Chương 3: Rằm tháng bảy

Ngày chậm rãi trôi qua, Tử Oánh thức đêm làm cho Lão phu nhân

một

đôi bao gối đầu thêu tơ vàng, mỗi buổi sáng đúng giờ

đi

thỉnh an Lão phu nhân, Lão phu nhân chậm rãi bắt đầu ăn điểm tâm nàng làm.

“ Hôm nay Oánh nhi và Uyển

âm

theo giúp bà già này dùng bữa

đi.” Lão phu nhân nhìn hai tỷ muội như hoa trước mặt

nói.

“ Vâng, tổ mẫu.”Tử Oánh cung kính hành lễ.

Uyển

âm

ôm cánh tay Lão phu nhân, thân thiết

nói: “ Tổ mẫu,

âm

nhi muốn ăn thủy tinh bí đao chỗ tổ mẫu a.”

“ Được, được,

sẽ

kêu người làm cho còn mèo tham ăn nhà ngươi” Lão phu nhân điểm lên chop mũi của Uyển

âm.

Thoạt nhìn là

một

bức tranh hòa hợp rộn ràng.

Gần như mỗi lần Lão phu nhân giữ các nàng ở lại dùng bữa, Uyển

âm

sẽ

diễn

một

màn này.

Có người nguyện ý diễn trò, nàng cũng vui ý mà xem.

Mấy tháng nay số lần lão gia

đi

chỗ của Hoàng di nương giảm

đi

rất nhiều. Nguyên nhân là do vị Liễu di nương mới được nâng vào, hạ nhân

thì

đều phủng cao thải thấp, những ngày này Hoàng di nương trải qua cũng

không

được như ý.

Hoàng di nương càng

không

được như ý

thì

càng muốn quyền quản gia trong tay lão phu nhân, nàng ta càng muốn được phù chính. Bằng

không

làm di nương, Thẩm lão gia cưới Phu nhân mới vào cửa, nàng ta lại phải cúi đầu với phu nhân.

Mấy tháng nay, Tử Oánh dùng tiền sắp xếp

một

ít cơ sở ngầm trong viện của các di nương, có tiền

sẽ

có người thay nàng làm việc, trong nhà mà

không

có quyền, nàng lại

không

có mẫu thân, dù là đích nữ

thì

như thế nào?

Cho nên nàng luôn biểu

hiện

đoan trang hào phóng. Nàng nhớ được sau rằm tháng bảy năm nay Lão phu nhân bị bệnh

một

thời gian, đây là cơ hội của nàng, cơ hội duy nhất.

Trước tiên nàng muốn trừ bỏ Vương ma ma.

“ Oánh nhi thấy nhiều ngày nay tổ mẫu có chút mệt mỏi, lát nữa Oánh nhi muốn phao cho tổ mẫu chén trà thư tùng cam cúc. Tuy mấy ngày nữa là rằm tháng bảy nhưng tổ mẫu cũng phải chú ý thân thể,

không

cần làm lụng quá mức vất vả.” Tử Oánh tươi cười

nói.

“ Được, được, trà Oánh nhi phao là uống ngon nhất. Cũng

không

uổng công phụ thân ngươi tìm nữ sư phụ về dạy riêng.”

“ Vâng, ân đức của phụ thân Oánh nhi luôn ghi nhớ trong lòng.”

“ Ngươi có tấm lòng như vậy là tốt rồi. Mau, mau đến bên cạnh tổ mẫu.” Tâm tình lão phu nhân cực tốt.

Uyển

âm



một

bên trừng mắt phẫn hận với Tử Oánh.

“ Muội muội, sao muội lại nhìn tỷ như vậy?” Tử Oánh bày ra bộ dáng bị Uyển

âm

dọa sợ.

Uyển

âm

không

ngờ Tử Oánh

sẽ

nói

như vậy trước mặt mọi người, biểu cảm

trên

mặt chưa kịp thu hồi

đã

bị Lão phu nhân nhìn thấy.

Sắc mặt Lão phu nhân trầm xuống “ Uyển

âm, hôm nay trở về chép mười lần “ Hiếu kinh” ngày mai mang đến chỗ Tiết ma ma.”

“ Vâng.” Uyển

âm

không

dám có bất mãn gì.

“ Đây mới là bắt đầu thôi, Thẩm Uyển

âm.” Tử Oánh yên lặng nghĩ.

Dùng bữa xong, Tử Oánh phao

một

ly trà Thư tùng cam cúc cho Lão phu nhân “ Tổ mẫu, trà này có tác dụng xua tan mệt mỏi, rất dễ học. Chốc nữa Oánh nhi

sẽ

chỉ lại cách phao cho Thải Liên, khi nào tổ mẫu muốn uống cũng tiện hơn.”

Thải Liên mới vào nhưng Tiết ma ma luôn coi nàng ta như con

gái

nuôi. Nàng

không

cấn Thải Liên và Tiết ma ma làm gì cho nàng, chỉ cần họ trước mặt Lão phu nhân

không

thêm mắm dặm muối, đó chính là đại ân với nàng.

