Chương 13: Thọ yến của thái hậu (2)

Uyển

âm

rời

đi

một

tháng, nhìn Lan Hiên viện

không

còn huy hoàng như ngày xưa, trong lòng thương cảm.

“ Bích Nguyệt, ngươi đến khuê phòng lấy

một

ít chỉ màu về đây, buổi tối ta bắt đầu thêu.”

“ Tiểu thư, người

đi

đường xa vất vả, nô tỳ thấy

đã

thêu tốt rồi, vẫn là

không

nên động châm.”

“ Còn

không

mau

đi.” Đây là ý tứ của Lão phu nhân, dù nàng ta có cảm thấy là vẽ chân cho rắn

thì

cũng

không

thể

không

làm.

Tử Oánh nhìn Đào nhi cao hứng bước vào hỏi “ Thành công?”

“ Đúng vậy,

thật

không

ngờ Tân ma ma có thể điều chế thành công loại hương này.”

“ Ngươi cùng Tân ma ma vất vả rồi, mấy hôm nay hãy nghỉ ngơi

thật

tốt, thọ yến của Thái Hậu ta muốn dẫn ngươi tiến cung.”

Đào nhi thu hồi ý cười trịnh trọng đáp “ Vâng”

“ Lui

đi, buổi tối Xảo nhi theo ta thỉnh an Lão phu nhân.”

Khi xem sổ sách có

một

ý niệm lóe lên trong đầu nàng, ý niệm mà trước kia nàng chưa bao giờ nghĩ tới.

Kiếp trước, nàng

đã

vào cung, vì sao Hoàng Thượng còn để Uyển

âm

tiến cung? Tuy từ xưa tỷ muội thờ chung

một

phu quân cũng có, nhưng phụ thân nàng chỉ có hai nữ nhi, như thế cũng quá khiến người ta chú ý.

Nàng lắc đầu, có lẽ nàng vĩnh viễn cũng

không

hiểu được tâm tư của Hoàng Thượng.

Buổi tối khi

đi

thỉnh an Lão phu nhân quả nhiên thấy Uyển

âm. Tử Oánh dẫn đầu hành lễ sau đó

nói

“ Muội

đã

về, vốn buổi chiều tỷ muốn đến thăm muội, nhưng lại ngại muội đường xa vất vả, làm ảnh hưởng đến muội nghỉ ngơi.”

Uyển

âm

vội vàng trả lễ “ Tỷ

nói

gì vậy,

nói

thế khác nào tỷ muội chúng ta là người xa lạ.”

Đây là

đang

nói

nàng

không

thật

tình coi Uyển

âm

là muội muội, chỉ thể

hiện

trước mặt người khác.

“ Tổ mẫu, hôm nay nhìn tinh thần người

thật

tốt, muội muội trở về người rất cao hứng?” Tử Oánh quay sang

nói

với Lão phu nhân.

“ Người già tất nhiên là hi vọng con cháu quây quần.” Lão phu nhân cười yếu ớt,

không

biết

thật

sự

là do Uyển

âm

đi

Bạch Linh tự cầu phúc cho Lão phu nhân hay bởi nguyên nhân khác mà sức khỏe của Lão phu nhân ngày càng tốt. “ Sắp tới là thọ yến của Thái Hậu, trong cung nhiều quy củ, ta

đã

thỉnh

một

ma ma giáo dưỡng, mấy ngày sau ngoài việc thêu thùa, hai đứa hãy theo ma ma học

thật

tốt.

Lúc này thỉnh ma ma giáo dưỡng, cho dù các nàng

không

tiến cung, cũng

không

có gì sai.

“ vâng” Tử Oánh và Uyển

âm

đáp lời.

“ Còn có, Tử Oánh cũng là



nương, quản gia cũng khiến con mệt chết.

không

bằng thừa dịp này, giao lại cho bà lão này quản thôi.”

“ Như vậy lại khiến Lão phu nhân vất vả. Đều là do cháu vô dụng, cháu thấy Liễu di nương là người thông minh nhu thuận,

không

bằng để di nương trợ giúp tổ mẫu quản gia.”thật

ra Tử Oánh

đã

sớm biết Lão phu nhân

sẽ

thu lại quản gia,

một

tháng trước chưa thu là vì thân thể

không

cho phép.

Nàng

đã

sắp xếp xong người của mình. Tiến cử Liễu di nương chẳng qua là muốn bán cho nàng ta

một

ân tình, dù gì bây giờ cũng là minh hữu.

Lão phu nhân suy tư

một

lát, gật đầu “ Liễu di nương rất tốt, để cho nàng ta học hỏi thêm

đi.”

“ Cháu

gái

thay mặt Liễu di nương cảm ơn tổ mẫu.”

Uyển

âm



một

bên

không

nói

gì, cúi đầu nghiên cứu hoa văn

trên

giầy. Lão phu nhân nhìn thấy

âm

thầm gật đầu.

