Chương 2: Sống lại

“Thoáng chốc như chỉ vừa mới hôm qua, cuộc đời hơn hai mươi năm cứ như vậy vội vàng kết thúc, đặt xuống một dấu chấm tròn trên bức tranh, không khỏi khiến lòng người thổn thức.”

........

Anh chưa bao giờ nghĩ tới cuộc đời mình sẽ chấm dứt vội vàng như thế, khiến cho người ta không kịp đề phòng, chiếc xe hơi mất khống chế lao về phía anh, sau đó chỉ thấy đèn xe lóa mắt cùng vẻ mặt hoảng sợ của những người qua đường, màu đỏ từ trên cánh tay chảy xuống thân thể đã nhuốm đầy máu, giống như một cơn chóng mặt bình thường, dần dần lan rộng.

Đầu óc trống rỗng, anh khẽ mở mắt, ánh sáng chói lòa khiến anh phải nhắm mắt lại, trước mắt chỉ còn không gian tối tăm bao trùm, cổ họng đắng chát, môi khô nứt, thậm chí anh còn cảm thấy mỗi lần hô hấp đều phải dùng hết sức lực của mình, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.

“Quá Hách … Quý Hách …” Bên tai là giọng nói dịu dàng của Trương Ngọc Yến, trong đó còn mang theo chút lo lắng, bà quay đầu hỏi bác sĩ đang đứng bên cạnh: “Bác sĩ, sao con tôi vẫn chưa tỉnh lại? Không phải anh nói nó đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi sao?”

Vị bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng nói những lời trấn an … thế nhưng không có chữ nào lọt vào tai bà.

Trương Ngọc Yến rơi nước mắt, nắm chặt tay Quý Hách, thấp giọng nức nở.

“Mau tỉnh lại đi, Quý Hách, đừng bỏ lại mẹ một mình …” Mái tóc trên trán không biết từ lúc nào đã nhiễm màu sương gió, một mảng trắng xóa.

Nếu để Quý Hách nhìn thấy, e rằng sẽ rất đau lòng.

Tuổi còn trẻ mà đã phải đối mặt tử vong, dù thế nào thì cũng không muốn chết vì bệnh, quá khổ sở quá đau đớn, cho dù có chết thì cũng phải chết một cách thoải mái dễ chịu, chỉ là, có đôi lúc, chuyện sống chết không như mình mong muốn, giống như Giang Hòa, cũng giống như anh.

Thoáng chốc như chỉ vừa mới hôm qua, cuộc đời hơn hai mươi năm cứ như vậy vội vàng kết thúc, đặt xuống một dấu chấm tròn trên bức tranh, không khỏi khiến lòng người thổn thức.

Quay đầu, còn có thể nhớ tới cảm xúc lòng bàn chân ma sát với mặt đất lúc chạy băng băng trên sân thể dục, cùng đám bạn nhảy vọt lên ném bóng rổ, nghe âm thanh xì xào bàn tán của các nữ sinh, khắp nơi tràn đầy sức sống, ngay cả giọt mồ hôi trên trán cũng là tuổi thanh xuân.

Giang Hòa đứng trên sân thể dục, tóc đuôi ngựa cột cao, mặc chiếc áo ngắn tay màu trắng cùng với quần đồng phục, đứng bên cạnh cô bạn thân nhất, lớn tiếng trò chuyện, không thèm để ý mà toét miệng cười to, má lúm đồng tiền trên khuôn mặt như ẩn như hiện, hồn nhiên và xinh đẹp, khiến Quý Hách không có cách nào dời mắt.

Nếu như nói thời niên thiếu của Quý Hách là cơn mưa u ám và tĩnh lặng, thì Giang Hòa chính là tia nắng mặt trời ban trưa, nóng bỏng và rực rỡ đến chói lòa.

Mà người cô thích cũng giống như cô, Từ Triêu Dương.

Vậy nên, Quý Hách đã tự tuyên bố mình bại trận, giả vờ rộng lượng cho rằng, buông tha là lựa chọn tốt nhất, một thân một mình rời khỏi quê hương, xa cách nghìn trùng.

