Chương 18: Bạn gái của Lâm Thần

"Anh Cảnh, cuối cùng em cũng gọi được anh ra,thật sự là không dễ dàng!"

Vẻ mặt của Hoắc Cảnh lạnh lùng, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì, trừng mắt nhìn người nói.

Những người chung quanh Hoắc Cảnh không nghi ngờ gì đều vui mừng ra mặt, dù sao bọn hắn đã lâu không thấy vui vẻ.

"Lão tử ở trường học đều muốn ngạt chết, thật vất vả mới có thể ra ngoài."

"Đúng vậy, nhẹ nhõm hơn một chút."

··

Một vài người từ chỗ ngoặt đi tới, vừa hay thấy một cô gái đang cố gắng trèo lên tường. Một phần nhỏ trên bắp chân mảnh mai và trắng nõn của cô ấy lộ ra. Phần thân trên chỉ đeo một chiếc đai, một nửa phần eo trắng nõn của cô ấy lộ ra bên ngoài. Phần eo lộ ra, dáng người rất sâu, gợi cảm không phong trần mà còn có chút trong sáng, thuần khiết.

“Này, đó không phải là Nguyễn Tinh sao? Anh Cảnh.” Trần Diệp có đôi mắt sắc bén, là người đầu tiên phát hiện ra.

Nghe thấy cái tên này, Hoắc Cảnh nhìn về hướng ngón tay của Trần Diệp, nhìn thấy cảnh tượng mất máu này, sắc mặt hắn đột nhiên đen lại, trong mắt hiện lên tia tức giận.

“Anh Cảnh, hóa ra mấy ngày nay con quái vật xấu xí này chỉ là đang diễn kịch, cho nên em mới nói, cô ta thích anh như vậy, sao có thể từ bỏ.” Lục Trần liếc mắt chế giễu người trên tường, trong mắt có ý giễu cợt rất sâu.

"Chính là, ta còn tưởng rằng cô ta có thể kiên trì được mấy ngày, không ngờ lại nhanh như vậy không nhịn nổi."

"Đến lúc đó, tôi sẽ bắt cô ta xin lỗi anh Cảnh. Dù sao anh Cảnh cũng không phải la người muốn tới thì tới muốn đi thì đi."

Những người xung quanh Hoắc Cảnh đều chán ghét Nguyễn Tinh, không phải chỉ vì trước đây cô luôn trang điểm khoa trương và buồn nôn, mà quan trọng hơn là không thể chịu nổi khi nhìn cô khúm núm đi theo sau Hoắc Cảnh, giả vờ giả vịt, cho dù họ có chà đạp như thế nào đi chăng nữa,cô sẽ không tức giận, hèn mọn như một con chó.

Nghe được lời nói của mấy người họ, lửa giận trong mắt Hoắc Cảnh cuối cùng cũng giảm bớt, trên mặt cũng lấy lại nhiệt độ.

Lần này hắn nghĩ lại tuyệt đối không thể để cô quay về bên cạnh hắn dễ dàng như vậy.

Ánh mắt lại rơi vào trên người Nguyễn Tinh, Hoắc Cảnh có thể nhìn thấy rõ ràng phần eo và bắp chân lộ ra của cô gái, bên tai có chút ửng hồng, trên eo và chân của Nguyễn Tinh không có một chút mỡ thừa nào, đường nét rất đẹp.

Nam sinh độ tuổi này ở một phương diện khác có nhu cầu vẫn là rất mãnh liệt.

Hoắc Cảnh nhìn thấy cảnh này, bụng dưới xiết chặt.

Chết tiệt hắn vậy mà có phản ứng.

Nguyễn Tinh khó khăn cuối cùng cũng trèo lên tường được, tự nhiên cũng nhìn thấy mấy người bên dưới và cũng nghe thấy những gì họ đang nói.

Xin lỗi, nằm mơ giữa ban ngày?

Thật nực cười đi bên cạnh Hoắc Cảnh,ai mà thèm đi.

Nơi này là nơi mà nhóm của Hoắc Cảnh thường đi ra ngoài, Nguyễn Tinh biết rất rõ, nhưng cô không ngờ mình lại đυ.ng mặt nhóm người này.

Cô không muốn gặp Hoắc Cảnh, cũng không muốn cùng hắn phát sinh phiền phức, nếu có thể, cô sẽ không bao giờ muốn gặp lại Hoắc Cảnh.

Sao mà đen đủi như vậy.

Nguyễn Tinh cũng không nhóm người người, cô đang suy nghĩ về việc làm thế nào để nhảy xuống bây giờ.

“Được rồi, sau này em không cần phải vội vàng trèo tường, từ nay về sau anh sẽ dẫn em theo.” Hoắc Cảnh ngữ khí không khỏi mềm rất nhiều khi nghĩ đến việc cô trở về.

Chỉ đang nghĩ ngợi đối mặt với lòng biết ơn của Nguyễn Tinh như thế nào, giọng nói của cô gái trên tường truyền đến.

“Hoắc Cảnh, anh quá tự luyến, không biết là ai cho anh cái tự tin đó.” Trong phút chốc, vẻ dịu dàng trên mặt Hoắc Cảnh đã biến mất.

Đang muốn phát tác, giọng nói của cô gái lại vang lên "Làm sao? Sẽ không phải cho là tôi trèo tường để tìm anh đi?" Giọng nói có chút vui tươi.