“ Ân, chủ ý này

không

tệ.” Lão phu nhân nhấp

một

ngụm trà

nói.

Khi Tử Oánh

đi

rồi, Lão phu nhân

nói

với Tiết ma ma

đang

đứng

một

bên “ Quả nhiên

không

có nhìn lầm nàng.

nói

không

chừng về sau Lão đại còn phải dựa vào nàng.”

Tiết ma ma gật đầu đáp” Tam tiểu thư nhìn đoan trang trầm ổn, lại là người có tâm cơ.”

“ Ân, vẫn còn phải mài dũa nhiều.”

Tử Oánh trở về Phù Dung viện phân phó Đào nhi: “ Ngươi lặng lẽ

đi

tìm…..”

Đào nhi rời

đi, Tử Oánh nhìn Vương ma ma

đang

ngồi cắn hạt dưa, khóe môi khẽ giương lên.

Mấy tháng nay, trừ bỏ sai Đào nhi chạy mấy việc bên ngoài, nàng ngẫu nhiên cũng sai tam đẳng nha hoàn Xảo nhi phụ giúp

một

số việc vặt.

không

giống Đào nhi ổn trọng, ôn nhu chăm sóc, Xảo nhi là người nhanh mồm miệng, nhạy bén quả quyết. Sau này vào cung, nàng cũng cần những người như vậy.

Trước khi vào cung, nàng

sẽ

bồi dưỡng các nàng thành những phụ tá đắc lực.

Nhưng trước đó nàng phải khảo sát lòng trung thành của hai nàng.

Nếu lần này thua

thì

chứng minh nàng vẫn chưa nhìn thấu nhân tâm.

Sáng sớm Tử Oánh và Uyển

âm

đến thỉnh an, Lão phu nhân dặn buổi tối

không

cần thỉnh an, khóa hết sân viện, xảy ra chuyện gì cũng

không

được ra ngoài.

Quay đầu hỏi Tiết ma ma những lễ vật tế tổ

đã

chuẩn bị thỏa đáng chưa, sau khi bố trí xong xuôi, lại phân phó mấy dị nương, rồi cho mọi người giải tán.

Rằm tháng bảy là tết Quỷ, buổi tối chỉ có nam tử, có dương khí mạnh được coi là có thể trấn áp được quỷ hồn, mới được phép

đi

lại, còn lão nhân và hài tử

thì

phải ở trong nhà.

Trong Phù Dung viện, Vương ma ma muốn xin phép về nhà, Tử Oánh bĩu môi

nói: “ Ma ma lưu lại trực đêm

đi, tối nay Óanh nhi cảm thấy sợ hãi.”

Vương ma ma lại

nói: “ Tiểu thư tốt của nô tỳ, tôn nhi của nô tỳ còn

nhỏ, nô tỳ sợ

hắn

bị dọa sợ…”

“ Các người nghe xem.” Tử Oánh ngắt lời Vương ma ma “ Ta đường đường là

một

tiểu thư lại

không

quan trọng bằng tôn nhi của ma ma.”

Các nha hoàn trong Phù Dung viện tụ tập xem náo nhiệt, còn dùng tay chỉ trỏ Vương ma ma.

Trong mắt các nàng Tử Oánh là kẻ yếu. Huống chi ngày thường Vương ma ma còn hay trách phạt các nàng.

Vương ma ma

không

còn cách nào chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Tử Oánh nhếch môi, đêm nay ngươi chính là nhân vật chính, nếu

không

ở lại, tuồng hay sao có thể diễn?

Màn đêm đen nhánh, cửa viện cũng

đã

sớm khóa. Bốn phía đều bị Vương ma ma dán bùa, nếu Tử Oánh

không

ngăn lại, Vương ma ma còn muốn gỉa tạo khoa trương hơn nữa.

Giờ Tuất canh ba, Vương ma ma mang chăn đệm đến tây sương phòng, vừa bước vào vừa

nói

“ Lâu rồi

không

trực đêm cho tiểu thư.”

“ Đúng vậy, ma ma.”

“ Tiểu thư

đang

làm gì vậy?” Vương ma ma nhìn Tử Oánh

đang

bận rộn dưới ánh nến. “ Ân, ta

đang

làm

một

ít y phục cho mẫu thân, trước đây mẫu thân thích nhất y phục lam nhạt, Vương ma ma người

nói

xem, mẫu thân có thích y phục này

không.”

“ Đương nhiên thích, y phục tự tay tiểu thư làm, phu nhân tất nhiên

sẽ

rất

yêu

thích.” Trán Vương ma ma toát đầy mồ hôi.

“ Ân, tối nay mẫu thân đến là có thể biết người có thích hay

không

rồi.” Tử Oánh chớp mắt nhìn Vương ma ma.

Vương ma ma lau trán đầy mồ hôi, “ Ma ma nóng vậy sao, mau mở cửa sổ cho thoáng.”

“Vâng” Vương ma ma đẩy cửa sổ,

thì

thấy có

một

bóng trắng lướt qua.

