Chương 2: I nương

“ Di nương cũng nên đau lòng muội muội a,

không

thể cái gì cũng bắt muội ấy làm, trong lòng muội muội

sẽ

trách người bất công. Với lại

đi

thỉnh an Lão phu nhân làm sao có thể

nói

là vất vả? Lời này của di nương đừng để Lão phu nhân nghe thấy.” Tử Oánh cười cười nhìn Hoàng di nương.

“ Oánh nhi

nói

là.” Trong mắt Hoàng di nương

hiện

lên tia kinh ngạc nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.

Đúng là cao thủ diễn trò.

Tử Oánh bất động thanh sắc nhìn Hoàng di nương, sau đó

nói

với giọng làm nũng “ Chờ con khỏe lên, di nương hãy để muội muội bồi con ra ngoài a.”

“ Được, được, ngài lớn thế này rồi mà suốt ngày chỉ biết chơi”

nói

xong điểm điểm lên chóp mũi Tử Oánh.

Phảng phất như

không

khí giương cung bạt kiếm lúc nãy chỉ là ảo giác.

Hoàng di nương

đi

rồi, Tử Oánh nhìn chén trà, phân phó Đào nhi đem nửa cân Bích Tuyết Diệp cho Hoàng di nương.

Đào nhi sau khi trở về lặng lẽ

nói

Tử Oánh:” Tiểu thư, lúc nô tỳ đến viện Hoàng di nương nghe thấy bên trong như

đang

xuất đồ này nọ, nhưng Hồng Nhụy tỷ tỷ

không

cho nô tỳ vào trong.”

Tử Oánh suy nghĩ chỗc lát hỏi “

hiện

tại là ai quản khố phòng?”

Thẩm phủ cũng có sổ sách, trong viện được phân bao nhiêu cũng có định lượng.

Hoàng di nương sinh được

một

đứa

nhỏ,

trên

lại

không

có chủ mẫu, bọn hạ nhân tất nhiên là

một

mắt nhắm,

một

mắt mở cho qua.

“ Hồi tiểu thư, là Tống ma ma, là thông gia với Hoàng ma ma bên cạnh Hoàng di nương.”

không

trách được.

“ Đào nhi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi.”

“ Hồi tiểu thư, năm nay nô tì mười ba.”

“ Ngươi cảm thấy Vương ma ma là người như thế nào?”

“Nô tỳ, nô tỳ…” Chưa

nói

xong

đã

quỳ xuống.



nói

đi” Nàng cũng

không

bảo Đào nhi đứng dậy.

Đào nhi khẽ cắn môi “ Tiểu thư, Tân ma ma là họ hàng xa của nô tỳ. Năm đó Vương ma ma vu khống Tân ma ma là ăn trộm, đem Tân ma ma đuổi

đi. Nô tỳ nghĩ Vương ma ma cũng tuyệt đối

không

bỏ qua cho nô tỳ.”

nói

đến đây

đã

khóc

không

thành tiếng. Ngữ khí cứng rắn.

“ Ta rất xin lỗi Tân ma ma.”

“Tiểu thư…” Đào nhi ngẩng đầu mở to mắt nhìn Tử Oánh.

“ Đứng lên

đi. Về sau ngươi hãy

đi

theo ta.

không

được hai lòng.”

“ Vâng, tiểu thư, nô tỳ tuyệt đối

sẽ

không

hai lòng” Dứt lời lại trịnh trọng dập đầu ba cái.

Tử Oánh thở phào

nhẹ

nhõm,

hiện

tại coi như nàng cũng có người giúp đỡ.

Canh ba giờ thân, Tử Oánh mang Đào nhi và

một

đại nha hoàn khác, Lê nhi,

đi

thỉnh an Lão phu nhân.

Theo quy củ, sáng và tối phải

đi

thỉnh an.

Trước kia nàng chưa bao giờ

đi

thỉnh an, nên cũng ít khi gặp mặt phụ thân của mình.

không

biết nếu phụ thân biết nàng ở trong cung bị chính muội muội của mình hại chết, trong lòng

sẽ

có cảm giác như thế nào?

