Chương 12: Anh Cảnh bảo đi qua

“Nguyễn Nguyễn, cậu ăn cơm với tớ, chị gái cậu sẽ không giận cậu đúng không?” Ngô Giai Giai có chút tự trách mình.

Cô ở lớp lâu như vậy, tự nhiên biết Nguyễn Tinh có quan hệ rất tốt với chị gái mình trên cơ bản như hình với bóng,nghĩ đến Nguyễn Tinh vì mình mà từ chối Lục Vãn trong lòng có chút lo lắng.

"Không sao đâu, không cần để ý đến cô ta. Hơn nữa người tớ hứa trước là cậu, hơn nữa tớ còn muốn cùng cậu đi ăn. Cậu không phải tự trách mình."

Nguyễn Tinh thấy cô tự trách thì an ủi.

Vẻ mặt của Nguyễn Tinh rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, trong lòng Ngô Giai Lệ cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Ngô Giai Lệ luôn cảm thấy người bạn cùng bàn của mình có vẻ khác so với trước đây, trước kia cô vô luận là chuyện gì đều đặt Lục Vãn lên hàng đầu, nhưng bây giờ cô dường như không quan tâm đến Lục Vãn chút nào.

Trong lòng cô ấy nghĩ thầm, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Hai người đang tìm bàn ăn, vừa quay đầu lại, Nguyễn Tinh nhìn thấy một khuôn mặt mà cô không muốn nhìn thấy.

Ngô Giai Lệ đương nhiên cũng nhìn thấy, trong trường có rất nhiều tin tức về Nguyễn Tinh và Hoắc Cảnh, cô ấy đương nhiên cũng biết một chút.

"Nguyễn Nguyễn."

“Không sao, đi thôi.” Cô quay người lại, bắt gặp ánh mắt quan tâm của Ngô Gia Lệ.

Hai người họ đi thẳng về phía trước và tìm một chỗ ngồi xuống.

Từ đầu đến cuối Nguyễn Tinh không nhìn người đối diện, coi hắn như không khí.

Từ khi quán bar về sau Nguyễn Tinh không có đi tìm bọn hắn nữa, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy khuôn mặt tuyệt vời dưới lớp trang điểm đáng sợ kia của Nguyễn Tinh.

Hoắc Cảnh gần như liếc mắt liền thấy gương mặt thuần khiết và tinh xảo phía đối diện, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Tinh không trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn trong suốt, ngũ quan tinh xảo vốn đẹp đến mức tim đập nhanh, đặc biệt là đôi mắt màu hồng đào kia, làm cho người ta nhìn thoáng qua đều mê hoặc, đôi mắt long lanh trong veo không một chút tạp chất.

Cô quả thực xinh đẹp tuyệt trần, điểm này Hoắc Cảnh không thể không thừa nhận.

Trì Thanh Trạch và đồng bọn đã bị sốc khi nhìn thấy Nguyễn Tinh, nhưng điều còn kinh ngạc hơn là Nguyễn Tinh đi ngang qua họ mà không nói một lời, thậm chí không nhìn họ.

"Anh Cảnh, đồ xấu xí ... hôm nay người quái vật xấu xí còn không đến nói chuyện với anh. Vừa rồi cô ấy dường như không thèm nhìn anh."

Hoắc Cảnh không nói chuyện, đương nhiên chính hắn cũng để ý.“Anh Cảnh, nếu không em gọi cô ấy qua ăn cùng nhau.” Trần Diệp cũng liếc nhìn Hoắc Cảnh một cái, run rẩy nói.

Tuy rằng Hoắc Cảnh không nói gì, nhưng coi là chấp nhận.

Nhưng hắn cũng không có ý gì khác, chỉ muốn xem Nguyễn Tinh đang giở trò gì.

Trong khi ăn, Nguyễn Tinh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt cô.

“Quái vật xấu xí, anh Cảnh mời các người qua, làm sao có phải là rất vui không.” Trần Diệp cũng đi tới chỗ hai người bọn họ, giọng điệu có chút đùa giỡn.

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt hoàn mỹ và đôi mắt trong veo của Nguyễn Tinh, Trần Diệp thất thần trong giây lát, nhưng điều này không ảnh hưởng đến quan điểm của hắn ta về Nguyễn Tinh.

Không phải chỉ là một con chó bám người sao?

Trần Hàn cũng coi thường cô từ tận đáy lòng.

Ngô Giai Lệ ngồi bên cạnh khẩn trương nhìn Nguyễn Tinh.

“ Cút.” Tuy nhiên, Nguyễn Tinh chỉ hơi nhíu mày, không thèm ngẩng đầu lên đã lạnh lùng phun ra một chữ.

Trần Diệp nghe thấy lời nói của Nguyễn Tinh,trong phút chốc mặt hắn ta tối sầm lại.

"Quái vật xấu xí, không biết tốt xấu cho cô thể diện mà cô không cần, cô cho rằng cô là ai? Anh Cảnh mời cô đi qua là để mắt cô."