“ A!” Vương ma ma sợ đến mức hét ầm lên.

“ Sao vậy, ma ma?” Tử Oánh

đi

tới hỏi Vương ma ma.

“ Có quỷ, có quỷ a.” Vương ma ma

thì

thào

nói.

“ Sao có quỷ được, là ma ma hoa mắt thôi.”



thật

sự

là quỷ a” Vương ma ma quay đầu nhìn Tử Oánh.

“ A” chân Vương ma ma nhũn ra, té thẳng

trên

mặt đất.

không

biết từ khi nào Tử Oánh

đã

nằm

trên

đất mà

một

nữ quỷ mặc y phục màu lam, lưỡi đỏ thè ra, mắt rớm máu xuất

hiện

trước mặt Vương ma ma.

Y phục này vừa vặn chính là y phục màu lam mà Tử Oánh làm.

“ Ma ma, thường ngày ta đối với ngươi

không

tệ, vì sao người lại hại ta?”

“không

phải ta,

không

phải ta.” Vương ma ma sợ đến mức khóc rối bời.

“không

phải ngươi

thì

ai? Diêm Vương thấy ta chết thảm, cho phép ta lấy mạng người hại ta, ngươi đền mạng cho ta.”



không

phải ta, là Hoàng di nương sai ta hại ngươi, phu nhân, tha cho ta

đi, người là Hoàng di nương hại a…” Vừa

nói

vừa

không

ngừng dập đầu.

“ Trả mạng

đi.”

một

đôi tay lạnh như bang đặt vào cổ Vương ma ma, mang theo mùi hương hoa Bách Hợp nhàn nhạt mà khi còn sống phu nhân

yêu

thích nhất. Vương ma ma trợn tròn mắt nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt rỉ máu của nữ quỷ. Hôn mê bất tỉnh.

Khi Vương ma ma tỉnh lại,

đã

không

thấy bóng dáng nữ quỷ, trong

không

khí vẫn lưu lại hương hoa bách hợp nhắc nhở Vương ma ma chuyện vừa nãy

không

phải giấc mộng.

“ Phụ thân.” Tử Oánh nằm

trên

đại kháng tỉnh lại, thấy Thẩm lão gia vội vàng dậy hành lễ.

“ Con nghỉ tiếp

đi,

không

cần hành lễ.” Thẩm lão gia ngăn động tác của Tử Oánh: “

đi

báo với Lão phu nhân, Oánh nhi

không

có việc gì, để lão phu nhân nghỉ ngơi sớm

đi” Lại quay đầu

nói

với Vương ma ma

đang

sợ muốn tè quần: “ Vương ma ma, đây là chuyện gì?”

“ Lão gia, là phu nhân, phu nhân trở về trả thù…” giọng của Vương ma ma run rẩy.

“Hồ nháo! Vì sao phu nhân lại trở về trả thù? Trả thù cái gì?”

Vương ma ma nhìn Thẩm lão gia, lại phảng phất như nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của nữ quỷ: “ Lão gia, là Hoàng di nương sai nô tỳ hạ độc,

không

liên quan đến nô tỳ, tất cả là do Hoàng di nương….”

Hoàng di nương vừa chạy tới nghe thấy những lời Vương ma ma

nói, thiếu chút nữa bị dọa ngất “ Lão gia, người đừng nghe bà ta

nói

bậy, quan hệ giữa thϊếp và tỷ tỷ như thế nào, ngài là người biết



nhất a.”

Thẩm lão gia đen mặt nghe Hoàng di nương vội vàng giải thích: “ Chuyện này ta

sẽ

tra



ràng.”

Hoàng di nương trừng mắt với Tử Oánh trước khi

đi

bỏ lại

một

câu “ Tam tiểu thư

thật

hảo thủ đoạn.”

Các di nương khác thấy

không

còn trò hay để xem cũng lần lượt rời

đi, Liễu di nương trước khi

đi

nhìn Tử Oánh với ánh mắt ý vị thâm trường.

Đến khi Phù Dung viện khôi phục lại yên tĩnh, Đào nhi và Xảo nhi mới

nhẹ

nhàng thở ra.

“ Làm nô tỳ sợ muốn chết, tiểu thư, nô tỳ suýt chút nữa là bị lộ.” Xảo nhi khoa trương vỗ ngực.

Đào nhi cười, ngắt mũi Xảo nhi “ Phi, ta là thấy ngươi diễn trò rất vui vẻ a.”

“ Tất cả là nhờ tài hóa trang của Đào nhi tỷ.”

Tử Oánh nhìn các nàng nháo, cũng vui vẻ nở nụ cười.

Mặc kệ cuối cùng phụ thân xử lý chuyện này thế nào, Vương ma ma chắc chắn

không

thể quay về Phù Dung viện, về phần Hoàng di nương, nàng biết

một

lần cũng

không

thể trừ bỏ được bà ta.

Dù sao bà ta cũng sinh cho phụ thân

một

nữ nhi.