Chương 37:Xung đột

Thứ sáu, sau khi học thêm xong

“Anh Thần, thương lượng với anh một chuyện!” Cô gái hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm thiếu niên ngồi trên xe lăn trước mặt không chớp mắt.

“Nói đi.” Đôi lông mày đẹp của anh khẽ cau lại.

Thực sự là lời nói trân quý, nói thêm một câu cũng không mất miếng thịt, nhưng Nguyễn Tinh trong lòng chỉ nghĩ trong lòng cũng không có nói ra. "Có một cuộc thi ở trường chúng tôi vào thứ Hai. Tôi đã đăng ký tham gia cuộc thi. Anh có thể đến xem được không?"

Tay cô nắm chặt lấy góc quần áo của mình. Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, điều này đủ để thấy cô đã có bao nhiêu khẩn trương.

“ Không đi.” Trái tim Lâm Thần bị đôi mắt sáng ngời ẩn chứa sự mong đợi của cô gái tàn nhẫn nắm lấy, nhưng cuối cùng anh vẫn lạnh lùng từ chối.

Hắn trông như thế này, hắn có thể đi được sao? Một gốc cây như vậy, đi lại làm như thế nào ngồi xuống? Chẳng lẽ để Trường Trung học số 3 đặc biệt dỡ bỏ một chỗ ngồi cho hắn sao? Khi đó, hắn sợ rằng mình sẽ trở thành trò cười của trường trung học số 3.

“Đi, đi.” Nguyễn Tinh cho rằng anh kiêu ngạo, vì vậy cô đã làm nũng như một đứa trẻ. Cô thực sự muốn anh đi.

Sự kiên trì của Nguyễn Tinh đã hoàn toàn kích hoạt cây gai ngược trong lòng anh, lúc này vẻ mặt lãnh đạm của anh cự người cách xa vạn dặm, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: "Nói không đi, cút."

Cô .....Cô chỉ muốn mời anh đi xem cô biểu diễn thôi ....Tại sao ....

Khoảng thời gian này bọn cô ở chung .... Cô nghĩ mình đã là bạn của anh rồi .....

Cô liên tiếp lùi lại vài bước, ánh mắt xẹt qua một tia thương tâm, hốc mắt ửng đỏ.

Đáy mắt dường như ươn ướt, nhưng cô cố kìm nén không để nước mắt chảy ra.

Thiếu gia hỉ nộ vô thường vốn cho rằng đối với Nguyễn tiểu thư không giống. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Diệp Thế Dân cảm thấy hơi xót xa cho cô gái nhỏ, nhưng bất lực, anh không thể làm gì được.

Nhìn thiếu nữ đáy mắt ươn ướt Lâm Thần như bị dao đâm vào tim, vừa đau vừa nhứt, nhìn vẻ mặt bị tổn thương của cô, anh phải thừa nhận rằng anh rất hối hận ...

Một trận im lặng.

Một lúc lâu sau, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô gái vang lên, mang theo một chút tức giận ủ rũ, trong giọng nói hiển nhiên có cả giọng mũi.

"Không ... không đi thì không đi, anh hung dữ như vậy làm gì, vậy anh nghỉ ngơi thật tốt đi. ” Nguyễn Tinh trừng mắt nhìn anh rồi quay đi.

Cô gái bóng lưng run lên, rõ ràng là đang khóc, nhưng chân không dừng lại chút nào.

Lâm Thần nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, trái tim kịch liệt run lên, giống như máu thịt bị khoét thủng.

Diệp Thế Dân không đành lòng nhìn đứa nhỏ như thế này, liếc mắt nhìn thiếu gia nhà mình, lúc này sắc mặt của anh tái nhợt, cũng không tốt lắm.

Tội gì khổ như thế!

Về đến nhà, Nguyễn Tinh nhốt mình trong phòng và thống khoái khóc một trận.

Cho dù biết mình ngày mai trông sẽ không được tốt lắm, nhưng sáng hôm sau, cô vẫn bị người trong gương làm cho hoảng sợ, một đôi mắt đỏ sưng tấy, bên trong còn có thể thấy rõ tơ máu.

Cô đã khóc rất nhiều vào ngày hôm qua.

Giờ ăn của Nguyễn gia luôn do Nguyễn Tinh chi phối, không ai được dùng đũa cho đến khi Nguyễn Tinh xuống, đây là quy tắc của Nguyễn Đình.

Đến giờ ăn sáng, cả nhà đang ngồi đợi ở bàn.

Nguyễn Đình giống như trước đây, ngồi thẳng lưng, bắt chéo chân nhìn chằm chằm vào tờ báo trên tay. Đây là thói quen của ông, ngày nào cũng phải đọc báo trước khi ăn sáng.

Tư thế ngồi của mẹ con Lục Vãn và Kiều Li thực sự không được đẹp mắt, chúng cong queo, chẳng có chút gì là ưa nhìn.

