Chương 11: Mặt nạ

Trăng có khi trong khi khuyết, người có khi thăng, khi trầm.

Uyển

âm

đứng trong Lan Hiên viện, ban ngày nàng ta còn cùng di nương bàn xem tối nay

sẽ

mặc gì, bái tế như thế nào, vậy mà

hiện

tại chỉ còn

một

mình nàng ta ngắm trăng.

không

biết Hoàng di nương ở thôn trang sống có quen

không.

“ Tiểu thư, cũng

đã

sang thu, người về phòng thôi.” Bích Nguyệt cầm áo choàng lông chim khoác cho Uyển

âm.

“Bích Nguyệt ta nhất định

sẽ

làm cho hai người kia quỳ xuống dưới chân ta cầu xin tha thứ” Thanh

âm

hơi

nhỏ

nhưng lại thập phần kiên định.

Bích Nguyệt làm như

không

nghe thấy,

không

nói

gì.

Ngày thứ hai, Uyển

âm

đã

tới sớm quỳ trong Vạn Cúc Đường.

“ Tứ tiểu thư, Lão phu nhân hôm qua bị tức đến sinh bệnh, tiểu thư vẫn nên trở về

đi.” Tiết ma ma

nói.

Uyển

âm

dập đầu ba cái “ Cháu

gái

tự biết nghiệp chướng nặng nề, cháu

gái

cam tâm tình nguyện lên chùa cầu phúc cho tổ mẫu, chuộc tội cho di nương.”

Vừa đến viện, nghe được những lời này Tử Oánh

không

khỏi ngẩn người,

không

nghĩ đến mới

một

đêm mà Uyển

âm

đã

nghĩ được đối sách.

So với Hoàng di nương

thì

nàng ta thông minh hơn nhiều.

Tử Oánh nhếch môi, nếu ngươi

đã

muốn lên chùa

thì

ta

sẽ

thành toàn cho ngươi, để

không

uổng công bao năm nay ngươi gọi ta

một

tiếng tỷ tỷ.

“ Tiết ma ma” Tử Oánh hành bán lễ “ Hôm nay tổ mẫu

đã

tốt hơn nhiều?”



một

đêm

không

ngủ ngon, sáng sớm nay có chút đau đầu.”

“đã

thỉnh đại phu chưa?”

“ Chưa có, Lão phu nhân bảo

một

chút

sẽ

khá hơn.”

“ Như vậy làm sao được. Tân ma ma, ma ma mau

đi

tìm Thẩm tổng quản mời đại phu, tốt nhất lên

đi

thỉnh thái y.”

Tân ma ma rời

đi, Tử Oánh làm bộ như lúc này mới nhìn thấy Uyển

âm

“ Nha, sao muội lại quỳ

trên

đất? Tuy bây giờ còn chưa lạnh, nhưng vẫn là

đã

vào thu, muội mau đứng lên

đi.”

Uyển

âm

cười cười “ Tỷ tỷ, di nương làm sai, muội là đến chuộc tội,

không

cần tỷ phải lo lắng.”

“ Nhưng

không

phải tổ mẫu bảo muội ở Lan

hiện

viện tĩnh dưỡng sao?”

Trong mắt Uyển

âm

thoáng qua tia xấu hổ “ Muội tới xin tổ mẫu lên chùa để cầu phúc cho tổ mẫu.”

“ Muội muội hiếu tâm làm ông trời cũng phải cảm động, Lão phu nhân biết được nhất định cũng đồng ý.”

Nàng

không

nghĩ đến chỉ

một

đêm mà người luôn được nuông chiều như Uyển

âm

có thể tiến bộ nhanh như vậy,

không

chỉ vì nàng ta cam tâm tình nguyện lên chùa cầu phúc cho tổ mẫu, mà điều làm nàng kinh hãi là tâm tư nàng ta

không

thể

hiện

lên mặt.

Nếu

không

phải nàng hiểu biết Uyển

âm, có lẽ nàng

đã

để lỡ mất ánh sáng vụt qua mắt nàng ta.

Khó trách kiếp trước nàng

không

phải là đối thủ của nàng ta, ngay cả

hiện

tại nàng cũng

không

nắm chắc có thể thắng được nàng ta.

không

thể để Uyển

âm

vào cung, nàng nhất định phải ngăn chuyện này!

“ Lão phu nhân bảo các tiểu thư vào trong.” Thải Liên trong viện bước ra

nói.

Lão phu nhân nắm

trên

đại kháng gần cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, tinh thần ủ rũ.

“ Cháu

gái

thỉnh an tổ mẫu.”

“ Đứng lên

đi, đêm qua có bái nguyệt thần?”

