Chương 3: Giang Hòa

“Mỗi một góc trên trang giấy đều viết một cái tên giống nhau, thậm chí cho dù nhắm mắt lại thì anh vẫn có thể viết ra được hai từ đó, quen thuộc còn hơn cả tên của mình.”

.........

“Giang Hòa, Giang Hòa, Giang Hòa, mày lăn ra đây cho tao.” Diêu Điêu Na dùng sức đá lên cửa phòng, mái tóc xoăn nhuộm vàng trông có vẻ xinh đẹp, đôi mắt dịu dàng phảng phất mang theo lửa giận nồng đậm, người phụ nữ mặc bộ đồ công sở màu đen, trên người thoang thoảng mùi rượu, quát to vào cánh cửa như bị thần kinh.

Giang Hòa vừa mới nằm xuống giường, nghe thấy giọng nói thì vội vàng xỏ dép lê, mở cửa phòng.

Đập vào mặt chính là những lời mắng nhiếc, giọng nói của Diêu Điêu Na cứ vang lên the thé, lớn tiếng chất vấn: “Chai sữa dưỡng thể tao để trên bàn trang điểm, có phải là mày đem vứt không? Mày có biết chai đó rất đắt không? Có biết không hả?”

Giang Hòa nhìn Diêu Điêu Na đang giận dữ gào thét với mình, ai có thể tin bà ta và người phụ nữ vinh quang chói lọi bên ngoài là một chứ.

Giang Hòa ngẩng đầu, biết rõ cho dù mình có nói gì thì Diêu Điêu Na cũng không nghe lọt, thế nhưng cô vẫn nói: “Không phải con.”

Diêu Điêu Na kỳ quái ‘ồ’ lên một tiếng, duỗi móng tay sơn màu tím chỉ vào trán Giang Hòa, nói: “Trong nhà này, ngoài tao ra thì chỉ còn mày và Giang Nam, không phải mày thì là ai hả!”

Giang Hòa trợn to mắt, trầm mặc nhìn thoáng qua Giang Nam đang lén lút núp đằng sau ghế sofa nhìn về phía bên này, Giang Nam mở to đôi mắt tội nghiệp nhìn cô, giống như là đang cầu xin.

“Mày nói đi!” Giọng nói của Diêu Điêu Na lại một lần nữa cất cao, âm thanh the thé khiến người ta cảm thấy rất chói tai.

“Không nói phải không? Giang Hòa à Giang Hòa, tao tạo điều kiện cho mày ăn học, nuôi mày, mày còn không thỏa mãn sao? Mày chê tao ở bên ngoài chưa đủ phiền toái, vậy nên suốt ngày tìm việc cho tao phải không?” Dường như bà ta vẫn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục thấp giọng chửi bới, sau đó càng mắng càng hăng, vung tay tát lên mặt Giang Hòa một cái.

Vẻ mặt cô hơi nhăn nhó, nhưng sau đó lại xoay người, bước nhanh trở về phòng mình, ngã lên cánh cửa.

Giang Nam chạy tới bên cạnh Giang Hòa, thân thể run rẩy, vươn tay ôm chặt lấy Giang Hòa, không ngừng nói xin lỗi với cô: “Chị, thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không cẩn thận nên lỡ tay … thật xin lỗi…”

Giang Hòa cúi người ôm Giang Nam đang khóc nức nở vào trong ngực, nhéo nhéo gò má của cậu, khóe môi khẽ cong lên, dường như cô đang cười, lại dường như đang khóc, nói: “Không sao đâu, lần sau nhớ cẩn thận một chút là được, không có việc gì đâu.”

Giang Nam vùi đầu vào trong ngực Giang Hòa, không ngừng khóc thút thít.

Giang Hòa vươn tay xoa đầu Giang Nam, mái tóc ngắn của cậu bé đâm vào tay cô, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài, vẫn là một màu đen u ám, không thấy nổi một ngôi sao nào.

“Nghe tin gì chưa? Giang Dư Cường đã bỏ đi với người phụ nữ khác.”

