Chương 23:

"Nguyễn tiên sinh, kỳ thi tháng này Vãn Vãn đã thi đậu hạng ba. Con bé này thực sự là thi hạnh ba còn đối với bản thân không hài lòng, cau mày và phàn nàn với tôi về sự phát huy thất thường của mình."

"Mẹ, lần này con thực sự không thể hiện tốt, mẹ đừng nói nữa, lần sau nhất định con sẽ thi tốt."

······

Trong căn nhà này, Kiều Li chỉ có thể gọi anh là tiên sinh, đây là điều mà Nguyễn Đình đã cảnh báo bà ta trước khi bà ta bước vào cửa. Kiều Li không dám vượt quá quy tắc.

Cách xa như vậy, trà này sao có mùi thơm nồng như vậy.

Ban đêm, đây là những gì Nguyễn Tinh nhìn thấy khi cô xuống ăn tối.

Bộ dạng của hai mẹ con Kiều Li giống như những con chó con đang ăn xin trước cửa, liều mạng vẫy đuôi trước mặt ba cô, điều đó trở thành trò cười trong mắt cô.

Trong phòng khách rộng lớn, bầu không khí có chút nghiêm túc. Chiếc đèn chùm pha lê xinh đẹp, bắt mắt sang trọng bên trên toát lên ánh sáng chói lóa.

Cả ba người im lặng ngồi cùng một chỗ, bầu không khí ngượng ngùng đến khó tả.

Trong trường hợp này, cô thực sự khâm phục sự kiên trì của hai mẹ con này.

Hai người này thật đúng là ... Tôm tép nhãi nhép.

Nguyễn Tinh không khỏi mỉm cười, thoải mái đi tới, tự nhiên ngồi bên cạnh Nguyễn Đình.

Nếu như vừa rồi Nguyễn Đình vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, thì lúc này có thể nói là mùa xuân nở rộ trong chốc lát.

Nguyễn Đình một mực không có cảm xúc gì, cuối cùng cũng tan chảy một chút khi con gái ngồi cạnh ông.

Sau đó, ông đưa bàn tay ra chạm vào mái tóc mềm mại của con gái mình, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc không dễ gì phát hiện.

Tại sao lại chạm vào đầu mình, Nguyễn Tinh thực sự hoài nghi nếu lúc đó đầu mình thực sự bị hói, chắc chắn đó là do ba cô làm.

"Ba, tại sao lại sờ đầu người ta nha? chẳng lẽ ba không biết nếu sờ nhiều sẽ không cao sao?" Nguyễn Tinh lo lắng một hồi, đối với Nguyễn Đình giận dỗi nói.

Bất quá, cô lúc này cũng không biết dáng vẻ cô như thế nào, cũng không có hung hăng chút nào. Cô giống như một con mèo con đang giận dữ, rất đáng yêu.

“Chỉ là con đã thấp bé, con còn muốn cao thêm bao nhiêu?” Đôi mắt Nguyễn Đình có chút ý cười.

Hai người vừa nói chuyện vừa cười một hồi lâu, hai mẹ con Kiều Li không có quyền nói gì cả, trông họ chật vật, cứ như là một người hầu không thu hút của Nguyễn gia vậy.

Lục Vãn giờ phút này gần như nghiến răng.

Rõ ràng là cô ta đã làm thi tốt vậy, nhưng chú Nguyễn không chịu cho họ một sắc mặt tốt, thậm chí còn không khen ngợi cô ta một câu, ngược lại chính là Nguyễn Tinh một người bùn nhão không dính lên tường được này tùy tiện nói mấy câu đã có thể làm Nguyễn Đình ngửa đầu cười to.

Đây có phải là sự khác biệt giữa việc có quan hệ huyết thống và không có quan hệ huyết thống?

Lục Vãn thực sự không phục.

Tại sao? Nguyễn Tinh chỉ là một vũng bùn nhão, mãi mãi cũng như vậy không bao giờ có thể bám chặt vào tường, không thể làm gì được,mà cô ta vô luận về điểm nào không thể hơn so với Nguyễn Tinh, nhưng ít nhất cô ta cũng đã bỏ xa Nguyễn Tinh về mặt học tập và khiêu vũ.

Tại sao Nguyễn Đình không thể nhìn cô ta nhiều hơn?

Lục Vãn cũng đã từng cố gắng lấy lòng Nguyễn Đình trong quá khứ, nhưng Nguyễn Đình cũng không yêu thích cô ta.

Hai mẹ Kiều Li bị gạt sang một bên không nếm xỉa trong một thời gian dài, thực vất vả mới xong bữa tối.

Kiều Li đảo mắt nhìn Nguyễn Tinh, trên mặt còn lộ ra nụ cười thân thiết.