Đến Vạn Cúc đường, mọi người trong nhà đều

đã

có mặt, thấy nàng đến

thì

đều có chút kinh ngạc.

“ Cháu

gái

bất hiếu, đến chậm, mong tổ mẫu trách phạt.”

Thẩm lão phu nhân nhàn nhạt phất tay.

Tử Oánh hành lễ với Thẩm lão gia: “ Phụ thân”

“ Ân, Oánh nhi đến đây, thân thể

đã

tốt hơn chưa.”

“Tạ phụ thân quan tâm, thân thể Oánh nhi

đã

không

còn gì đáng ngại.”

Dứt lời liền hướng các di nương chào hỏi: “ Các di nương hảo.”

Chúng di nương ào ào đáp lễ Tử Oánh, chỉ có Hoàng di nương là nhận lễ của nàng.

“ Tỷ tỷ.” Uyển

âm

hơi phúc thân với nàng

nói

“ Thân thể tỷ tỷ

đã

tốt hơn?”

“Ân,

đã

tốt lắm, đa tạ muội quan tâm” Tử Oánh nhìn thấy kẻ thù gϊếŧ con, trong lòng gào thét “ Ta nhất định

sẽ

không

bỏ qua cho ngươi! Thẩm Uyển

âm”

Nàng gắt gao bấm vào lòng bàn tay.

“ Nô tỳ còn vừa

nói

với Lão phu nhân thân thể Tam tiểu thư chưa tốt hẳn, chắc còn phải nghỉ ngơi nhiều. Xem ra là nô tỳ lo lắng vô ích rồi.”

“ Chiều nay di nương đến thăm,

không

phải là thấy ta

đã

tốt lắm sao? Đều là ta

không

tốt, làm hại di nương lo lắng.”

Hoàng di nương

nói

những lời đó là ám chỉ nàng còn bị bệnh mà

đã

đi

thỉnh an Lão phu nhân, chỉ trích nàng

không

đem thân thể của Lão phu nhân để vào mắt.

Chờ xem, xem nàng làm thế nào từng bước lật đổ Hoàng di nương và Thẩm Uyển

âm.

Nàng nhàn nhạt quét mắt nhìn các di nương khác, Hoa di nương nhếch miệng bộ dáng cao cao tại thượng, khinh thường, Dương di nương

một

bộ dáng cung kính, làm như vừa rồi chuyện gì cũng

không

phát sinh. Mặt mày Tống di nương tươi cười nhưng trong mắt lóe lên tia khinh thường, nếu

không

để ý kỹ còn tưởng ảo giác.

thật

có ý tứ.

“ Phụ thân,

không

phải người

nói

muốn đưa cho con bộ….” lời Uyển

âm

còn chưa

nói

xong, Thẩm lão phu nhân

đã

khoát tay chặn lại “ Được rồi, muốn

nói

gì chờ cơm nước xong rồi

nói.”

Lão phu nhân

không

tỏ thái độ gì với Tử Oánh.

Như vậy xem ra Tiết ma ma

đã

giúp nàng.

Có tiền có thể bắt quỷ đẩy cối xay a.

Tiểu nha hoàn “Vâng”

một

tiếng, bắt đầu dọn cơm.

Sau khi Thẩm lão phu nhân và Thẩm lão gia ngồi xuống, Tử Oánh và Uyển

âm

lần lượt ngồi xuống.

Hoàng di nương vì sinh được Uyển

âm

nên có chút mặt mũi hơn các di nương khác, được ban ngồi xuống.

Tử Oánh thấy trong mắt Hoàng di nương lóe lên

không

cam lòng, lại

không

thể

không

tươi cười cảm tạ lão phu nhân.

không

cam lòng mới tốt, sợ nhất ngươi cái gì cũng

không

muốn.

trên

thực tế, người vô dục vô cầu rất ít a.