Nhưng mà, sự thật thì sao?

Giang Hòa chết, mà Từ Triêu Dương cô yêu cũng không đi cùng cô.

Đây là kết cục, buồn cười làm sao. Thật sự là quá buồn cười rồi, không phải sao?

Anh nguyền rủa ông trời, nguyền rủa Từ Triêu Dương, sau đó lại nguyền rủa chính mình, căm hận chính mình, vì sao lại buông tha? Vì sao lại không nói rõ với cô? Vì sao lại không mặt dày đến bên cạnh cô?

Vô số câu hỏi vì sao, cuối cùng lại trở thành bất lực.

Trong mơ hồ, anh dường như lại trông thấy Giang Hòa đứng ở góc phố đối diện, trên mi còn vương những hạt tuyết li ti, cười nói với anh: “Quý Hách, đã lâu không gặp.”

Nước mắt đã che mờ tầm mắt, anh bất chấp tất cả chạy về phía trước, cũng tự nói với chính mình, lần này, anh nhất định không thể để mất cô.



“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, thật tốt quá!” Bên tai là giọng nói kích động của Trương Ngọc Yến, bà nắm chặt lấy tay Quý Hách, lớn tiếng nói.

Anh khẽ mở mắt, chỉ thấy trước mắt có rất nhiều đốm sáng trắng như những chấm nhỏ li ti, phải mở ra nhắm lại thêm vài lần mới từ từ thích ứng, tay bị ai đó nắm chặt, có thể cảm giác được lòng bàn tay của người này đầy mồ hôi, anh hoảng hốt nghiêng đầu, nhìn về phía người phụ nữ đang kích động đứng bên cạnh.

Hốc mắt Trương Ngọc Yến đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Quý Hách, con cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?”

Quý Hách nhìn người phụ nữ trước mặt, có chút chần chừ, cuối cùng lại khàn giọng mở miệng, nghi hoặc kêu lên: “Mẹ?”

Trương Ngọc Yến nghe vậy thì nước mắt lộp độp rơi xuống, nói: “Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đi xe đạp thì phải chậm một chút, con không nghe, nhìn xem, bây giờ tự hành hạ mình vào bệnh viện thì mới cam lòng, con bảo mẹ phải nói với con thế nào mới tốt đây…”

Quý Hách nghe không hiểu những lời Trương Ngọc Yến đang nói, không phải là anh bị tông xe sao? Liên quan gì đến xe đạp? Anh mở mắt nhìn Trương Ngọc Yến một lần nữa, không biết là do cảm giác của mình sai hay vì cái gì, mà Trương Ngọc Yến trước mắt dường như trẻ hơn rất nhiều, vậy nên vừa rồi anh có chút không tin vào hai mắt của mình.

Anh khẽ động đậy, thế nhưng cảm giác đau thấu xương lại truyền đến, anh đau đớn kêu lên một tiếng.

Trương Ngọc Yến đau lòng nói: “Có phải là vẫn còn rất đau hay không?”

Quý Hách khẽ gật đầu.

Trương Ngọc Yến cầm khăn tay lau đi nước mắt trên mặt mình, trách mắng: “Con còn biết đau à? Mới đầu chưa biết chạy xe thì phải cẩn thận một chút, may mà lần này đầu chỉ bị chấn động nhẹ với gãy xương chân trái, con muốn mẹ đau lòng mà chết sao?”

Quý Hách nhíu mày, càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, anh hỏi: “Con chạy xe đạp?”

Trương Ngọc Yến sững sờ, trợn to mắt, nói với Quý Hách: “Quý Hách, con không nhớ gì sao? Lúc con chạy xe đạp thì đυ.ng phải một chiếc xe máy…”

Quý Hách nhìn Trương Ngọc Yến, vẻ mặt dần dần thay đổi, trong quá khứ, lúc khai giảng học kỳ hai năm cấp ba, anh có bị tai nạn xe, lúc ấy bởi vì vội vã đến trường, không ngờ lại va phải chiếc xe máy từ bên cạnh chạy đến, sau đó phải nằm viện một tháng mới quay về trường học.

