

nhỏ, Hiền phi nhịn

không

được tán dương: “ Tay nghề của muội

thật

là giỏi, biết bản cung

yêu

hoa quế nên làm nở hóa quế, hương vị cũng vô cùng tốt.”

Lập tức Quý phi cũng tán dương “ Của Bản Cung là hoa Ngọc Lan, Ngọc quý nhân

thật

có tâm.”

Thái hậu cũng vui cười hớn hở

nói



thật

là đứa

nhỏ

cơ trí.” Trong trà của thái hậu là chữ thọ.

Mặt Dịch Thụy cảnh đầy hắc tuyến,

không

ngờ tất cả mọi người đều có, chỉ có

hắn

là Hoàng Thượng lại

không

có gì!

Tử Oánh thấy Dịch Thụy Cảnh đen mặt

thì

cho rằng

hắn

không

thích đồ án nàng phao liền quỳ

trên

đất xin tha thứ. “ Nô tỳ tự tiện đoán thánh ý, mong Hoàng Thượng thứ tội.”

DỊch Thụy Cảnh đặt chén trà lên bàn “ Ngọc quý nhân đoán tâm tư gì của trẫm?”

“ Nô tỳ nghĩ

hiện

nay Lưu tần và Tuyết phi đều hoài con nối dòng. Hoàng Thượng nhất địng là hi vọng con nối dòng ngày càng nhiều, nên nô tỳ mới phao trà hình què văn.”

Què văn- ngụ ý là con nối dòng hưng thịnh, quốc thái dân an. Dịch Thụy cảnh nâng chén trà nhìn, quả nhiên là đồ án của Quẻ văn, nghĩ đến đây là Tử Oánh đừa giỡn tâm cơ,

không

khỏi cảm thấy chán nản.

“ Nếu như thế, Ngọc quý nhân và Lý đáp ứng cao thấp

đã

phân. Ngày ngày Trẫm phê sổ con cũng mệt mỏi, Ngọc quý nhân tới pha trà cho Trẫm

đi.” Nàng dám đừa giỡn trẫm, trẫm liền cho nàng ngày ngày pha trà cho trẫm.

Tử Oánh khấu tạ Hoàng thượng, tâm tình Thái hậu cũng tốt “ Ai gia

đang

muốn để Ngọc quý nhân đến Thọ Khang cung pha trà cho ai gia,

không

nghĩ hoàng thượng lại nhanh hơn ai gia

một

bước.”

Tử Oánh nghe thế

thì

hai mắt lấp lánh nhìn Thái hậu, cũng lúc đó

thì

mặt Dịch Thụy cảnh lại vừa vặn biến đen, Tử Oánh thức thời cúi đầu lui ra.

Trở lại chỗ ngồi, Tử Oánh có thể cảm nhận được ánh mắt oán hận của Lý đáp ứng, điều này

không

thể trách Tử Oánh, tất cả là do nàng ta muốn bộc lộ tài năng trước mặt Hoàng Thượng.

Sau đó các phi tần, người hiến vũ, người vẽ tranh, Dịch Thụy Cảnh

không

thèm liếc mắt

một

cái. Thái Hậu mượn cớ lớn tuổi rời

đi

sớm. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng còn

nhỏ

tuổi nên bà vυ" ôm xuống

đi

ngủ.

Tử Oánh tiếp thu đủ loại ánh mắt oán giận, mọi người

không

hẹn mà cùng muốn chơi tửu lệnh với nàng. Nàng thơ

không

làm được, cũng

không

giải được câu đố, Đào nhi sau nàng nghẹn muốn hỏng. Từ trước đến nay Tiểu Chủ luôn tinh thông thi phú, sao giờ lại để các phi tần chê cười.

Lưu tần cười nhạo

không

chút che giấu, Hàn Phong sốt ruột hận

không

thể thay nàng nhận tựu lệnh. Mặt Hoàng Thượng như đáy nồi, sắc mặt Thái Hậu cũng khó coi. Cứ như thế

thì

không

chỉ làm mất mặt nàng mà cũng đánh vào mặt mũi Thái Hậu.

Tử Oánh uống

không

ít rượu, liền hướng Hoàng Thượng và Thái hậu xin rời

đi. Hàn Phong lo lắng cho nàng, Tử Oánh liền vỗ tay nàng “

không

sao, tỷ tỷ hãy chơi

thật

tốt.”

Nàng mang theo Đào nhi ra ngoài cửa điện, yến hội còn chưa kết thúc, bên ngoài cũng

không

có kiệu. Tử Oánh

đi

dọc theo đường, vừa uống

không

ít rượu nên bước

đi

tập tễnh, lại gặp gió nên hơi đau đầu.

Đào nhi đỡ Tử Oánh đứng vững lại, thấy Tử Oánh khó chịu

thì

gấp đến dộ quay vòng.

“ Đào nhi, ngươi

đi

gọi kiệu đến đây, ta và trong đình ngồi

một

lát.”

Đào nhi do dự “ Tiểu Chủ nhưng

một

mình người ngồi trong đình…”



không

sao, mau

đi

đi.”

Đào nhi

không

thể làm gì khác, đánh dìu Tử Oánh vào trong đình, vội vàng chạy

đi

tìm kiệu, trong lòng

thì

thầm nghĩ lần sau

không

thể để Tử Oánh vì ngại phiền phức mà mang theo

một

mình nàng ta hầu hạ.

Trăng

đã

lên, trong đình mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ếch kêu, trong

không

khí tràn ngập hương Ngọc lan, xen lẫn hương Ngọc hương. Xa xa là đèn lắc lư trong gió, nàng hít sâu

một

hơi, chỉ cảm thấy cả khoang mũi là hương thơm ngọt ngào.

Thân mình trầm lại, rượu trái cây này tác dụng chậm nhưng lại

thật

mạnh. Trong lòng nàng lại

không

còn nghĩ đến những ngày xưa tối tăm, rượu quả nhiên là đồ tốt,

một

ly quên sầu.

Phía sau truyền đến bước chân

nhỏ

vụn, Tử Oánh quay đầu nhưng chưa nhìn



là ai

đã

rơi vào cái ôm quen thuộc thơm mùi Long Diên hương, bên tai là hơi thở có mùi rượu của

hắn.

Rượu

không

làm người say, người tự say.