Chương 10: Định đoạt

Lão phu nhân nhìn hai con trai, lại nhìn Hoàng di nương

đang

quỳ

trên

mặt đất khóc lóc nức nở, mệt mỏi phất tay “

thật

là gia đình

không

yên ổn!”

Đại lão gia và Tam lão gia vội vàng quỳ xuống, những người người khác cũng quỳ theo “ Mẫu thân đều là hài nhi sai, thỉnh mẫu thân trách phạt.”

“ Con cũng là bị độc phụ này lừa gạt, người này…” Lão phu nhân chỉ vào Hoàng di nương “ Đưa đến thôn trang

đi.”



không, Lão phu nhân thứ kia

không

phải của ta. Ta là bị hãm hại, lão phu nhân, ngài phải tin tưởng ta…” Hoàng di nương dập đầu

trên

mặt đất, rất nhanh

trên

trán cũng xuất huyết.

“ Hoàng di nương, ở trước mặt lão phu nhân sao di nương có thể xưng ‘Ta’? Là thϊếp thất

không

được có cái quyền đó.” Liễu di nương ở

một

bên

nói.

“ Tiện nhân nhà ngươi, trong ngày thường ngươi

không

xưng ta sao?

hiện

tại lại muốn bỏ đá xuống giếng, tâm tư

thật

thâm độc. Trách

không

được chỉ là gà mái

không

đẻ được trứng.” Hoàng di nương mắng Liễu di nương.

Liễu di nương hai mắt rưng rung, ôm ngực làm như rất khó chịu, người điên này

nói

nàng là gà mái

không

đẻ được trứng. “ Câm miệng, độc phụ này! Đều do ta sủng ngươi, cho nên ngươi dám vô pháp vô thiên, ngoan độc bậc này. Người đâu, đem độc phụ này đến thôn trang” Đại lão gia phẫn nộ quát.

Hoàng di nương vẻ mặt

không

thể tin nhìn lão gia, khi Lão phu nhân

nói

đưa bà ta

đi

thôn trang bà ta cảm thấy vẫn còn hi vọng, dù sao cũng

đã

hầu hạ lão gia hơn mười năm, bà ta còn có

một

nữ nhi…

Nữ nhi? Nữ nhi của bà ta đâu?

“ Uyển

âm, Uyển

âm…”

“ Uyển

âm

đã

sớm bị ta đưa về viện cấm túc, hừ” Lão phu nhân mở miệng.

“ Lão phu nhân, cháu

gái

còn có chuyện muốn bẩm bảo,

sự

tình lớn, cháu cũng

không

dám giấu diếm.”

“ Hoàng ma ma bên người Hoàng di nương, thông qua nữ nhi ăn cắp đồ cổ và dược liệu trân quý của khố phòng. Tống ma ma quản lý khố phòng vì biết là con dâu ăn cắp nên bao che

không

báo. Mong Lão phu nhân định đoạt.”

“ Tiết ma ma, ngươi thấy thế nào?” Chuyện này Tiết ma ma

đã

nói

qua với bà, Tử Oánh chậm chạp

không

nói

ra, Bà còn tưởng nó vẫn còn mềm lòng,

không

nghĩ tới nó lại biến việc này thành

một

lưỡi dao sắc bén.

Toàn bộ việc hôm nay là do tam nha đầu sắp xếp?

Lão phu nhân suy xét,

sẽ

không

phải là tam nha đầu. Ai có thể lấy khuê dự ra đùa?. Hơn nữa Tam nha đầu mới mười ba tuổi, chỉ có thể

nói

Hoàng di nương ăn trộm gà

không

được còn mất nắm gạo, trách

không

được luôn luôn

không

muốn xét viện.

“ Hồi lão phu nhân, đúng là có chuyện này.” Tiết ma ma phúc thân “ Lúc trước vì chuẩn bị đến tết trung thu, Tam tiểu thư

nói

không

muốn để mọi người hoảng sợ nên mới giấu diếm

không

nói.”

“ Nếu

đã

như vậy, đem Hoàng ma ma và con

gái

ra đánh

một

trăm trượng. Về phần Tống ma ma, chuyển sang quản lý khuê phòng

đi.” Lão phu nhân phân phó.



không, Lão phu nhân, người

không

thể đánh Hoàng ma ma, Hoàng ma ma,…” Hoàng di nương vội vàng kêu, Hoàng ma ma là bà vυ" của bà ta, ở bên cạnh bà ta mấy chục năm, cảm tình như mẹ con, là cánh tay của bà ta.

“ Còn thất thần làm gì, đem Hoàng di nương ra ngoài.”

“ Uyển

âm, là Liễu di nương cùng Tử Oánh hại nương, ngươi nhất định phải báo thù cho nương!” Hoàng di nương kêu to,

không

còn ung dung đẹp đẽ của ngày xưa.

Vừa dứt lời miệng Hoàng di nương

đã

bị bịt lại, bị bà tử mang

đi

Phòng khách lập tức yên tĩnh lại.