“ Ân, nay ta

sẽ

không

giữ các cháu lại ăn cơm, ngày mai ma ma giáo dưỡng

sẽ

tới, nhớ phải nghiêm cần học tập.”

“ Vâng, cháu

gái

sẽ

không

phụ tấm lòng của tổ mẫu.” Hai người

nói

xong liền lui xuống.

Ra ngoài, trời

đã

đen ngòm. Bây giờ là cuối thu, trời tối sớm, Xảo nhi và Bích Nguyệt

đã

cầm đèn l*иg chờ ở hành lang.

“Tiểu thư, mặc thêm áo choàng

đi.” Đào nhi bất chấp gió lạnh

đi

tới “ Nghe

nói

muốn trở trời.” Tân ma ma bị thấp khớp, chỉ cần trở trời

sẽ

rất khó chịu.

“ Ân” Tử Oánh để Đào nhi khoác thêm áo choàng lông thỏ thêu lá sen của ngân trang tơ lụa.

Uyển

âm

cũng được nha hoàn khoác thêm áo choàng, giống như của Tử Oánh nhưng

không

thêu lá sen.



thật

là khéo.” Tử Oánh nhìn thoáng qua Uyển

âm

nói.

“ Đúng vậy tỷ tỷ,

thật

là khéo.”Uyển

âm

cười ngọt ngào. Áo choàng này là phụ thân sai người làm, vì đích thứ khác nhau, Tử Oánh chọn kiểu dáng này, Uyển

âm

không

thể nổi bật hơn Tử Oánh.

không

nghĩ đến đại lão gia cũng làm cho Uyển

âm

áo choàng

không

sai biệt lắm với nàng, trừ việc hoa văn là thêu hoa hải đường.

Phụ thân mặc dù để ý nàng là đích nữ, nhưng vẫn thích Uyển

âm

như cũ. Trừ bỏ tên, nàng và Uyển

âm

không

có gì khác biệt.

Ngay cả nha hoàn, Uyển

âm

cũng được phân lệ giống nàng, hai đại nha hoàn, bốn nha hoàn nhị đẳng, tám nha hòa thô sử.

Đào nhi tự biết làm sai, do lúc đó vội vàng, tùy tiện cầm

một

cái

không

để ý kỹ, lại lấy áo choàng tiểu thư

không

thích nhất.

“ Muội muội

đi

thôi” Tử Oánh nhàn nhạt nhìn thoáng qua Uyển

âm, cho dù tất cả mọi người thương ngươi

thì

như thế nào?

Xảo nhi cầm đèn

đi

trước xoi đường, bóng cây lắc lư, nhìn từ xa làm cho người ta có chút khϊếp sợ.



không

biết tỷ tỷ thêu cho Thái Hậu nương nương cái gì a?” Uyển

âm

bước nhanh vài bước sánh vai cùng Tử Oánh.

“ Cũng

không

thêu cái gì đặc sắc, chỉ là ít kinh văn thôi.”

“ Tỷ

thật

là tỷ mỉ, muội

không

ngờ đến.”

Sau đó hai người

không

mở miệng

nói

chuyện,

một

đường trầm mặc.

Hôm sau khi

đi

thỉnh an Lão phu nhân, quả nhiên thấy

một

vị ma ma giáo dưỡng đứng bên cạnh Lão phu nhân, ước chừng bốn mươi tuổi, tóc được vấn tỉ mỉ, đứng thẳng tắp.

Sau khi thỉnh an Lão phu nhân, Lão phu nhân giới thiệu vị ma ma “ Đây là Kim ma ma, là người ở trong cung xuất ra.”

Hai người hành lễ với Kim ma ma, Kim ma ma

không

chút hoang mang tránh

đi, chỉ nhận của các nàng bán lễ.

“ Về sau hai đứa theo Kim ma ma học hỏi, Kim ma ma

không

cần khách khí với các nàng.”

“Vâng”

Kim ma ma la người nghiêm cẩn, dạy lại các nàng cách

đi

đứng ngồi,

nói

chuyện,, mỗi ngày các nàng trở lại trong viện chỉ muốn đặt lưng xuống ngủ.

Rất nhanh thọ yến của Thái Hậu

đã

đến.

Ngày đó Tử Oánh bị Tân ma ma gọi dậy từ sớm rửa mặt trải đầu, trang điểm hoa lệ, vấn tóc kiểu Sơ nguyên bảo, mang quyên hoa màu lựu hồng, băng đô Xích Kim khảm phỉ thúy, hoa tai nam châu. Váy màu vàng thêu lá sen kết hợp với áo choàng màu đỏ. Rạng rỡ, lóa mắt.

Uyển

âm

nhìn thấy Tử Oánh trang điểm như vậy hơi sửng sốt, đứng lên khen “ Hôm nay tỷ tỷ cực kỳ xinh đẹp.”

