Chương 48: Kết cục (1)

Nhậm Tử Sâm cầm một bó hoa trong tay.

Đầu óc cậu đờ đẫn.

Trước khi bảo vệ tới, Nhậm Tử Sâm trốn vào trong xe.

Cậu không tin tất cả mọi chuyện trong thời gian này đều là giả.

Niệm Niệm đến gần cậu, chăm sóc cậu, lấy hết tiền tiêu vặt ra đầu tư cho cậu, ánh mắt của cô rất nhiệt tình và chân thành, sao có thể là giả được.

Nhậm Tử Sâm nhìn bảo vệ kéo mẹ con Đỗ Quyên ra khỏi biệt thự, cậu rất muốn xông vào hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là Thẩm Niệm thích cậu, hay chỉ là... để đối phó với mẹ kế và chị kế của cô.

Nhậm Tử Sâm không dám suy nghĩ lung tung.

Cuộc sống của cậu chỉ mới nhìn thấy hy vọng.

Có Thẩm Niệm, cậu không còn là con bọ sống trong cống ngầm, thậm chí cậu còn không bài xích việc tiếp quản sự nghiệp của bố trong tương lai, còn tha thứ cho cặp bố mẹ cặn bã kia.

Tất cả là vì, cậu cảm thấy miễn quãng đời còn lại có Thẩm Niệm, mọi khó khăn mà cậu đã phải chịu đựng trên đời đều xứng đáng.

Nhưng bây giờ, Nhậm Tử Sâm không thể chắc chắn.

Cậu chẳng những không thể chắc chắn, còn không dám đi hỏi rõ ràng.

Lỡ như ánh sáng cậu bắt được trong tay chỉ là ảo ảnh, vậy tiếp đó cậu phải làm sao bây giờ?

Nhốt cô lại!

Mặc kệ trước kia trong lòng cô có cậu hay không, sau này chỉ có thể là của cậu.

Nếu cô muốn đi, vậy thì vây hãm cô lại.

Nhậm Tử Sâm đột nhiên nhớ tới trước kia ông bố cặn bã đã đối xử với Hoàng Linh như thế nào.

Hoàng Linh không thích ông bố cặn bã, không phải cũng sinh cho ông ta một đứa con sao?

Chỉ cần kết hôn rồi có con, mọi thứ sẽ khác.

Trong đầu Nhậm Tử Sâm có vô số ý niệm nảy mầm, cậu biết mình cố chấp, nhưng nếu thật sự có một ngày xảy ra biến cố, cho dù cậu cố chấp thì sao chứ, chỉ cần có thể giữ Thẩm Niệm lại bên người là được!

Xe khởi động, Nhậm Tử Sâm làm như không có việc gì rời khỏi tiểu khu biệt thự.

*****

Sau khi kết quả thi cuối kỳ được công bố, kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu.

Thẩm Niệm vững vàng ngồi ở vị trí số 1, Vương Xuyên tiến bộ hai hạng, Nhậm Tử Sâm vọt thẳng vào top 30.

"Ba người cùng đi" đã trở thành nhân vật công chúng của toàn Nhất Trung.

Bởi vì việc học tập của Thẩm Niệm, Vương Xuyên và Nhậm Tử Sâm không bị ảnh hưởng, nhà trường cũng không can thiệp nhiều vào quan hệ của ba người bọn họ.

Theo lời của hiệu trưởng, trẻ em bây giờ yêu đương đều truyền cảm hứng như vậy, họ là giáo viên cũng phải phù hợp với xu hướng của thời đại, dùng cái nhìn phát triển để xem xét vấn đề yêu sớm một cách chính xác.

Vương Xuyên được Nhậm Tử Sâm sắp xếp đến phòng làm việc để làm thêm trong kỳ nghỉ đông, căn hộ cũng nhường cho cậu ấy ở.

Mà Nhậm Tử Sâm thì chuyển về biệt thự.

Không có nguyên nhân nào khác, chỉ muốn "nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng".

Đối với việc này, đương nhiên Nhậm Lăng hiểu được tâm tư của thằng nhóc thối nhà mình.

Hai cha con nằm trên ghế sofa bằng da thật trong phòng khách, người này trầm tĩnh hơn người kia.