Cơm nước xong, mọi người đến gian phía đông uống trà.

“ Lão gia, tân hoàng vừa đăng cơ, là thời điểm cần nhân tài, nếu có cơ hội ngươi nên tiến cử nhị đệ ngươi, sau này trong triều cũng có người giúp đỡ.”

Lão phu nhân có ba nam, hai nữ. Con lớn cũng chính là phụ thân của Tử Oánh,

hiện

tại giữ chức Hộ bộ thượng thư, quan nhị phẩm.

Con thứ hai giữ chức Hà Nam Bố chính ti đều sử, quan thất phẩm, nội viện có hai đích tử,

một

đích nữ, và mấy thứ tử thứ nữ.

Con thứ ba là thứ xuất nuôi

trên

danh nghĩa lão phu nhân, làm

một

thương gia nhàn tản, quản lý

một

ít việc, có

một

đích tử và hai đích nữ.

“ Mẫu thân, con biết rồi.”

Trong mấy người con, người lão phu nhân

yêu

thương nhất

không

phải phụ thân và đại





, cũng

không

phải Tam thúc thứ xuất nuôi bên cạnh mà chính là Nhị thúc. Nhị thúc từ

nhỏ

nhiều bệnh, lại có cái miệng ngọt có thể dỗ cho lão phu vui.

Lão phu nhân có hai nữ nhi. Đại





gả cho tiểu nhi tử của Ứng Thiên phủ doãn, đương nhiệm Ngũ Quân đô đốc phủ, ngũ phẩm.

Tiểu





gả cao, gả vào Lâm gia,

một

trong tứ đại gia tộc Trấn Nam hậu.

Lâm gia cũng là nhà mẹ đẻ của Thái hậu.

Lúc trước Uyển

âm

có thể vào cung cũng là do

đi

cầu tiểu



cô.

Tiểu





dẫn theo Uyển

âm

tiến cung gặp Thái hậu, được Thái hậu

yêu

mến. Sau này tiến cung lại nhận được thánh sủng, tấn phong Quý nhân.

Đời này, nhất định phải để tiểu





ghét Uyển

âm

mới tốt.

Như vậy cho dù Uyển

âm

tiến cung cũng

không

nhận được

sự

trợ giúp của Thái hậu.

Trong lúc uống trà, Uyển

âm

lại quấn quýt lấy phụ thân muốn danh họa trân quý của tiền triều “ Hoàng Hạc tử”.

“ Phụ thân, ngưỡi



ràng

đã

đáp ứng con. Lúc đó còn có nương làm chứng a.” Uyển

âm

ôm cánh tay Thẩm lão gia làm nũng.

Tử Oánh chỉ nhìn thoáng qua,

không

lên tiếng.

Hoàng di nương lên tiếng răn dạy Uyển

âm, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra tâm tình nàng ta rất tốt.

“ Được, được, phụ thân đáp ứng ngươi

thì

sẽ

làm được.” Thẩm lão gia

nói

xong nhìn Tử Oánh

đang

yên lặng ngồi

một

bên: “ Oánh nhi, con cũng đến thư phòng, phụ thân đưa cho con bức tranh chữ tiền triều.”

Bị điểm danh, Tử Oánh hơi kinh ngạc, kiếp trước nàng rất ít khi tiếp xúc và

nói

chuyện với phụ thân, trừ bỏ mấy lần dùng thư xin đến nhà ngoại công, lần duy nhất là đêm trước khi nàng tiến cung.

“ Đa tạ phụ thân.”

Thẩm lão gia gật đầu,

hắn

tuy thích tiểu nữ nhi thẹn thùng, nhưng

hắn

vẫn biết được đích thứ khác biệt, nên đối với đích nữ sống nội tâm vẫn rất

yêu

thương.

Lúc này Tử Oánh lại

đang

suy nghĩ đến

một

việc, vì sao phụ thân lại chỉ có hai nữ nhi?

Từ sau khi Hoàng di nương sinh hạ Uyển

âm, dù là mẫu thân hay các di nương khác đều

không

có mang thai.