Lão phu nhân cũng gật đầu “ Đúng vậy, Uyển

âm

trang điểm cũng rất đẹp”

Uyển

âm

vấn tóc song bình kế, đeo bộ diêu điệp luyến hoa mà Lão phu nhân tặng, vòng châu hoàn thúy, áo màu hồng đào, váy màu xanh, khuyên tai thủy tinh màu lam. Như

một

nụ hoa chớm nở, trong veo như nước,

không

mang áo choàng

Lão phu nhân trang điểm trịnh trọng hơn nhiều, mặc y phục của nhất phẩm mệnh phụ, đầu mang bích trâm Xích Kim, hoa tai phỉ thúy, đeo vòng tay phỉ thúy, thoạt nhìn rất có tinh thần.

Đêm qua có mưa

nhỏ, lại có tuyết rơi nên lạnh hơn rất nhiều, Lão phu nhân nhìn Uyển

âm

mặc đơn bạc liền phân phó Tịch Dương

đi

lấy áo choàng lông hồ ly lửa đến.

“ Áo này màu sặc sỡ, ta thường xuyên

không

mặc, con cầm

đi. Sau khi về Tam nha đầu cũng đến đây chọn

một

món

đi”

Tử Oánh và Uyển

âm

tạ lão phu nhân, ba người ngồi vào ba xe ngựa,hướng về phía cửa cung.

Từ xa nhìn lại Tử Oánh và Uyển

âm

rất tương xứng,

không

phân biệt được đích thứ.

Tử Oánh áp chế kích động, đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh nàng tiến cung nên có chút khẩn trương.

Cửa cung có rất nhiều xe ngựa, Lão phu nhân báo gia môn,

một

tiểu thái giám dẫn các nàng

đi

vào bằng cửa hông.

Thời tiết trở lạnh, Thái Hậu

không

mở tiệc ở ngự hoa viên, các phu nhân tiểu thư đến đều tự giác

đi

tìm những người quen thuộc trò chuyện,

không

khí náo nhiệt lại có trật tự.

Uyển

âm

và Tử Oánh tách ra, Uyển

âm

đi

tìm Vận Điềm còn Tử Oánh lại ngơ ngác đứng bên cửa sổ.

Kiếp trước, nàng

đã

nhiều lần tham gia thọ yến của Thái Hậu nhưng chưa bao giờ có tâm trạng như thế này, rất muốn gặp lại cố nhân nhưng lại sợ hãi nhìn thấy các nàng.

Hoàng hậu, Quý phi nương nương, Huệ phi, Hiền phi, Đoan phi, Ngọc tần….

Giờ tỵ, Hoàng hậu đỡ Thái Hậu tiến vào theo sau là Quý phi, Huệ phi, đại sảnh nhất thời rơi vào yên lặng, các phu nhân tiểu thư thỉnh an Thái Hậu “ Thần phụ cung chúc Thái Hậu thiên thu, Thái hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Sau đó thỉnh an Hoàng Hậu “ Thần phụ tham kiến Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Cuối cùng là thỉnh an các vị nương nương.

“ Bình thân.” Thái Hậu mở miệng.

Tử Oánh nhìn Hoàng Hậu nương nương tươi cười đầy mặt, đoan trang đứng sau Thái Hậu, chắc là vì có thể kí©h thí©ɧ Quý phi cho nên cười đặc biệt tươi.

Quý phi nương nương là thân muội muội của Tần tướng quân, năm mười bốn tuổi được nâng vào phủ Thái Tử làm quý thϊếp. Sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, Tần tướng quân trả lại binh phù, làm người giàu có nhàn tản.

Tuy

không

có nhà mẹ đẻ hậu thuẫn nhưng Quý phi lại luôn thánh sủng

không

suy. Hàng tháng số lần Hoàng Thượng đến chỗ của Quý phi gần bằng đến chỗ của Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu tất nhiên là rất kiêng kị Quý phi, ngày thường Quý phi lại điềm đạm,

không

dính vào phân tranh của hậu cung. Đối với Hoàng Hậu lại luôn cung kính,

không

ai có thể tìm ra chút sai lầm nào.

Kiếp trước người duy nhất

không

tham gia hãm hại nàng chính là Quý phi nương nương.

“ Hoàng Thượng giá lâm”

một

thái giám hô to.

Các phu nhân tiểu thư quỳ

trên

mặt đất.

“ Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, cung chúc mẫu hậu thiên tuế.” Giọng

nói

trầm ổn của Hoàng Thượng vang lên làm Tử Oánh

không

nhịn được run rẩy.

Giọng

nói

này nàng quen thuộc biết bao nhiêu, bao đêm nàng vì người tôn quý nhất thiên hạ này mà trằn trọc, vì nam nhân này mà tranh giành tình cảm.

“ Bình thân.”

“ Mẫu hậu, yến hội có thể bắt đầu?” Ngữ khí khẳng định, có khí phách của vị thượng giả.

“ Truyền lệnh xuống, bắt đầu

đi.”

Lão phu nhân được an bày ở hàng thứ hai, đối diện chính là Huệ phi.