Chương 9: Dì xứng sao?

Lâm Thần vốn tưởng rằng cô sẽ không quan tâm đến bản thân mình nữa, nhưng lại không hề nghĩ rằng cô sẽ quay lại.

Cô gái ở đầu ngõ nhìn thấy mọi thứ, lòng quặn thắt, đau nhói.

"Đây là thuốc em mua cho anh,anh về rửa sạch vết thương đi. Để người nhà bôi thuốc cho anh! Nếu không vết thương sẽ bị nhiễm trùng, nhưng tốt nhất anh nên đến bệnh viện!"Nguyễn Tinh vốn định thuyết phục anh đến bệnh viện, nhưng sợ anh không đi, vì vậy cô đã mua một số thuốc để đề phòng,

Hơi thở của cô gái nhỏ vẫn còn một chút xáo trộn khi cô nói, chắc hẳn là do cô chạy tới.

Nói xong liền treo thuốc lên xe lăn.

Lâm Thần từ đầu đến cuối mặt không hề cảm xúc, cũng không nhìn cô, coi như cô không tồn tại.

Nguyễn Tinh cũng không tức giận, cô chỉ nghĩ lúc nhỏ Lâm Thần thật sự rất kiêu ngạo và đáng yêu, có chút buồn cười, nhưng vì vẻ mặt của Lâm Thần, cô không cười.

Lâm Thần chỉ muốn tự mình đứng dậy, nhưng cố gắng thật lâu, cơ thể đau đớn đến mức không thể cử động được, Nguyễn Tinh vừa nhìn thấy cảnh đó liền quay lại.

Lúc này, nỗi sợ hãi trước đây của cô đã biến mất, lần này Nguyễn Tinh không hỏi anh nữa, mặc kệ vẻ mặt khó chịu của anh,cô đi thẳng tới nắm lấy cánh tay anh và đỡ anh lên xe lăn.

Khi thiếu niên phản ứng lại, anh đã ngồi trên xe lăn.

Nguyễn Tinh đã thành công khi nhìn thiếu niên đang kìm chế cơn tức giận của mình, tâm trạng rất tốt..

Không lâu sau, một chiếc Maybach màu đen vững vàng dừng lại trước mặt hai người họ.

Một ông lão dáng vẻ nhân từ bước xuống xe, đi tới trước mặt Lâm Thần, cung kính cúi đầu.

" Thiếu gia."

Lâm Thần liếc ông một cái, không nói chuyện, tự mình đẩy xe lăn lên xe.

Trước khi Diệp Thế Dân rời đi, nhìn thoáng qua cô gái nhỏ một cách đầy ẩn ý.

Chiếc Maybach đen phóng đi và biến mất trong con hẻm này.

"Thiếu gia, cô gái đó có phải là bạn của cậu không?"

Diệp Thế Dân lái xe ngồi ở phía trước nhìn người thanh niên với đôi mày lạnh lùng qua gương chiếu hậu, thâm dò mở miệng.

"Không biết.” Nam tử ngồi ở băng ghế sau không thèm ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng.

Khi Diệp Thế Dân rời đi, ông cũng nhận thấy vết thương trên cơ thể cô gái, ông rất kinh ngạc khi nhìn thấy, nhưng khuôn mặt của cô gái nhỏ không có một chút biến hoá.

Thiếu gia và cô gái nhỏ đều bị thương, hẳn là hai người bọn họ không có khả năng là không quen biết.

Tuy rằng không tin thiếu gia thật sự không quen biết cô gái nhỏ, nhưng cũng không hỏi lại, tuy rằng về mặt tuổi tác là trưởng lão, nhưng thân phận của ông dù sao cũng chỉ là quản gia của Lâm gia, đối với tiểu thiếu gia hỉ nộ thất thường nhà mình vẫn có chút sợ hãi.Sau khi đến biệt thự, Lâm Thần đi phía trước đẩy xe lăn, Diệp Thế Dân ở phía sau đột nhiên chú ý tới một túi thuốc rất dễ thấy treo trên tay cầm xe lăn, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Dựa vào sự hiểu biết của mình về thiếu gia, thiếu gia thà bị đau chết còn hơn đi bệnh viện, huống chi là mua thuốc.

Ai đã mua thuốc này?

Diệp Thế Dân suy nghĩ hồi lâu mà không hiểu, trong đầu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của cô gái nhỏ, mọi thứ đột nhiên trở nên rõ ràng.

Trời chuyển lạnh, trong không khí hiện ra từng tia khí lạnh.

Lo sợ sẽ bị phát hiện vết thương của mình, Nguyễn Tinh bước nhẹ khi đến cửa nhà, rón rén bước vào nhà, lao vào phòng như một con chuột, rồi đóng chặt cửa lại.

May mắn thay, vết thương trên người cô đều không có dấu vết trên mặt, Nguyễn Tinh chỉ đơn giản là xử lý vết thương trên người rồi đi ra ngoài.

Kiều Li và Lục Vãn tình cờ đang ở trong phòng khách, nhìn thấy Nguyễn Tinh đi ra, Lục Vãn lập tức thay đổi vẻ mặt hiền lành tốt bụng.

Nhìn thấy Nguyễn Tinh phấn khích đứng lên.