Nhậm Lăng đề nghị: "Hiện tại nhà họ Thẩm không còn ai, bố giúp con dụ Thẩm Văn Phong ra, lần sau con gọi mẹ con về nhà ăn một bữa cơm, con thấy được không?"

"Chốt kèo."

Vì thế, Nhậm Lăng lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Văn Phong: "Lão Thẩm à, tôi biết gần đây anh có tâm sự, ra ngoài uống vài ly đi."

Thẩm Văn Phong nào chỉ có tâm sự, ông ta quả thực rất buồn bực.

Đến hôm nay ông ta mới nhận ra, vì một đôi giày rách, ông ta lại vứt bỏ vợ con. Lúc vợ trước chết, ông ta cũng không liếc mắt nhìn một cái, hiện giờ sinh ly tử biệt, muốn bồi thường cũng không có cơ hội.

Chuyện làm cho người ta căm giận hơn là, hai mẹ con Đỗ Quyên kia lại muốn hại chết Niệm Niệm!

Niệm Niệm chính là người thân duy nhất của ông ta.

Trong tiểu khu có một quán bar cao cấp, Thẩm Văn Phong đồng ý không chút do dự.

Trước khi ra khỏi cửa, Nhậm Lăng dặn dò con trai một câu: "Nhóc con, bố biết lát nữa con muốn đi tìm con dâu của bố, nhưng... con không thể học theo bố, cầm thú thì không có vợ được đâu. Nhưng... nếu con thực sự không thể chịu đựng được, tủ đầu giường trong phòng của bố có cái đó, con nhớ mang theo."

Nhậm Tử Sâm lạnh nhạt liếc ông ta một cái.

Nhậm Lăng vừa rời đi, cậu thật sự lên lầu, mở tủ đầu giường của Nhậm Lăng ra, sau đó lấy từ trong hộc ra một cái túi, nhét vào trong túi mình.

*

Thẩm Niệm đang xem phim ở trong phòng.

Đối với cô, việc học ở cấp ba cũng khá nhàn.

Hơn nữa mẹ con Đỗ Quyên đã bị trừng phạt thích đáng, hiện tại tâm trạng cô được thả lỏng, thái độ với cuộc sống trước mắt cũng khá ung dung.

Cánh cửa bị mở ra.

Thẩm Niệm còn tưởng rằng là Thẩm Văn Phong.

Nhưng vừa thấy rõ người tới, cô thoáng ngẩn ra.

Gần đây Nhậm Tử Sâm hơi ít nói, tính tình cũng hướng nội hơn không ít, Thẩm Niệm cho rằng cậu bận rộn với công việc và học tập, bởi vì áp lực cao nên mới trở nên trầm mặc.

Bây giờ là hơn 9 giờ tối.

Thẩm Niệm không phải là một cô bé không hiểu sự đời, cô đang muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy Nhậm Tử Sâm khóa trái cửa phòng lại.

Thẩm Niệm: "... Cậu đang làm gì vậy?"

Nhậm Tử Sâm làm xong mọi chuyện, cởϊ áσ khoác màu đen bên ngoài ra.

Trong phòng bật máy lạnh.

Đôi mắt Nhậm Tử Sâm đen nhánh, ngồi lên trên giường, cậu nhìn chằm chằm Thẩm Niệm: "Niệm Niệm, tôi nhớ cậu."

Thẩm Niệm rất đề phòng, dù sao, giữa cô và Nhậm Tử Sâm đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Nhìn ra sự căng thẳng của cô, Nhậm Tử Sâm không ngụy trang nữa, cậu sáp người lại, vứt bỏ chiếc ipad trong tay Thẩm Niệm.

Một tay Nhậm Tử Sâm thuận thế nắm lấy hai cổ tay Thẩm Niệm, đè cô lại, không cho phép cô né tránh.

"Tiểu Niệm Niệm, cậu đang sợ cái gì? Từ nhỏ chúng ta đã quen biết nhau, hiểu tận gốc rễ, bao nhiêu người thầm mến tôi, muốn dáng người có dáng người, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền có tiền, bây giờ người được dâng đến trước mặt cậu, chỉ cần cậu đồng ý một câu, tối nay tôi chính là của cậu."

Thẩm Niệm: "...!!!"

Tên khốn này đang nói cái gì vậy?!