“ Hồi tổ mẫu, đêm qua cháu

gái

đã

bái nguyệt thần, cầu nguyệt thần phù hộ cho tổ mẫu thân thể an khang, sống lâu trăm tuổi.” Tử Oánh

nói, loại lời

nói

làm người ta vui mừng nàng cũng có thể

nói

được.

“ Ân, tổ mẫu nhờ phúc của con. Tứ nha đầu, hôm nay đến là có chuyện gì?”

Uyển

âm

“ Bùm”

một

tiếng quỳ

trên

mặt đất “ Tổ mẫu, cháu

gái

thấy nghiệp chướng của di nương nặng nề, khẩn cầu tổ mẫu cho cháu lên chùa ăn chay niệm phật cầu phúc cho tổ mẫu.”

nói

xong lại cúi đầu.

Lão phu nhân trầm tư “ Nếu ngươi

đã

có tâm tư này

thì

đi

thôi. Nhớ mang quần áo nhiều

một

chút, trong chùa cũng

không

phải như trong phủ.”

“ Đa tạ tổ mẫu quan tâm, cháu

gái

cam tâm chịu khổ, chỉ cần tổ mẫu có thể nhanh khỏe lại, khổ như thế nào cháu

gái

cũng chịu được.”

“ Đứng lên

đi, dọn dẹp

một

chút,mang theo nha hoàn. Để tỷ tỷ ngươi an bài.”

Tử Oánh và Uyển

âm

“ Vâng”

một

tiếng, thấy Lão phu nhân lộ vẻ mệt mỏi liền đứng dậy cáo từ.

“ Tỷ tỷ, về sau trong nhà chỉ còn

một

mình tỷ quản gia,

sẽ

không

ai dám đắc tội với tỷ. Muội tự hỏi bản thân

không

làm gì có lỗi với tỷ, vì sao tỷ luôn gây

sự, chèn ép muội.”

không

làm gì có lỗi? Kiếp trước nàng coi nàng ta là tỷ muội duy nhất, luôn tín nhiệm, có chuyện gì cũng tâm

sự

với nàng ta. Sau này khi vào cung, trước mặt Hoàng thượng

không

bao giờ quên nhắc đến nàng ta. Kết quả nàng nhận được cái gì? Là hãm hại, là mối thù gϊếŧ con!

Nàng

không

hiểu, các nàng đều là nữ nhi Thẩm gia, cùng vinh cùng bại, vì sao nàng ta lại làm như vậy? Huệ phi cho nàng ta cái gì ưu việt? Hoàng hậu cho nàng ta cái gì ưu việt?

Uyển

âm

thấy trong măt Tử Oánh thoáng qua oán hận, nhanh đến nỗi nàng ta tưởng mình hoa mắt

Là hoa mắt sao?

“ Muội muội

nói

gì vậy? Tỷ nghe

không

hiểu, tỷ

sẽ

hỏi lại phụ thân, để định ngày cho muội lên chùa.”

“ Làm phiền tỷ tỷ.” Uyển

âm

trên

mặt tỏ ra bình thường nhưng trong lòng lại nghĩ về ánh mắt của Tử Oánh.

Nàng ta tuyệt đối

không

nhìn lầm!

Trở về Phù Dung viện, Xảo nhi bước nhanh về phía nàng “ Tiểu thư, Liễu di nương đến, Tân ma ma

đã

mời di nương đên đông sương phòng.”

“ Ân, ta

đi

thay quần áo trước.”

Tử Oánh rửa mặt, thay

một

bộ y phục màu vàng, vấn kiểu tóc đơn giản,

đi

đông sương phòng.

“ Tam tiểu thư

đã

về.” Liễu di nương đứng lên hành lễ “

thật



một

mỹ nữ, trang điểm

nhẹ

nhàng cũng là

một

tuyệt sắc.”

“ Di nương quá khen. Lại

nói, ta còn chưa kịp đến cảm ơn di nương.” Tử Oánh hoàn lễ.

“ Xem Tam tiểu thư

nói

kìa, chúng ta là có cùng

một

mục đích, muốn

nói

cảm ơn, phải là nô tỳ cảm ơn tiểu thư.”

Tử Oánh

không

nói

gì, nhàn nhạt nhếch môi. Tuy nàng hợp tác cùng Liễu di nương nhưng sau này ai biết được nàng ta có phải là

một

Hoàng di nương tiếp theo?

Bất quá cũng

không

quan hệ, cho dù nàng ta là

một

Hoàng di nương thứ hai, chẳng lẽ còn có cơ hội gây mối thù gϊếŧ con?

“ Thân thể lão phu nhân

đã

tốt hơn? Tuy rằng miễn cho mọi người thỉnh an, nhưng phận là dâu con vẫn phải thỉnh an Lão phu nhân. Thỉnh an lại sợ quấy nhiễu Lão phu nhân dưỡng bệnh,

thật

là khó xử”

“ Lão phu nhân lớn tuổi, khó trách có lúc ốm đau, di nương chớ lên lo lắng.

hiện

tại cũng là thời điểm khó chịu của phụ thân, di nương hẳn là biết nên làm gì cho phải.” Tử Oánh vừa

nói

vừa nhìn về phía Lan Hiên viện.