Nếu Nguyễn Tinh không biết lòng dạ rắn rết dưới khuôn mặt của bà ta, chỉ sợ rằng cô thực sự đã bị nụ cười của bà ta đánh lừa.

Nhìn thấy nụ cười ghê tởm của Kiều Li, Nguyễn Tinh có một điềm báo không lành.

Quả thật, một giây tiếp theo, sự tình liền đến.

“Tinh Tinh, kỳ thi tháng này con thế nào rồi?” Kiều Li nở một nụ cười hòa nhã, giống như một trưởng bối chỉ quan tâm đến vãn bối.

Lục Vãn lúc này không giấu được ý cười trong mắt, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hai người họ không biết trong lòng cất giấu tâm địa gian xảo bấy lâu nay đã bị cô nhìn rõ ràng.

Ở kiếp trước, Lục Vãn cùng mẹ cô ta đều cố ý nhắc đến điểm số của cô với ba cô, mỗi lần họ nói về điểm số của cô, ba cô đều tỏ ra buồn bã, nhưng ba cô từ đầu đến cuối đều không nói cô một câu, nhưng thỉnh thoảng ông không kìm được mà mắng cô vài câu.

Sau mỗi lần xảy ra sự việc, hai mẹ con kẻ xướng người họa nói không cố ý, trước mặt nàng còn lừa những chuyện này.

Đời này cô đã nhìn rõ rất nhiều chuyện, làm sao có thể không biết hai người này là cố ý.

Tuy nhiên, lần này Lục Vãn và Kiều Li đã tính sai, lần này cô không phải là người đứng cuối cùng, không biết khi biết chuyện thì biểu cảm của hai mẹ con này sẽ như thế nào.

Không khí trong phòng khách lập tức bị Kiều Li làm lạnh đi, phòng khách đột nhiên yên tĩnh không một tiếng động.

Phải mất một lúc lâu Nguyễn Tinh mới phá vỡ được sự im lặng.

“Không tồi, cảm ơn đã quan tâm.” Nguyễn Tinh trên mặt vẫn không thay đổi chút nào, giống như không bận tâm.

Cô mỉm cười với Kiều Li rất lịch sự, dáng vẻ để người ta không thể tìm thấy điều gì sai trái trong cách cư xử của cô.

Thật không biết xấu trong tình huống này. Kết quả hạng nhất đếm ngược từ khi nào đã có thể coi là không tồi. Đến hôm nay bà ta mới biết người đứng cuối cùng còn có thể kiêu ngạo như vậy.

Kiều Li trong lòng không nhịn được cười, "Thật sao? Thật tốt. Nếu Tinh Tinh cần giúp đỡ, con có thể hỏi chị gái con. Kết quả lần này của con bé cũng rất tốt."

“Điều đó không cần thiết, trình độ của Lục Vãn thật sự không dạy được tôi.” Nguyễn Tinh nói thật, cô không biết tháng sau Lục Vãn còn có thể ngồi ở vị trí đó hay không.

"Không dạy được con? Mặc dù lần này con bé thi không tốt lắm, nhưng dù sao vẫn là hạng ba. Tư vấn cho con hẳn là có thể đi!" Nha đầu chết tiệt, thứ nhất đếm ngược lại còn dám ghét bỏ Vãn Vãn, cô là cái thành tích gì,trong lòng không rõ sao.

Nguyễn Tinh lúc này nhận thấy nỗi buồn sâu sắc của ba mình, vì vậy cô liếc nhìn ông một cái, mới chậm rãi nói.

"Lần này tôi thi được hạng 45. Tôi có thể đạt được thành tích này trong vòng một tháng. Lục Vãn thì không. Dù tôi muốn tìm một giáo viên, tôi cũng sẽ tìm một giáo viên giỏi hơn tôi."

"Em… em nói là em thi được hạng 45, em không phải là đang nằm mơ chứ. Chị không phải là chưa thấy qua.” Lục Vạn dường như vừa nghe thấy điều gì đó buồn cười, không nhịn được mở miệng tranh luận.

Nói Nguyễn Tinh thi được hạng 45, điều này đối với Lục Vãn không có chút độ tin cậy nào.

Coi như trong một tháng trước đó cô không ăn không ngủ, cũng không thể thi có được thành tích như vậy.

Nguyễn Tinh thực sự càng ngày càng không biết xấu hổ, lời nói dối nào cũng có thể bịa đặt bừa bãi, điên rồi!

“Tinh Tinh, những gì con nói có phải là sự thật không?” Người đàn ông trầm mặt đã lâu trên ghế sô pha cau mày, nhìn con gái trong mắt rõ ràng không còn buồn bã.

“Ba, thật đấy, đây là danh sách lớp con,ba xem.” Nguyễn Tinh vừa tìm kiếm trong điện thoại vừa nói, từ trong album tìm thấy bức ảnh đã chụp hôm nay.