"Quái vật xấu xí? Anh hẳn nên nhìn vào gương nếu mắt không bị mù, con có thể phân biệt được ai mới là quái vật xấu xí." Một tia kinh tởm hiện lên trong mắt Nguyễn Tinh, cô quay lại mà không hề tỏ ra yếu thế chút nào.

Ai xấu ai biết.

“Cô… cô còn dám nói lại?” Trần Diệp cũng cũng nhất thời khó thuở, con quái xấu xí này lại dám nói với hắn ta như vậy.

Nguyễn Tinh đối mặt với ánh mắt tức giận của Trần Diệp, nhiệt độ trong mắt tan biến.

"Anh nghĩ mình là ai? đối với tôi thái độ như vậy, anh biết mình đang làm gì. Anh có thể về rồi. Sau này tôi sẽ không quấy rối anh Cảnh của anh nữa. Anh cứ yên tâm."

Nguyễn Tinh nói xong liền phớt lờ anh ta.

Trần Diệp trong lòng rất tức giận, nhưng không làm gì được cô nên cuối cùng chỉ có thể tức giận bỏ đi.

"Anh Cảnh, đồ quái vật xấu xí không biết chuyện hôm nay giống như có chút trúng gió. Em nói anh mời qua là vậy mà cũng không có phản ứng."

"Muốn tôi nói nên cho cô ấy điểm nhan sắc nhìn một chút." (không hiểu muốn nói gì nữa^_^ )

Mà Hoắc Cảnh Đình ngồi ở bàn, nhiệt độ bên cạnh đột nhiên hạ xuống.

Tuy rằng hắn không có đi qua, nhưng hắn vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên kia, nghe được cô không muốn tới, Hoắc Cảnh trong mắt hiện lên một tia châm chọc cùng khinh thường.

A, nữ nhân.Đổi chiêu, muốn cùng tôi chơi trò lạc mềm buộc chặt à một chiêu này, haha, cô coi trọng bản thân quá đi, cô tính là gì a!

Vài người cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của Hoắc Cảnh, họ ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Sau bữa ăn, Hoắc Cảnh sắc mặt kinh khủng.

Sau khi hai người ra khỏi nhà hàng, vẻ lo lắng trên mặt Ngô Giai Lệ vẫn không hề biến mất.

Nguyễn Tinh trên khuôn mặt không có một chút cảm xúc nào, như thể vừa mới phát sinh một chuyện rất bình thường.

Nguyễn Tinh cau mày nhận ra người bên cạnh có điều gì đó không ổn.

Cô nhìn cô ấy một cái rồi nhàn nhạt nói: “Không có chuyện gì, anh ta sẽ không làm gì tớ.” Nói xong cười một cách tự nhiên.

Nguyễn Tinh biết Hoắc Cảnh có bao nhiêu phiền chán cô, bây giờ cô không để ý hắn, hắn tự nhiên cầu còn không được.

Nhìn thấy nụ cười của Nguyễn Tinh, Ngô Giai Lệ sửng sốt, lúc này trên người Nguyễn Tinh tỏa ra ánh sáng chói lọi, có sức hút trí mạng đối với những người xung quanh.

Trong chốc lát, vẻ lo lắng trên mặt Ngô Giai Lệ có chút mờ đi, cô hỏi: "Nguyễn Nguyễn, trước đây cậu không phải đặc biệt thích Hoắc Cảnh sao?"

Trong trường có rất nhiều lời đồn đại về chuyện này, và mọi người đều cảm thấy Nguyễn Tinh thích Hoắc Cảnh đến sắp điên rồi.

Nhưng nếu thật sự thích, lúc này cô nên cảm thấy thương tâm, Ngô Giai Lệ lén lút nhìn Nguyễn Tinh, trên mặt cô không có chút nào thương tâm, dường như cô không quan tâm chút nào.

Ngô Giai Lệ không thể không bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của những tin đồn của trường.

Nguyễn Tinh muốn trực tiếp phủ nhận, nhưng nghĩ tới mình là trọng sinh, để không khơi dậy sự nghi ngờ, tuyệt đối không thể phủ nhận rằng trước đây cô thích Hoắc Cảnh.

Cô gái cau mày, có chút khó xử, một lúc sau mới nói: "Trước đây tớ bị mù, nhưng bây giờ mắt tốt hơn, tớ không thích nữa."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Ngô Giai Lệ vẫn giãy dụa.

Xem ra bây giờ cô thật sự không thích Hoắc Cảnh.

“ Nguyễn Nguyễn, nam sinh như vậy không thích cũng tốt, cậu xinh đẹp như vậy về sau nhất định sẽ gặp được người tốt hơn.” Ngô Giai Lệ hai tay bắt lấy vai của Nguyễn Tinh, nhìn cô với đôi mắt trong veo và rất nghiêm túc nói.

“Ừ.” Cô gật đầu một cách nặng nề.

Một cảm giác khó tả dâng trào trong lòng cô, nóng bừng.