Liễu di nương hiểu ý cười cười “ Hàn Giang, còn

không

lấy ra.”

Hàn Giang lấy trong tay áo ra

một

quyển sách cổ “ Đây là do nương thϊếp thân lưu lại. bên trong ghi lại trà đạo và

một

số phương pháp làm điểm tâm. Khó có khi gặp được người

yêu

thích. Có cái gọi là bảo kiếm tặng

anh

hùng, hi vọng Tam tiểu thư

yêu

thích.”

Tử Oánh rất vui mừng, nàng tìm

thật

lâu mới tìm được

một

quyển ưng ý.

“ Ta từ chối

thì

thật

bất kính, đa tạ di nương.”

“ Tam tiểu thư khách khí, thϊếp thân cáo từ trước.” Liễu di nương hành lễ mang theo Hàn Giang rời

đi.



đi

thong thả,

không

tiễn.”

Tử Oánh cần thận cầm quyển sách,

trên

mặt tràn đầy ý cười. Tân ma ma ở bên cạnh nhìn tỏ vẻ kỳ quái.

“ Tiểu thư,

không

phải chỉ là

một

quyển sách thôi sao? Sao lại vui mừng như vậy?”

“ Ma ma

không

biết, quyển sách này chính là bảo bối quyết định vinh sủng sau này của ta”

Tân ma ma nhìn Tử Oánh càng

nói

càng quá “ Tiểu thư tốt của nô tỳ, lát nữa nữ sư phụ

sẽ

đến, người còn

không

mau chuẩn bị.”

Tử Oánh le lưỡi, khó có khi tâm tình tốt như vậy.

Giờ mùi, trong phòng khách sau khi nghe các ma ma quản

sự

bẩm báo, lại nghe các ma ma dặn dò các nha hoàn nô bộc, nếu dám truyền chuyện hôm qua ra ngoài, mặc kệ là ai cả nhà đều bị bán vào thanh lâu.

Dù sao việc này cũng liên quan đến khuê dự của nàng.

Các ma ma quản

sự

đều vâng dạ gật đầu, làm theo lời Lão phu nhân phân phó. Từ hôm nay Tống ma ma

sẽ

quản lý khuê phòng, ma ma quản

sự

quản lý khuê phòng

sẽ

chuyển sang quản lý khố phòng.

Tống ma ma sau khi nghe xong thở phào

một

hơi, tâm tư của bà ta rốt cục cũng buông xuống. Từ hôm qua con bà ta

đã

theo hầu lại lão gia, bà ta lại càng lo lắng cho tương lai của mình, nhưng lại

không

dám

đi

hỏi Lão phu nhân

sẽ

xử lý mình như thế nào.

hiện

tại tốt lắm, tuy bà ta chỉ quản khuê phòng, làm

một

quản

sự

thoải mái.Nhưng mà

hiện

tại bà ta lại

không

còn con dâu, chỉ khổ nhi tử và tôn tử, nàng dâu này cũng tâm tư thâm trầm, ngay đến bà ta cũng

không

nhìn thấu nàng ta.

Chuyện lần này, con dâu bà ta chắc cũng tham gia, ngày đó sai

một

cái nha hoàn đến, bà ta

đã

cảm thấy

không

đúng. Lần này phải chậm rãi tìm hiểu kỹ nàng dâu cho nhi tử.

Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Tử Oánh

đi

thư phòng tìm đại lão gia

nói

chuyện của Uyển

âm.

“ Tuy Hoàng di nương làm sai nhưng Uyển

âm

vô tội. Uyển

âm

có phần tâm tư này

thì

tốt rồi,

không

bằng chờ qua sinh nhật nó rồi hãy

đi.

Nàng chút nữa

đã

quên, sau tết trung thu chính là sinh nhật Uyển

âm.

Hai mươi tháng tám.

Kiếp trước vào ngày này hàng năm Hoàng thượng để nội vụ phủ mang vài thứ cho nàng ta, sau đó buổi trưa

sẽ

đến cung của Uyển

âm

cùng nàng ta ăn mì trường thọ.

Đó là vinh sủng bao nhiêu!

“ Vâng, nữ nhi

sẽ

chờ sau sinh nhật của muội muội rồi an bài.”

Thái ý bắt mạch cho Lão phu nhân, kê

một

ít dược ích khí bổ huyết rồi cáo từ. Mấy ngày nay bệnh của Lão phu nhân có tiến triển tốt, lại

không

thu hồi quyền quản gia, giống như dự tính của Tử Oánh.