“Trời đất, không phải nhà anh ta vẫn còn hai đứa trẻ sao? Làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao nữa, sau này một mình Diêu Điêu Na nuôi chứ sao, đúng là nghiệp chướng mà.” Hàng xóm xung quanh hễ rảnh rỗi là lại thích bàn tán chuyện nhà của người khác, sau đó cười nhạo con trai của người khác tốt nghiệp đại học danh tiếng mà phải đi làm bảo vệ, rồi lại khoe gần đây con mình vừa mua cho mình cái Ipad mới, còn vô cùng đắc ý.

Buổi sáng lúc Giang Hòa thức dậy thì đã nhìn thấy Diêu Điêu Na để tiền và một mẩu giấy ở trên bàn, trên giấy chỉ viết ba chữ ‘thật xin lỗi’, cô nhắm mắt lại, thở một hơi thật dài mới có thể xua đi phần nào cảm giác buồn bực tích tụ trong ngực, đi gọi Giang Nam dậy, ăn sáng xong, lúc bọn họ xuống cầu thang thì trông thấy nơi cửa ra vào đã có hai bà lão bưng ghế ngồi ở đó tán gẫu.

Cô đeo cặp sách, một tay kéo Giang Nam, đi qua đó nói: “Bà Trần, bà Trương, chào buổi sáng!”

Hai bà cụ nhìn cô rồi cười toét miệng, để lộ hàm răng đã thiếu hơn phân nửa, một bà trong đó nói: “Đi học đấy à? Giang Hòa sắp lên cấp ba rồi nhỉ?”

Bà cụ bên cạnh đội chiếc mũ len đậm màu, vỗ vỗ lên tay bà bên cạnh, nói: “Đâu có, bây giờ Giang Hòa đã là học sinh cấp ba rồi.”

“Xem đầu óc của tôi này, cố học cho giỏi vào nhé, mẹ các cháu nuôi các cháu vất vả lắm đấy, đừng cãi lời mẹ.” Bà cụ kia gõ lên mái đầu đã bạc trắng của mình, nói.

Giang Hòa khẽ gật đầu, trả lời: “Vâng ạ, bà Trần, bà Trương, cháu đi trước đây!”

Giang Nam đứng bên cạnh cũng nói: “Bà Trần, bà Trương, hẹn gặp lại.”

“Được, được, hẹn gặp lại.”

“Đi thôi, đi thôi.”

Nhìn bóng lưng của Giang Hòa và Giang Nam xa dần, hai bà cụ lại chụm đầu vào nhau, bà cụ đội mũ nói: “Đêm qua tôi nghe con tôi nói, mẹ của Giang Hòa được đàn ông đưa về trên một chiếc xe hơi cao cấp, không giống với cái lần trước.”

“Chậc, không biết là cái thứ mấy rồi…”

“Aiz … Đáng tiếc … Đáng tiếc …”



Sau khi đưa Giang Nam đến trường tiểu học, Giang Hòa mới từ từ đi đến trường mình, đi khoảng hơn mười phút thì trên đường càng có nhiều học sinh, bên cạnh có hai học sinh đang nói chuyện, một người trong đó nói bằng giọng rất lớn: “Cậu không biết đâu, mẹ của mình phiền muốn chết rồi, mới sáng sớm đã nói với mình là thời tiết thay đổi, bắt mình phải mặc nhiều quần áo một chút, ngày nào cũng vậy, chẳng lẽ không cảm thấy phiền sao?”

Vừa dứt lời thì bên cạnh cũng vang lên giọng nói hưởng ứng mãnh liệt: “Đúng vậy, ba của mình cũng thế, ngày hôm qua ăn cơm xong, vừa mới ngồi xem TV được một tí là đã bắt đầu trách móc, mẹ cũng không nói giúp mình, còn hùa theo ông ấy trách móc mình.”

Giang Hòa liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trong lòng thầm nghĩ, thật tốt, sau đó lại cảm thấy lòng càng thêm chua xót.

“Giang Hòa! Giang Hòa!” Vương Sâm Sâm từ bên đường chạy tới, vỗ vỗ bả vai Giang Hòa, trông thấy Giang Hòa ngỡ ngàng quay đầu lại thì mở to mắt nói: “Cậu không nghe thấy à? Tớ gọi mấy lần rồi đấy.”

Giang Hòa nở nụ cười với Vương Sâm Sâm, khóe mắt khẽ cong lên, nói: “Tớ vừa nghĩ không biết có chuyện gì, hôm nay tinh thần của cậu có vẻ không tệ, mới sáng sớm mà đã hưng phấn như vậy rồi.”