“ Mẫu thân,

không

bằng

đi

mời đạo sỹ làm lễ, xua

đi

xúi khuẩy.” Tam phu nhân xem đủ náo nhiệt mới mở miệng

nói.

“ Cũng tốt. Tiết ma ma, ngươi tìm ngày

đi

thỉnh

một

chút.”

“ Vâng.”

“ Đều đứng lên

đi, các ngươi cũng mệt mỏi

một

ngày. Tự trở về

đi” Lão phu nhân phất tay.

“Vâng” mọi người hành lễ đứng lên, đại lão gia

nói

“ Mẫu thân, hai người kia xử lý như thế nào?”

“ Con xem rồi làm

đi.”

“ Vâng, mẫu thân nên bảo trọng thân thể” Tích Dương và Thải Liên nâng Lão phu nhân vào gian phía đông,đại lão gia phân phó tiểu nha hoàn “ Đem con rối kia đốt

đi. Nếu ai truyền chuyện này ra ngoài, đừng trách ta bán người đó vào thanh lâu.”

Đám nha hoàn bà tử đều thấp giọng “ Vâng”

một

tiếng.

Đại lão gia phất tay

đi

thư phòng.

Vận Điềm đến Lan Hiên viện, nơi này trở lên lộn xộn, ngoài cửa còn có hai bà tử thô sử canh giữ.

hiện

thời Hoàng di nương

đã

rơi đài, lại

không

có hi vọng được phục sủng, nha hoàn bà tử tất nhiên là phủng cao thải thấp.

“ Biểu tiểu thư.”

“ Tránh ra, ta muốn gặp Tứ tiểu thư.”

“ Biểu tiểu thư, Lão phu nhân phân phó để Tứ tiểu thư tĩnh dưỡng, ai cũng

không

được gặp.”

Vận Điềm hừ

một

tiếng “ Ngay cả ta cũng

không

được gặp sao?”

“ Việc này, Lão phu nhân….” Bà tử còn chưa

nói

xong, trong tay

đã

bị nhét vào mấy khối bạc vụn, cân nhắc thử cũng phải năm lượng bạc.

Bà tử lập tức cười híp mắt “ Biểu tiểu thư mau vào

đi, nhưng

không

nên ở quá lâu.”

Vận Điềm

không

để ý đến bà tử bước vào, trong viện

không

còn náo nhiệt của ngày xưa.

“ Tiểu thư, thế nào mà nô tỳ lại thấy lạnh a?” nha hoàn của Vận Điềm

nói.

“ Câm miệng, còn

không

đi

mau” Vận Điềm cũng cảm thấy có chút lạnh,

thật

là xúi quẩy, về nhà nhất định phải bảo mẫu thân thỉnh đạo sỹ làm lễ cho mình.

“ Uyển

âm” Vận Điềm xua tay làm bộ phủi bụi.

“ Biểu tỷ. sao tỷ lại đến đây?”

“ Ta đến

nói

với muội, Hoàng di nương bị đưa đến thôn trang, Hoàng ma ma bị phạt trượng. Còn có, trước khi

đi

Hoàng di nương

nói

nàng là do Liễu di nương và Tử Oánh hại.”

“ Liễu di nương và Tử Oánh? Ta biết ngay là hai người các ngươi!” Móng tay của Uyển

âm

đâm vào da thịt nhưng lại

không



một

chút đau.

“ Muội trong này bảo trọng, ta

đi

trước” Vận Điềm

thật

sự

một

khắc cũng

không

muốn ở trong này.

Uyển

âm

ngơ ngác ngồi

trên

giường, sao

sự

tình lại biến thành như vậy?



ràng là Tử Oánh gặp bất trắc, vì sao cuối cùng lại biến thành di nương.

Là bản thân

đã

xem

nhẹ

nàng sao?

không

đúng, nàng ( U.A)

đã

sớm biết Tử Oánh

không

giống với trước kia, nàng (U.A) thậm chí

đã

đề phòng Tử Oánh, nhưng

không

nghĩ đến vẫn thua trong tay nàng ta ( T.O)

Tử Oánh trở lại Phù Dung viện, thoải mãi duỗi thắt lưng, tuy Hoàng di nương chỉ bị đưa đến thôn trang, nhưng trước mắt nàng cũng chỉ có thể làm như vậy.

một

ngày nào đó, nàng

sẽ

làm Hoàng di nương muốn sống

không

được, muốn chết

không

xong!

“ Đào nhi, muội

không

thấy bộ dáng chật vật của Hoàng di nương đâu, cùng với thường ngày như hai người khác nhau.” Người bình thường ổn trọng như Lê nhi cũng

nói

nhiều hơn.

“ Lê nhi tỷ tỷ, tỷ mau kể lại a” Đào nhi kéo ta Lê nhi, hai tỷ muội

đi

sang

một

bên.

Tử Oánh lắc đầu, tùy các nàng “ Ma ma, ta có chút mệt mỏi, muốn nghỉ

một

lát.”

