Chương 38: Điểm yếu

"Thiếu gia, cậu ăn một chút gì đi. Từ hôm qua đến giờ cậu chưa ăn gì, thân thể sẽ không khỏe."

Diệp Thế Dân gõ cửa, trong lòng có chút lo lắng, nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.

"Thiếu gia ..."

Trong phòng tối an tĩnh như không có người ở, không có bật một ngọn đèn nào, có thể nhìn thấy một bóng người trước cửa sổ sát đất, thiếu niên ngồi trên xe lăn vẫn duy trì một động tác này.

Tối hôm qua, hắn cả đêm không ngủ, chỉ cần hắn nhắm mắt lại, tất cả đều là bóng lưng run rẩy và đôi mắt đỏ hoe của cô gái.

Anh không dám ngủ, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy của cô, tim anh liền nhói lên đau đớn.

Cảm giác này hắn thấy lạ lẫm . Lâm Thần không biết hắn đây rốt cuộc là như thế nào. Hắn chưa từng quan tâm đến ai cả. Bạn học trong trường đều nói hắn là quỷ, hắn cũng không có cảm xúc thừa. Không ai có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn. Hắn cho rằng mình là một người lạnh lùng và vô cảm, nhưng sao bây giờ hắn lại cảm thấy thế này.

Từ khi nào cô lại trở thành điểm yếu của anh.

Thông minh như hắn, làm sao lại không biết đây là ý gì? Lâm Thần đã mơ hồ đoán được đáp án, trong lòng có chút chua xót.

Thật ra, lúc trước khi cô ngốc ngốc đi theo hắn, đứng trước mặt hắn nói thích hắn, chỉ cần nhìn thoáng qua là hắn có thể biết được cô đang nói dối, Lâm Thần không nhìn thấy tình yêu trong mắt cô, hắn biết rất rõ cô không thích hắn, nhưng cũng không biết tại sao hắn lại không đuổi cô đi vào thời điểm đó.

Thật ra, hắn sớm đã thua, hóa ra hắn đã thích cô từ sớm như vậy.

Hôm nay, cô bộ dạng này khẳng định không thể đến nhà Lâm Thần được, hơn nữa ba cô lại đi công ty, cô thật sự không muốn ở nhà nhìn Kiều Li và Lục Vãn, cuối cùng cô cũng đến công ty với Nguyễn Đình.

Tuy rằng sau khi chườm lạnh, mắt cô không còn nghiêm trọng như trước, nhưng vẫn còn hơi đỏ.

Khi đến công ty, Nguyễn Tinh ngoan ngoãn đi theo sau ba, dọc đường có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cô, Nguyễn Tinh cố gắng hết sức để lờ đi đôi mắt trần trụi đó.

Vừa bước vào phòng làm việc, hai mắt cô sáng lên: “Oa, ba ơi, cái này cho con à?” Nhìn thấy bên cạnh chiếc bàn làm việc hoành tráng có một chiếc bàn học mini màu hồng xinh xắn và một chiếc máy tính cao cấp khiến cô ấm lòng.

“Tất nhiên là cho con rồi.” Nhìn thấy niềm hạnh phúc trong mắt con gái, Nguyễn Đình cũng cười theo.

“Oa, ba chuẩn bị từ khi nào vậy, thật tuyệt.” Nguyễn Tinh tùy ý hỏi.

“Con nói muốn đến công ty, nên ba gọi điện thoại để sắp xếp.” Nguyễn Tinh vuốt ve mái tóc mềm mại của con gái, đáp lại.

“Wow, ba, con yêu ba nhiều lắm.” Nguyễn Tinh xúc động đến mức vòng tay qua cổ Nguyễn Đình.

"Bang" cửa văn phòng đột nhiên mở ra.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi tổng giám đốc, tôi đến gửi tài liệu cho ngài, tôi không cố ý.” Lâm Nhã Chi đi vào thấy cảnh này, vội vàng xin lỗi.

Ngược lại, Nguyễn Đình và con gái lúc này trông quá bình tĩnh, không có một chút khó chịu nào.

Nghe tiếng, ánh mắt Nguyễn Tinh chậm rãi rơi vào người phụ nữ đang vội vàng xin lỗi.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy bó sát hông gợi cảm, hình dáng kiêu hãnh trên ngực càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ cho cô ấy. Vẻ ngoài thanh khiết, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn đâu cũng thấy cô ấy tinh tế.

Không biết tại sao, nhưng cô thực sự không thích người trước mặt này, luôn cảm thấy cô ta thật kỳ quặc.

Nhìn thấy cô như vậy, Nguyễn Đình khẽ cau mày và trừng mắt nhìn người phụ nữ một cách sắc bén, “Còn chưa cút.”