Nhậm Tử Sâm cứ như biến thành một người khác, đáy mắt là sự nổi loạn và hoang dã, giống như một kẻ phong lưu bụng dạ đen tối.

Ý thức được Nhậm Tử Sâm muốn làm cái gì, Thẩm Niệm hô to: "Nhậm Tử Sâm! Đừng làm loạn nữa! Tôi chưa đủ tuổi!"

Nói xong, một bàn tay giống như rắn thăm dò vào bộ đồ ngủ của Thẩm Niệm.

Cô vừa tắm xong, bên trong không mặc đồ lót.

Hiển nhiên, Nhậm Tử Sâm cũng không nhận ra.

Rõ ràng cậu cứng đờ, hô hấp trở nên dồn dập, khàn giọng nói: "Ừm... Tôi không làm gì cả, chỉ ôm một cái."

Máu khắp người Thẩm Niệm sắp chảy ngược, thế nhưng cô không phản kháng được chút nào: "Vậy tay cậu đang làm gì?!"

Nhậm Tử Sâm cũng không biết mình đang làm cái gì.

Cậu chỉ sợ thôi.

Cậu hận không thể khiến cho Thẩm Niệm trưởng thành ngay lập tức.

"Niệm Niệm, đừng rời khỏi tôi được không?"

Thẩm Niệm không trả lời, thậm chí còn căng thẳng. Lúc này, tay Nhậm Tử Sâm đã bắt đầu làm bậy, cậu cố ý ghé vào tai cô, hà hơi: "Không còn là bánh bao nhỏ nữa, Niệm Niệm, chi bằng chúng ta..."

Đầu Thẩm Niệm muốn nổ tung.

"Cậu tránh ra!" Cô hét lớn một tiếng, trong cơn giận dữ còn mang theo nức nở.

Khi Nhậm Tử Sâm tiến lại gần hôn cô, cô xoay mặt đi.

Thiếu niên im lặng một hồi rồi mới khàn giọng hỏi một câu: "Cậu không muốn sao? Hay cậu hoàn toàn không thích tôi chút nào cả?"

Thẩm Niệm hoàn toàn không biết Nhậm Tử Sâm bị làm sao, tại sao đột nhiên lại như biến thành một người khác.

"Nhậm Tử Sâm, cậu đừng làm loạn! Không phải đã nói là chờ tôi mười tám tuổi mới chính thức yêu đương sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Niệm đỏ bừng, Nhậm Tử Sâm nhịn không được hôn lên khóe môi cô.

Cậu lưu ban hai năm, còn trưởng thành sớm hơn so với các bạn cùng trang lứa.

Giờ phút này muốn dừng lại cần tiêu hao quá nhiều nghị lực, yết hầu cậu lăn lộn, vậy mà cũng đồng ý: "Được, vậy đêm nay hôn một lúc."

Thẩm Niệm vốn không muốn phối hợp.

Nhưng Nhậm Tử Sâm quá mạnh mẽ, không cho cô bất kỳ con đường phản kháng nào.

Cô gần như bị ấn vào khăn trải giường, nụ hôn của Nhậm Tử Sâm càng thêm hung mãnh hơn so với lần trước.

Đợi đến khi Thẩm Niệm được buông ra, cô thiếu chút nữa bị ngộp chết, giống như một con cá chết đuối, rụt vào trong chăn, bộ dạng có chút sợ hãi.

Nhậm Tử Sâm không tiếp tục nữa, cuối cùng cậu cũng rút lại chút lý trí, Thẩm Niệm còn quá nhỏ...

Nhưng mà trước khi rời đi, Nhậm Tử Sâm ghé tai cười cười: "Niệm Niệm, thật ra thân thể của cậu thích tôi đấy."

Thẩm Niệm 囧muốn chết.

Cô sống hai đời cũng chỉ thân mật với mình Nhậm Tử Sâm, làm sao cô biết được liệu mình có phản ứng nhạy cảm thế này với người khác hay không...

"Cậu mau đi ra ngoài!"

Thẩm Niệm đập một cái gối về phía Nhậm Tử Sâm.

Nhậm Tử Sâm khom lưng nhặt gối lên, nói thật với Thẩm Niệm: "Niệm Niệm, cậu đừng rời khỏi tôi, lần sau... Tôi chưa chắc đã có thể thu tay lại."

Thẩm Niệm: "..." Cô bị uy hϊếp?