Mỗi ngày Uyển

âm

đến Vạn Cúc đường thỉnh an, thấy Tử Oánh đều nhiệt tình ầm ĩ, làm nũng muốn đến Phù Dung viện.

Giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nàng cảm thấy Uyển

âm

chính là

một

đối thủ mạnh, thời thời khắc khắc đều chú ý nàng ta.

không

nghĩ tới Uyển

âm

có thể nhịn, cũng đúng, nếu

không

làm sao bản thân và nhi tử có thể chết thảm trong tay nàng ta!

Mỗi lần như vậy Tử Oánh đều đoan trang cười, thân thiết vỗ tay Uyển

âm.

đã

muốn diễn trò

thì

cùng nhau diễn!

“ Hai cái hầu nhi này,

thật

là.” Tinh thần Lão phu nhân rất tốt, nhìn hai người “ Tiết ma ma mang mấy đồ đó lên

đi.”

Tiết ma ma vâng

một

tiếng, bưng

một

khay gỗ tiến vào, trong khay là hai món đồ trang sức trân quý.

Tử Oánh nhận ra đây là của hồi môn của Lão phu nhân.

Uyển

âm

nhìn bộ diêu điệp luyến hoa khảm đá quý và trâm dương chi ngọc, trong mắt lộ ra vẻ tham lam, nhưng rất nhanh khôi phục như thường. Tử Oánh lại chỉ nhàn nhạt nhìn

một

cái, trừ bỏ vẻ giật mình khi Tiết ma ma mang ra, liền

không

có cảm xúc gì.

Lão phu nhân

âm

thầm gật đầu, nha đầu Tử Oánh

không

quan tâm hơn thua, ngược lại Uyển

âm

lại có chút

không

lên được mặt bàn, quả nhiên là chui ra từ bụng di nương,

không

phóng khoáng, cũng may là có chút tâm cơ.

“ Đây là hồi môn của mẫu thân ta cho ta, tuy rằng

không

phải vô cùng tốt, nhưng cũng khó có thể tìm. Hôm nay là sinh nhật Tứ nha đầu, huống hồ các ngươi cũng

đã

lớn,cũng nên có thêm mấy món.”

Sau khi hai người khách sáo từ chối đều đa tạ Lão phu nhân thưởng.

“ Tỷ tỷ, tỷ chọn cái nào a?” Uyển

âm

cười hì hì, nương nàng ta chỉ là

một

cái di nương, tuy lão gia thường xuyên thưởng

một

số thứ này nọ, nhưng cũng

không

phải của nàng ta, nên trong lòng nàng ta cực kỳ

yêu

thích trang sức.

“ Muội chọn trước

đi.”

“ Sao có thể như vậy được?” Uyển

âm

nói, trong giọng

không

giấu được vui mừng.

“ Muội

không

cần khách khí với tỷ. Tỷ lớn hơn muội nên tất nhiên muội được chọn trước, hôm nay lại là sinh nhật muội, thọ tinh là lớn nhất. Hôm nay cũng là tỷ dính hào quang của muội.”



không

phải tranh, Uyển

âm

chọn trước

đi.” Lão phu nhân lên tiếng.

“ Vâng” trong lòng Uyển

âm

cao hứng, lời này của lão phu nhân chính là cho nàng ta thể diện. Trong lòng nàng so đo, cuối cùng chọn bộ diêu khảm đá quý.

Tuy dương chi ngọc tương đối tốt, nhưng bộ diêu kia mới thích hợp với nàng ta nhất.

không

biết khi Tử Oánh nhận cây trâm kia

sẽ

có biểu cảm gì?

Tử Oánh

đã

sớm nghĩ đến Uyển

âm

sẽ

chọn bộ diêu, bất luận giá trị hay hình thức đều tốt hơn, Uyển

âm

nhất định

sẽ

chọn nó. Nàng chỉ

không



dụng ý của Lão phu nhân?

Nàng bình tĩnh tiếp nhận cây trâm, phúc thân cảm ơn lão phu nhân, Hai người rời khỏi Vạn Cúc đường.

“ Tiết ma ma, ta càng nhìn Tử Oánh càng thấy hài lòng, tuổi còn

nhỏ

mà có thể trầm ổn như vậy, Lão đại

không

có nhi tử,

nói

không

chừng về sau còn phải dựa và Tử Oánh.” Lão phu nhân

nói.

“ Đúng vậy, Tam tiểu thư rất trầm ổn, lão nô thấy tính cách đó

không

phù hợp với độ tuổi này mới đúng” Tiết ma ma

nói

“ Ân, chúng ta từ từ quan sát.” Lão phu nhân day day thái dương. Tiết ma ma lập tức hiểu ý tiến lên xoa đầu cho Lão phu nhân.