Lâm Nhã Chi ủ rũ, âm thầm cụp mắt xuống, thở gấp rời đi.

Nguyễn Đình nhìn thời gian, nhẹ nhàng bước tới nói với con gái: “Ba đi họp, con ở đây, có việc gì thì tìm trợ lý Trần.”

“ Vâng.” Cô ngoan ngoãn đồng ý.

Sau khi Nguyễn Đình rời đi, Nguyễn Tinh chậm rãi lấy bài tập từ trong túi ra và nghiêm túc làm.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, hàng mi cong vυ"t, đường nét khuôn mặt phát hoạ rõ ràng, cúi đầu ngoan ngoãn làm bài, có loại cảm giác tốt đẹp .

Đây là những gì Trần Hàn nhìn thấy khi anh bước vào. Cô gái bắt mắt đến nỗi anh không thể nhìn đi chỗ khác trong một thời gian dài.

Nhận thấy động tĩnh ở cửa, Nguyễn Tinh ngẩng đầu lên, lịch sự mỉm cười với người ở cửa.

Sau khi Trần Hàn nhìn kỹ diện mạo của cô gái, anh hoàn toàn kinh ngạc. Nó rất đẹp, ngay cả khi không trang điểm, nó thật ngoạn mục.

Không ngờ một người lãnh khốc như vậy lại có một cô con gái xinh đẹp đáng yêu như vậy, thật sự không thể nghĩ ra, chẳng trách chủ tịch lại quan tâm đến cô con gái này như vậy, sáng sớm liền yêu cầu anh mua một bộ sang nhất, thoải mái cái bàn và máy tính.

Trước giờ anh luôn cho rằng con gái của tổng giám đốc nên đeo kính cận nặng, ăn mặc nghiêm chỉnh, mặt lạnh như cục đá như tổng giám đốc, hôm nay nhìn người thật anh mới nhận ra sự đảo ngược hai cấp.

“Thưa tiểu thư, tôi là trợ lý của tổng giám đốc. Tổng giám đốc nhờ tôi chăm sóc cho cô. Nếu cô có việc gì thì có thể gọi điện cho tôi.” Trần Hàn đi tới với giọng điệu như công việc.

“Là anh Trần Hàn, cứ gọi tôi là Nguyễn Tinh.” Nguyễn Tinh không khỏi cảm thấy buồn cười, mới ngoài hai mươi tuổi, chỉ lớn hơn cô vài tuổi, làm sao lại có thể nhìn thành thục như vậy.

“Được rồi.” Anh không ngờ tiểu thư lại biết tên anh, Trần Hàn bị nhìn như vậy, lỗ tai đã đỏ bừng, xấu hổ gãi gãi đầu, vẻ mặt ngốc nghếch.

Mặc dù Nguyễn Tinh chưa từng gặp Trần Hàn, nhưng nghe điện thoại của ba nhiều, theo thời gian, cô đương nhiên biết người này là trợ lý của ba.

“Hôm nay tổng giám đốc đưa một cô gái nhỏ đến công ty, cô bé đó trông giống mười lăm, mười sáu, cùng lắm là mười sáu mười bảy.”

“Mấy cô bé ngày nay thật sự vì tiền không từ thủ đoạn, chuyện gì điều làm ra được.”

“Còn chưa trưởng thành đâu, liền câu được tổng giám đốc, thật sự là hảo thủ đoạn. "

“Thanh niên ngày nay học không học, luôn nghĩ đi đường tắt, làm chuyện xấu xa.”

“Chỉ là hồ ly tinh, cuối cùng cũng không là gì .”

“Đã nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thấy tổng giám đốc bên cạnh có người khác phái. Cô gái này ấn tượng thật đấy."

"Không thể không nói cái này bò giường bản sự nhất lưu, trên giường công phu cũng là cao minh." Nói lời này chính là Lâm Nhã Chi người vừa bước vào văn phòng.

Nguyễn Tinh lúc này thật sự rất khát nước, cô không muốn glàm phiền người khác, hơn nữa từ nhỏ cô luôn đến công ty của ba mình, vậy nên cô cũng biết đường.

Cô tự rót cho mình một ly sữa đâu vào đấy uống vào.

Lâm Nhã Chi đi tới, tình cờ nhìn thấy cô đang uống sữa, đi giày cao gót bước tới bên cạnh Nguyễn Tinh, âm dương quái khí nói: "Này, có ít người tuổi nhỏ không lo học tốt, học trèo cao. Nhỏ như vậy đã học được trèo lên giường của đàn ông, thật sự là giỏi thủ đoạn đó. ”

Nghĩ đến việc hôm nay người phụ nữ này phá hỏng việc tốt của mình, Lâm Nhã Chi trong lòng sinh ra hận.