"Tinh Tinh, hôm nay em làm sao vậy, chị đến lớp tìm em, nhưng không thấy em."

Giọng điệu nhạt nhòa và buồn bã.

Khóe miệng Nguyễn Tinh khẽ giật, trong mắt đầy vẻ khinh thường.

Từ lâu cô đã miễn nhiễm với những chiêu trò như vậy, kiếp trước Nguyễn Tinh đã bị Lục Vãn gương mặt này lừa gạt, lúc đó chỉ cần Lục Vãn lộ ra vẻ đau khổ, cô luôn giải thích và an ủi cô càng sớm càng tốt.

Cô đã nhìn thấy bộ mặt đạo đức giả của Lục Vãn từ lâu rồi, cô cũng đã từng nhìn thấy cô ta nhẫn tâm như thế nào, kiếp này chỉ cần nhìn thấy lại bộ mặt giả bộ này của Lục Vãn là cô sẽ thấy ghê tởm.

Rất nhanh cô đã đè nén sự khinh thường và ghê tởm trong mắt mình.

“A, em đã rời đi trước do có việc riêng. Sau này chị không cần phải đợi em nữa.” Giọng điệu rất bình thường, không mặn mà cũng không lãnh đạm, khác với sự ghẻ lạnh trước đây.

"Tinh Tinh, có phải là chị đã làm gì đó không đúng?"

Sau khi nghe thấy âm thanh, Lục Vãn mắt lập tức ửng đỏ,đứng đó như thể bị ức hϊếp.

Lục Vãn lúc này đã sớm nhịn không được đem Nguyễn Tinh ở trong lòng mắng mấy lần.

Có phải đồ ngu này muốn chọc giận chết cô ta không?

Trong những lúc bình thường như thế này, chỉ cần cô ta giả vờ đau lòng, Nguyễn Tinh sẽ dỗ dành cô ta.

Tại sao đồ ngu này ngày hôm nay lại không ra bài theo lẽ thường?Lục Vãn trong lòng gần như phát điên.

“Lục Vãn, chị nghĩ nhiều rồi.” Nguyễn Tinh với đôi mắt ngốc nghếch nhìn cô ta, nhưng ánh mắt cô hoàn toàn lạnh lùng.

"Tinh Tinh, tại sao em lại gọi chị như vậy ..." Lục Vãn giật mình giận dữ.

Nguyễn Tinh chưa bao giờ gọi cô ta bằng tên của mình, cô thường gọi cô ta là chị gái hay chị Vãn Vãn, đây là lần đầu tiên cô ta nghe Nguyễn Tinh gọi trực tiếp tên mình."chị cũng không lớn hơn nhiều so với tôi, gọi tên cũng rất phải bình thường mà."

Nguyễn Tinh bình tĩnh trả lời, không để ý đến những giọt nước mắt đang rơi của Lục Vãn.

Kiều Li ở bên cạnh, nhìn thấy con gái của mình khóc.

"Nguyễn Tinh, sao con lại nói chuyện với chị gái như vậy? Con không nhìn thấy chị của con đang khóc sao?" Kiều Li nhìn Nguyễn Tinh một cách dữ tợn, sau đó quay lại và nhẹ nhàng an ủi con gái.

Nguyễn Tinh đảo mắt xem hai mẹ con đang diễn một bộ phim gia đình trước mặt cô.

"Đâu có liên quan gì tới tôi, tôi không bắt cô ta."

Cô mở đôi mắt to, nhìn chằm chằm vào hai mẹ con lúc này, trông thật thuần khiết và vô hại.

Nhìn thấy con gái bị khinh bỉ, Kiều Li mơ hồ tức giận.

"Nguyễn Tinh, cô đã quên mọi thứ mà tôi thường dạy cô rồi sao?"

"Dì dạy tôi cái gì? Dạy tôi trang điểm, dạy tôi làm gái hư, hay dạy tôi yêu?" Nguyễn Tinh chế nhạo.

Dạy cô trang điểm, mặc quần áo kỳ lạ, theo đuổi Hoắc Cảnh những thứ này không thể không liên quan đến Kiều Li.

Hai mẹ con này thật sự không biết xấu hổ, nhìn vẻ mặt của Kiều Li, Nguyễn Tinh vô cùng chán ghét.

“ Mày… mày nói chuyện với trưởng bối như thế sao?” Đồng tử của Kiều Li đột nhiên co rút lại, giống như bị bắt quả tang làm sai, khuôn mặt xinh đẹp kia trở nên hơi có chút chột dạ.

Bà ta không bao giờ nghĩ tới Nguyễn Tinh sẽ nói những điều này, Kiều Li có chút sợ hãi, những điều này nếu để cho Nguyễn Đình biết, bà ta liền xong rồi.

Bà ta biết Nguyễn Đình yêu cô con gái này đến nhường nào.

Thấy bà ta né tránh và sợ hãi, Nguyễn Tinh tiến lại gần một bước.

“ Dì nghĩ dì là trưởng bối, dì xứng xứng sao?” cô ngày thường không nói lời khó nghe, nhưng đối với hai mẹ con hung ác này, cô hận đến cực điểm.

"Mày······"