Hoắc Cảnh nhớ tới trước đó thủ đoạn mà những người phụ nữ đã bày ra, và ngay lập tức hiểu rằng Nguyễn Tinh đang giở trò với mình.

"Nguyễn Tinh, đừng cố diễn tiết mục lạc mềm buộc chặt, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.” Hoắc Cảnh trầm mặt, trong mắt thoáng qua một tia không kiên nhẫn.

Vài người xung quanh hắn lúc này cũng lên tiếng.

"Anh Cảnh của chúng tôi đã cho cô mặt mũi, phải không?"

"Cô đúng là không biết tốt xấu."

··

Đối diện với những lời này, trên khuôn mặt Nguyễn Tinh không hề có một chút buồn bã.

Cô không buồn chút nào, cô đã nhớ lời nói của những người này từ rất lâu rồi, những năm nay vì Hoắc Cảnh, cô đã chịu đựng tất cả những gì mà người của Hoắc Cảnh gây ra cho cô.

"Hoắc Cảnh, anh yên tâm, về sau tôi sẽ không bao giờ quấy rầy anh, nếu lại quấy rầy anh, tôi đi ra ngoài sẽ bị xe đâm chết."

"Diệp Trần, Lục Trần, hai người mặt mũi cũng thật là ghê gớm. Bên cạnh Hoắc Cảnh không phải chỉ là một con chó sao? Đối với tôi sĩ nhục, chửi rủa không phải là ỷ vào việc tôi thích Hoắc Cảnh sao?"

"Thật quá tuệ khi thích Hoắc Cảnh, thôi, tôi không thích anh ta nữa. Mong các người đừng tiếp tục giống như chó điên cắn người linh tinh. Nếu có lần nữa, tôi sẽ không buông tha cho các người."

Sự chán ghét và khinh thường trong mắt Nguyễn Tinh dường như đã in sâu vào tâm trí của Hoắc Cảnh lúc này.

Hắn không thể ngờ rằng người luôn ngoan ngoãn dịu dàng như Nguyễn Tinh lại thực sự thề độc như vậy, xem ra cô rất nghiêm túc, không có lạc mềm buộc chặt.

Hoắc Cảnh sững sờ, ba câu này liên tiếp vang lên trong đầu hắn.

Hoắc Cảnh, tôi sẽ không quấy rầy nữa.

Hoắc Cảnh, nếu lại quấy rầy anh, tôi đi ra ngoài sẽ bị xe đâm chết.

Thật quá tuệ khi thích Hoắc Cảnh.

Trái tim dường như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến

cắn nuốt, từng cơn đau nhứt.

"Nguyễn Tinh, đồ quái vật xấu xí, cô nói ai là chó?"

"Cô thử lập lại lần nữa coi."

Trần Diệp và Lục Trần tức giận đến tím mặt, hét lên với Nguyễn Tinh.

Nguyễn Tinh từ trên cao nhìn xuống hai người như thể đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu, ánh mắt đầy khinh thường và mỉa mai.

Khi chạm đến ánh mắt âm lãnh của Nguyễn Tinh, hai người họ trong nháy mắt có chút sợ.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy vẻ chán ghét và mỉa mai trên mặt Nguyễn Tinh, con cừu nhỏ bị họ bắt nạt và lừa dối năm xưa đã hoàn toàn thay đổi.

Lúc này, Hoắc Cảnh đột nhiên cảm thấy hơi bối rối, đang định nói thì trên tường không có ai, cô gái đã nhảy xuống rồi.

"Anh Cảnh, chúng ta còn đi chơi không?"

Trần Diệp nhìn bộ dạng của Hoắc Cảnh,đột nhiên không đoán ra được suy nghĩ của hắn, chỉ có thể ngập ngừng hỏi.

Hoắc Cảnh nhìn rất không tốt, “Đi, tại sao không.” Giọng nói của hắn lạnh đến thấu xương.

Từ trường học đi ra, Nguyễn Tinh bắt taxi đến trường trung học số 18.

Cổng vắng tanh, thi thoảng chỉ có vài học sinh ra vào.

Vào lúc này, trường trung học thứ mười tám chắc cũng đang thi, Nguyễn Tinh tìm một nơi râm mát để đứng.

Đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, càng ngày càng có nhiều học sinh đi ra, nhưng cô không thấy bóng dáng của người thanh niên, cô đã chuẩn bị từ bỏ, sau đó một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt cô.

Khi Nguyễn Tinh định gọi anh, cô chợt nhận ra có một cô gái bên cạnh anh.

Cô gái bên cạnh anh nói chuyện gì đó, dáng vẻ thẹn thùng làm người thương yêu, còn người bên cạnh chỉ lo đẩy xe lăn, từ đầu đến cuối luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giống như không nhìn thấy người bên cạnh.

Đây không phải là bạn gái của Lâm Thần đi?

Sẽ không phải là cặp đôi đang cãi nhau?

Nguyễn Tinh dưới tán cây quan sát từng cử động của họ, không khỏi nghĩ ngợi lung tung, nhưng vẻ mặt Lâm Thần có vẻ không đúng lắm, vẻ mặt kia giống như người trước mặt không phải là bạn gái của anh, mà là kẻ thù gϊếŧ ba anh.

Nguyễn Tinh đột nhiên có chút tò mò, không nhịn được đi về phía trước vài bước, vừa vặn nghe được giọng nói của hai người bọn họ.