Lục Vãn đói đến mức chịu không nổi, bây giờ còn phải đợi Nguyễn Tinh, trong lòng đã sớm không kiên nhẫn, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra ngoài.

Không có cách nào, trong Nguyễn gia, ngay cả hai mẹ con họ cộng lại với nhau, chỉ sợ rằng ở trong lòng Nguyễn Đình ngay cả một sợi tóc của Nguyễn Tinh cũng không thể so sánh được.

Trên bàn ăn hoàn toàn yên tĩnh.

Mãi cho đến khi có tiếng động ở tầng hai, Nguyễn Đình mới nhìn lên, sau khi nhìn thấy con gái, Nguyễn Đình sửng sốt.

Ngay lập tức, sự nghiêm túc trên khuôn mặt của ông được thay thế bằng sự tức giận, nghĩ đến con gái mình bị bắt nạt và khóc như thế này, Nguyễn Đình hận không thể đem người bắt nạt con gái thiên đao vạn quả. "Bảo bối, mắt con bị sao vậy? Có chuyện gì vậy? Có người bắt nạt con sao?"

Hai mẹ con Lục Vãn và Kiều Li sửng sốt.

Nhưng nhìn bộ dạng của Nguyễn Tinh, Lục Vãn chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng thầm nói đáng đời.

“Không sao đâu, ba, con thức khuya xem phim và khóc vì quá xúc động. Mới thành ra bộ dạng này .” Nguyễn Tinh xua tay, ánh mắt thoáng chốc trở nên mất tự nhiên.

Nguyễn Đình quanh năm sống trong người lừa ta gạt, thấy đủ loại người, nhìn thoáng qua lời nói dối của con gái, nhưng do dự mãi ông vẫn không vạch trần.

Ông biết rất rõ con gái mình là người như thế nào, cô không muốn nói nên Nguyễn Đình không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.

Đôi mắt sưng vù như vậy rồi còn không có chuyện gì xảy ra, Nguyễn Đình cảm thấy đau lòng, lạnh lùng ra lệnh cho người hầu “lấy túi đá.”

Sau khi mang túi đá đến, Nguyễn Đình đắp lên mắt con gái.

“Bé con, há miệng ra.”

“Đây là món bít tết chua ngọt yêu thích của con.”

“Ba ba thật tốt bụng.”

“Con là con gái bảo bối của ba, không đối tốt với con vậy đối tốt với ai.”

Mấy người hầu hôm nay đều là vừa mới đến Nguyễn gia, nhìn thấy ba sủng con gái như thế trong lòng cũng là chấn kinh, các nàng không phải là chưa từng thấy qua dạng ba sủng con gái, nhưng trước kia làm người hầu ở các nhà có tiền, gặp qua ba sủng con gái , nhưng cũng vẻn vẹn ba vung tiền như rác đưa lễ vật cho con gái.

Quan hệ gia đình nhà giàu luôn tương đối yếu ớt, hiếm có một người cha yêu thương con gái chân chính như vậy, hôm nay là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hơn nữa gia tộc này hiển nhiên còn giàu có hơn gia đình mà họ đã ở trước đây.

Nhiều người không khỏi có ấn tượng tốt về gia đình này.

Hơn nữa, vị đại tiểu thư nhà này cũng xinh đẹp, cho dù sưng mắt cũng không ảnh hưởng chút nào đến tướng mạo trời sinh, tính tình cũng rất tốt.

Trước khi họ đến đây, quản gia đã nói với họ tình hình trong nhà, bọn họ đương nhiên hiểu được, lúc này trên bàn ăn có thể thấy được sự khác biệt, tiểu thư cùng tiên sinh hai người dùng cơm khắp nơi lộ ra tình phụ tử , cũng có thể thấy là đã quen, mặt khác hai người còn lại ở trên bàn không có chút nào khí chất có thể nói, tư thế ngồi xiêu vẹo không có dáng dấp của một hào môn.

Bữa ăn này, cơ hồ đều là Nguyễn Đình đút con gái, Nguyễn Đình cũng rất vui vẻ khi đút con gái ăn, ngược lại, Lục Vãn và Kiều Li thì bữa ăn hôm nay tương đối khó nuốt.

Nhìn thấy Nguyễn Đình sủng con tiện nhân Nguyễn Tinh , Lục Vãn trong lòng ghen ghét muốn chết, cô ta lại càng chán ghét Nguyễn Tinh nhiều hơn.

Nhìn thấy quan hệ của hai cha con ngày càng tốt, Kiều Li cũng bắt đầu lo lắng, nhưng bây giờ Nguyễn Tinh, con tiện nhân này không nghe lời bà ta một chút nào, bà ta không có cách nào tách hai cha con ra được. Lúc trước chỉ cần bà ta quạt gió châm chút lửa, hai người nhất định sẽ xảy ra chiến tranh, nhưng bây giờ, con tiện nhân đáng chết này khó chơi, bà ta căn bản không có biện pháp.