Hứa An Vũ nghe có người đi vào liền đứng bật dậy, cậu ta hổ thẹn không dám ngẩng đầu lên.
Từ khi thấy Hoắc Thần tức giận đóng sập cửa phòng tắm, cậu ta biết mình xong rồi, đã đoán trước được kết quả nhưng vẫn cố chấp làm càn. Hứa an Vũ hối hận vì mình thuận theo cha làm cái trò hèn hạ này.
"Ngài ấy ở...ở trong phòng tắm..." Giọng cậu ta không kìm nén được run run. Hứa An Vũ e ngại ngước đôi mắt rưng rưng của mình nhìn lên chỉ thấy được bóng lưng vọt nhanh vào phòng tắm.
Cậu chạy nhanh vào phòng tắm theo lời Hứa An Vũ nói, ngỡ ngàng nhìn áo khoác bị ném năm bừa bãi một bên. Di chuyển ánh mắt một chút liền thấy thân ảnh
Hoắc Thần ngồi bệt dưới sàn mặc cho nước từ vòi sen dội thẳng lên người mình.
"Hoắc Thần!" Cậu bước đến tắt nước, rồi đưa tay đỡ anh đứng dậy.
"Nhiên Nhiên... Sao em lại đến đây?" Hoắc Thần cố gắng duy trì tỉnh táo, khàn giọng hỏi cậu.
"Em đưa anh rời khỏi đây!" Cậu để anh tựa hẳn lên người mình, rồi đỡ anh ra ngoài. Quần áo thì ướt đẫm nước, nhưng nhiệt độ cơ thể của Hoắc Thần lại ngày càng nóng.
Khi hai người đi ngang qua Hứa An Vũ, cậu ta đột ngột lớn tiếng nói.
"Ngài ấy đang bị trúng thuốc!" Cậu ta thấy người kia khựng lại một chút, nhân cơ hội nói tiếp "Nhìn tình trạng hiện tại, chắc cậu cũng biết đó là loại thuốc gì... Một là cậu để ngài ấy ngâm nước lạnh, chịu thống khổ cho đến khi thuốc hết tác dụng. Hai là..." Cậu ta ngập ngừng không dám nói tiếp, khi ngước lên nhìn lại thì đã không còn thấy người đâu.
Nghiêm Hạo trước đó đã thuê sẵn một phòng khách sạn, nhờ nhân viên đưa hai người Hoắc Thần lên phòng, bản thân thì giải quyết những chuyện còn lại.
Trên đường đi Hoắc Thần luôn không ngừng vùi đầu vào hõm vai cậu, nước từ trên người anh thấm ướt áo sơ mi trắng sạch sẽ. Cánh cửa phòng vừa khép lại, Hoắc Thần đã lập tức trở tay đè cậu vào ván cửa.
Đôi môi nóng hổi của anh hôn từ cổ lên đến môi cậu, nhìn người đàn ông đang cố chịu đựng tác dụng của thuốc tim cậu như thắt lại. Cậu dùng âm lượng đủ để người kia nghe thấy nói ra một câu "em yêu anh", sau đó ngửa đầu đón nhận nụ hôn của người đàn ông.
Hoắc Thần hành động giống như bị đứt phanh, đầu lưỡi linh hoạt lách vào khoang miệng quấn lấy lưỡi cậu. Sau một hồi gương mặt liền đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, bàn tay cậu bấu chặt lấy áo anh nhưng kéo mãi vẫn kéo không được, bàn tay chuyển hướng dời lên nắm lấy mái tóc đen kéo hai cái mới kéo ra được một chút khoảng cách.
"Em.. không thở được.." Cậu như người vừa được vớt lên khỏi nước, dùng cả sinh mạng để hít thở.
"Anh xin lỗi..." Hoắc Thần liếʍ nước trên khóe miệng cậu, rồi bế bổng người lên ôm đến bên giường. Anh chen người vào giữa, để hai chân cậu vòng lấy eo mình.
Từng nụ hôn vụn vặt rơi xuống môi, cổ, rồi đến xương quai xanh.
Cúc áo dần dần được cởi bỏ, lộ ra phần thân trên trần trụi trước mặt anh. Hoắc Thần nhìn cậu bằng đôi mắt mê muội như đang nhìn một thứ gây nghiện, giọng càng trầm khàn hơn trước đó " Cưng ơi, nói lại câu lúc nãy cho anh nghe lại được không?"
"..." Cậu im lặng lấy tay che mặt, không hé răng nửa lời. Ai ngờ tên sói già kia lại bất ngờ cởϊ qυầи của cậu, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào hạ thân.
Cậu ngại ngùng muốn khép đùi che lại, nhưng bị Hoắc Thần giữ chặt không thể cử động, cả người từ đầu đến chân đều phơi bày trước mắt người đàn ông. Cậu ngồi dậy muốn thoát khỏi tay anh lại thấy anh cúi đầu ngậm lấy cái của mình, cơ thể vừa nhỏm dậy liền run rẩy nằm phịch xuống giường trở lại.
"Hoắc Thần...Ha... Anh làm gì vậy?" Cậu đưa tay muốn đẩy Hoắc Thần ra, tâm trí bị kɧoáı ©ảʍ xa lạ đánh úp. Kết quả, đành mặc cho Hoắc Thần tùy ý làm càn.
Sau vài lần thao tác, cậu liền thở dốc xuất toàn bộ ra ngoài, còn vô tình dính lên miệng Hoắc Thần. Anh nhìn nơi tư mật của cậu thở hắc ra một hơi, nhẫn nhịn đến nỗi gân tay gân cổ đều nổi lên, đũng quần căng trướng đến phát đau.
Hoắc Thần nhồm người hôn lên khóe môi, hỏi ý của cậu "Có thể không?"
Cậu mơ màng nhìn thấy vết thương rỉ máu trên môi của anh, không biết là do lúc hôn cậu vô tình cắn trúng hay do anh tự làm mình bị thương để giữ vững lý trí. Cậu hôn lên chỗ vết thương, đầu lưỡi liếʍ đi những giọt máu còn vươn ở nơi đó, thay cho câu trả lời của mình.
Cậu mơ màng nhìn thấy vết thương rỉ máu trên môi của anh, không biết là do lúc hôn cậu vô tình cắn trúng hay do anh tự làm mình bị thương để giữ vững lý trí. Cậu hôn lên chỗ vết thương, đầu lưỡi liếʍ đi những giọt máu còn vươn ở nơi đó, thay cho câu trả lời của mình.
Hoắc Thần nhận được sự đồng ý của cậu, giữa lúc môi lưỡi quấn quýt ngón tay anh lặng lẽ chạm đến nơi riêng tư nhất của cậu.