Vương Sâm Sâm bĩu môi, trả lời: “Hưng phấn cái gì, tớ đang rầu rĩ muốn chết đây.”

Giang Hòa hỏi: “Cậu rầu rĩ chuyện gì?”

Vương Sâm Sâm nhíu mày, nói: “Còn có thể là chuyện gì nữa? Quý Hách đấy!”

Giang Hòa ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng không nhớ ra được, Vương Sâm Sâm cốc lên đầu cô, nói: “Cậu không nhớ đâu, mắt mù như cậu, ngoài Từ Triêu Dương ra thì làm gì nhớ được người con trai nào khác nữa?”

Giang Hòa cười cười, má lúm đồng tiền hiện lên trên khuôn mặt, nói: “Đừng có cười tớ, tớ có ấn tượng đấy, Quý Hách, Quý Hách … Học rất giỏi đúng không? Đeo mắt kính, không thích nói chuyện.”

Vương Sâm Sâm vội vàng gật đầu, nói: “Đúng rồi, trời ạ, cậu vậy mà lại có ấn tượng, chính là cậu ấy, không phải hai ngày trước cậu ấy xảy ra tai nạn giao thông sao? Giáo viên chủ nhiệm bảo hôm nay mấy bạn học đi mua ít đồ đến thăm cậu ấy, nhưng trong lớp cậu ấy có rất ít bạn, cũng không ai nguyện ý đi, bọn họ đều ngại phiền phức, tớ đang rầu muốn chết.”

Vương Sâm Sâm là lớp trưởng lớp cô, phải chịu trách nhiệm rất nhiều việc trong lớp.

Giang Hòa không quá thân thuộc với Quý Hách, kỳ thực cô cũng chỉ nói chuyện với Quý Hách được vài lần, tính tình của Quý Hách trầm lặng, thích làm việc độc lập, phần lớn ấn tượng về anh đều là một người lúc nào cũng vùi đầu vào sách vở.

Làn da anh rất trắng, đeo mắt kính gọng đen, tóc hơi dài, thậm chí có chút rối, không thích ăn diện, vóc dáng rất cao, lại thường hay cúi đầu khom người, bởi vì thành tích học tập rất tốt nên thầy cô chưa bao giờ trách mắng, mà dường như anh cũng không thích làm cho người khác chú ý, vậy nên chỉ có những lần công bố thành tích cuối học kỳ, mọi người mới có thể nhớ tới, thì ra trong lớp có tồn tại một người như thế.

Có người trong lớp từng nói Quý Hách rất âm trầm, thoạt nhìn không dễ ở chung.

Nhưng Giang Hòa lại không cảm thấy như vậy, chắc là bởi vì đã từng nói chuyện với anh vài lần, vậy nên cô cho rằng, có lẽ anh không giống như người khác vẫn nói.

Vương Sâm Sâm đứng bên cạnh không ngừng lải nhải, sau khi vào lớp, Giang Hòa nói với Vương Sâm Sâm: “Chiều nay tớ đi cùng cậu.”

Vương Sâm Sâm mở to mắt, hưng phấn trả lời: “Cậu nói thật chứ?”

Giang Hòa cong môi, đôi mắt sáng ngời mang theo chút vui vẻ, nói: “Chẳng lẽ cậu nghĩ là giả?”

Vương Sâm Sâm vội vã lắc đầu, nói: “Được được, quyết định thế nhé, tớ sẽ rủ thêm một người, chiều tan học chúng ta cùng đến bệnh viện.”

Giang Hòa khẽ gật đầu, nói: “Được.”



Quý Hách dựa vào đầu giường, cúi đầu xem quyển sách trên tay, khóe môi khẽ cong lên, mỗi một góc trên trang giấy đều viết một cái tên giống nhau, thậm chí cho dù nhắm mắt lại thì anh vẫn có thể viết ra được hai từ đó, quen thuộc còn hơn cả tên của mình, tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết tua lại như một cuốn phim, lần lượt hiện ra trước mắt anh.

Trương Ngọc Yến gõ cửa bước vào, Quý Hách tự nhiên khép lại quyển sách trên tay, quay đầu trông thấy Trương Ngọc Yến đang cười rạng rỡ, nói: “Quý Hách, có bạn học đến thăm con này.”