Hai tay anh gắt gao nắm chặt tấm chăn, nhìn Trương Ngọc Yến, hỏi: “Bây giờ là năm hai lẻ mấy vậy ạ?”

Trương Ngọc Yến nhìn Quý Hách khác thường thì càng thêm lo lắng, trả lời: “Năm 2007, con làm sao vậy? Chẳng lẽ bị đập đầu mất trí nhớ rồi sao?”

Quý Hách mím môi, mi mắt khẽ cụp xuống, sau khi trầm mặc một phút đồng hồ thì đột nhiên lại cong nhẹ khóe môi, thấp giọng cười rộ lên, càng cười càng lớn, sau đó hốc mắt lại dần trở nên ướŧ áŧ, nhìn ánh đèn trắng trong phòng bệnh, không biết là vì chói mắt hay vì cái gì mà nước mắt lại từ trong khóe mắt chảy ra.

“Trời ạ, con làm sao vậy? Đừng làm mẹ sợ!”

Dáng vẻ này của Quý Hách dọa Trương Ngọc Yến sợ quá mức, bà vội vàng gọi bác sĩ.

Trương Ngọc Yến chỉ vào Quý Hách, khẩn trương nói: “Bác sĩ, không biết con của tôi bị làm sao, sau khi tỉnh lại thì vừa khóc vừa cười, lại không nhớ rõ chuyện bị đυ.ng xe, anh xem giúp tôi rốt cuộc thằng bé bị làm sao thế? Có cần chuyển tới khoa thần kinh kiểm tra không?”

Bác sĩ và y tá đứng bên cạnh lại khẽ bật cười.

Quý Hách quay đầu nhìn Trương Ngọc Yến, nói: “Mẹ, con không sao đâu, thật đấy.”

Trương Ngọc Yến không tin, nói: “Thật sự không có chuyện gì sao? Vậy sao vừa rồi con lại như vậy?”

Quý Hách cong môi cười, đáp: “Bởi vì cảm thấy mình gặp đại nạn không chết nên vui quá mà khóc thôi.”

Trương Ngọc Yến thở dài một hơi, lúc này mới yên lòng, nói: “Vậy à, mẹ còn tưởng con ngã đập đầu mất trí nhớ rồi chứ, làm mẹ sợ muốn chết, may mà không sao…” Bà quay đầu, vội vàng nói cám ơn bác sĩ.

Quý Hách nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, hôm nay ánh mặt trời gay gắt, xuyên qua khung cửa rọi vào trong căn phòng, dù không hắt lên người anh nhưng cũng làm anh cảm thấy cả người ấm áp.

Máu trong cơ thể bắt đầu sôi sục, từng bộ phận bên trong cơ thể đều đang thét gào, tràn đầy hưng phấn.

Anh tự nhéo tay mình vô số lần, dùng cảm giác đau đớn để xác định, thậm chí còn không dám ngủ, chỉ sợ sẽ tỉnh mộng.

Thế nhưng thời gian đã chứng minh, đây là sự thật.

Anh đã trở lại, trở lại tuổi 18, trở lại thời điểm Giang Hòa vẫn chưa chết, trở lại khi tất cả mọi thứ vẫn còn chưa xảy ra.

Anh có thể chạy băng băng trên sân thể dục, có thể nghe thấy những tiếng cười đùa của nữ sinh trong trường, có thể nhìn thấy khuôn mặt của Giang Hòa…

Lúc này Giang Hòa vẫn chưa ở bên cạnh Từ Triêu Dương, tất cả đều có thể thay đổi.

Anh sẽ không giẫm vào vết xe đổ như năm đó, anh vẫn còn kịp, lúc này đây, cho dù thế nào thì anh cũng sẽ không buông tay Giang Hòa, sẽ không nhường cô cho bất kỳ ai khác.

Cho dù có ốm đau bệnh tật, anh vẫn muốn cùng cô bước tiếp.