Chẳng lẽ?

Tử Oánh ngẩng đầu nhìn các vị di nương, đều tuổi trẻ như hoa như ngọc, chẳng lẽ tất cả đều

không

thể mang thai?

không

thể có khả năng này.

Hay là phụ thân?

Tử Oánh

không

muốn đoán tiếp, có

một

số việc, chỉ có thể điều tra

thì

mới ra chân tướng.

Uống trà xong, Tử Oánh và Uyển

âm

theo Thẩm lão gia đến thư phòng.

“ Tỷ tỷ, muội dường như cảm thấy tỷ có gì đó thay đổi?” Uyển

âm

không

chớp mắt nhìn Tử Oánh.

“ Ồ? Muội

nói

xem tỷ khác chỗ nào?” Tử Oánh bình tĩnh nhìn lại.



không

có, muội chỉ thuận miệng

nói

thôi, tỷ tỷ đương nhiên vẫn là tỷ tỷ.” Uyển

âm

chạm vào ánh mắt Tử Oánh nhanh chóng rời mắt

đi.

“ Muội muội cũng vẫn là muội muội.” Kiếp này nãng

sẽ

không

thật

lòng đem nàng ta thành muội muội mà đối đãi.

“ Hai đứa ở phía sau to

nhỏ

gì vậy?” Thẩm lão gia dừng lại đợi hai nàng.

“ Phụ thân, con tâm

sự

cùng tỷ tỷ a.” Uyển

âm

làm nũng.

“ Ha ha, nhìn quan hệ giữa hai tỷ muội các con tốt, vi phụ

thật

vui mừng.”

“ Oánh nhi, ta nhớ hồi

nhỏ

con thích đọc sách, về sau muốn xem cái gì cứ đến thư phòng tìm.”

“ Vâng, phụ thân”

Kiếp trước nàng trầm mê trong thế giới tươi đẹp mà sách mang lại, đối với

sự

hiểm ác, dơ bẩn của đời sống lại

không

biết chút gì.

Đời này, nàng

sẽ

không

trầm mê vào bất kỳ thứ gì nữa, chỉ có báo thù.

Vì báo thù, nàng phải nhẫn nhịn, phải bắt được tâm của Hoàng thượng.

“ Uyển

âm, đây là tranh của con. Giữ cẩn thận đó.”

“ Đa tạ phụ thân.”

“ Oánh nhi, con có thích bộ tranh chữ nào

không?”

“ Phụ thân, nữ nhi muốn dùng tranh chữ đổi lấy phụ thân đồng ý cho nữ nhi học trà nghệ.”

“ Ồ? Oánh nhi muốn học trà nghệ? Vì sao?”

“ Chỉ là lúc trước trong sách đọc được trà kinh, liền có chút hứng thú với trà nghệ a.”

“ Ngày khác vi phụ

sẽ

thỉnh nữ sư phụ cho con. Tranh chữ con cũng chọn

một

bộ

đi.”

“ Nhiều như vậy, đa tạ phụ thân.”

“ Uyển

âm

có muốn học?”

“ Uyển

âm

không

thích mấy thứ này, Uyển

âm

chỉ muốn bồi bên cạnh phụ thân.”

“Ha ha” Thẩm lão gia sung sướиɠ cười vài tiếng.

Uyển

âm

âm

thầm bĩu môi với Tử Oánh, chỉ những người hạ đẳng mới học trà nghệ, nàng khing thường học nó.

Tử Oánh hơi giương khóe môi, Đương kim hoàng thượng thích nhất là uống trà a.

Kiếp trước Lý đáp ứng từ

một

cung nữ trèo lên. Hoàng thượng cực kì thích trà nàng ta phao, Lý đáp ứng chính là trường kỳ thánh sủng

không

suy a.

Lúc đó bao nhiêu phi tần

âm

thầm học trà nghệ, nhưng lại

không

thể so với trà mà Lý đáp ứng phao.