Tân ma ma vội vàng gọi người chuẩn bị giường chiếu, bản thân

thì

giúp Tử Oánh tháo trang sức “ Tiểu thư, nếu phu nhân thấy tiểu thư ổn trọng, giỏi giang, ở

trên

trời cũng cao hứng vì tiểu thư.”



thật

vậy chăng? Ma ma, ta cũng

đã

không

còn nhớ được bộ dáng của mẫu thân.” Kiếp trước khi nàng 7 tuổi mẫu thân

đã

qua đời, cũng

đã

hai mươi năm

không

có gặp người.

“ Phu nhân tuy là nữ nhi của thương nhân nhưng lễ nghi quy củ lại vô cùng tốt, đến Thái Hậu cũng phải thừa nhận a”



thật

vậy sao, mẫu thân lợi hại như vậy?”

“Ân,

không

chỉ có thể, cầm kỳ thư họa mặt nào phu nhân cũng là cao thủ. Năm đó lão gia chỉ ngẫu nhiên gặp phu nhân

một

lần, thấy được phong tư của phu nhân mới

đi

cầu thân.”

Trong chí nhớ của nàng, mỗi khi mùa hè đến mẫu thân

sẽ

làm cho nàng nước ô mai, mùa đông làm canh thịt dê củ cải. Mỗi lần nàng cùng nha hoàn đùa giỡn

sẽ

giúp nàng lau mồ hôi.

Nàng còn muốn báo thù nữa

không?

Có, đây mới chỉ là bắt đầu.

Tử Oánh cởi giầy, nằm

trên

đại kháng “ Ma ma, giờ thân gọi ta dậy.”

Tân ma ma gật đầu, đắp cho Tử Oánh

một

cái chăn mỏng,

nhẹ

nhàng lui ra ngoài.

“ Tiểu thư

đang

ngủ, các ngươi làm gì

thì

nhẹ

nhàng chút.” Mấy nha hoàn

đang

náo nhiệt dần dần

nhỏ

đi

nhiều.

Giờ thân

một

khắc, Tân ma ma đánh thức Tử Oánh “ Tiểu thu, ăn chút bánh trung thu

đi, là nhân lòng đỏ trứng người

yêu

thích nhất”

“ Được, ma ma bên ngoài có chuyện gì vậy?”

“ Là Hàn Giang bên người Liễu di nương đến, thấy người

đang

ngủ, ngồi

một

chút liền rời

đi.”

“Ân,

đã

thắp đèn rồi sao?”

“ Vâng, bọn nha đầu kia

đã

thắp hết rồi, có đèn con thỏ, tiểu trư, hằng nga bôn nguyệt, buổi tối nhất định

sẽ

rất náo nhiệt.”

“ Ăn cơm chiều xong, chúng ta

đi

xem hoa đăng.”

“ Năm nay lão gia còn phân phó làm hoa lâu, buổi tối

đi

xem nhất định

sẽ

rất đẹp.”

Cơm chiều ăn trong viện, người trong phòng bếp tỉ mỉ, so với trước đây nhiều hơn hai món, nguyên liệu nấu ăn cũng tươi ngon.

“ Tiểu thư, này…” Đào nhi chỉ vào hai món mới.



không

có gì, hôm nay chúng ta như thế, bọn họ ít nhiều cũng

sẽ

nịnh bợ, ngươi

không

cho các nàng cơ hội, các nàng lại nghĩ bản thân làm sai chuyện gì.” Tử Oánh nhẫn nại chỉ bảo Đào nhi, sau này vào cũng loại chuyện như thế này rất phổ biến.

“ Vâng. Là Đào nhi ngu muội.”

“ Hôm nay có thêm hai món, còn có rượu hoa quế, mọi người ngồi xuống cả

đi, ăn xong, chúng ta cùng

đi

bái nguyệt.”

Tân ma ma, Đào nhi, Lê nhi, Xảo nhi sau khi từ chối

không

được, đều ngồi xuống, chỉ là

không

được tự nhiên. Tử Oánh cũng

không

nói

gì thêm, việc báo thù có ít nhiều còn phải dựa vào các nàng.

Vì ban ngày Lão phu nhân làm việc vất vả nên lại bị bệnh, Tử Oánh

đi

bái lạy tỏ tấm lòng rồi về Phù Dung viện.

Tân ma ma

đã

dọn

một

cái bàn ra sân, có bánh trung thu, điểm tâm, hoa quả và hương nến.

Tử Oánh rửa tay đốt hương, quỳ trước bàn, cung kính cúng bái.

Nếu mẫu thân

trên

trời linh thiêng, hãy phù hộ con thuận lợi tiến cung, thuận lợi báo thù.

Sau khi cúng Nguyệt thần, Xảo nhi kéo Đào nhi muốn

đi

hoa lâu ngắm trăng, Tử Oánh cười đồng ý, Tân ma ma ở bên cạnh lại oán trách nàng, trách nàng

không

quản nghiêm hai người đó.

thật

vất vả mới có thể thở phào

một

hơi, cứ để cho các nàng nháo.

Tử Oánh đứng trong sân, nhìn hoa đăng phát ra ánh sáng nhợt nhạt, cười

nhẹ.