Chương 9: Tay chân không sạch

“Mau mời ngồi, mời ngồi.”

"Sân của thím Quảng được thu dọn gọn gàng, nhìn gà vịt chắc nịch quá."

"Đều là mấy thứ đồ đạc vặt thôi, thím Trương đừng cười."

Trương Phóng Viễn bước vào sân, hai người phụ nữ liền như thân thuộc lâu ngày bắt đầu trò chuyện. Về những chuyện này, anh thực sự không khéo ăn khéo nói, vẫn là để phụ nữ nói chuyện cho dễ. Đã nhờ bác gái đến thì quả thật là đúng rồi.

Anh ngoan ngoãn đi theo sau Hà thị, khi nào phải làm lễ thì làm, khi nào phải gọi người thì gọi, được sắp xếp rất thỏa đáng.

"Gọi cô gái ra đây xem đi? Vẫn là muốn mấy người trẻ tuổi này hợp nhãn duyên mới được, thím Quảng thím thấy có phải không?"

Làm xong việc nhà, Hà thị liền trở lại chủ đề chính, mẹ Quảng cũng lên tiếng, gọi lớn vào trong phòng: "Thu Nhi."

Trương Phóng Viễn chờ người ra ngoài, thấy mẹ Quảng tướng mạo không xấu, nghĩ đến lúc còn trẻ cũng xinh đẹp đoan chính.

Lúc này giống như phải đi lễ, cô gái nhà ai cũng phải thúc giục kêu ca làm bộ một chút e lệ, Trương Phóng Viễn nhẫn nại tính tình chờ, kết quả cô gái chưa ra, ngoài viện lại bước vào một người đàn ông cầm theo gà.

Ánh mắt mấy người tự nhiên bị thu hút.

Mẹ Quảng nhìn thấy người liền mắng mỏ bằng giọng điệu quen thuộc, dường như trách cứ người trở về không đúng lúc: "Bệnh cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng, việc gì thế nào cũng phải lúc em gái làm mai thì đi ra ngoài."

Quay đầu lại cười đối Hà thị cùng Trương Phóng Viễn giới thiệu: "Đây là đứa thứ hai không nên thân của nhà chúng tôi."

Trương Phóng Viễn nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ béo tròn cảm thấy có chút quen thuộc, trong lúc nhất thời rồi lại nghĩ không ra, đợi Quảng nhị ngẩng đầu lên, tướng mạo lấm lem làm anh nhất thời không màng lễ nghĩa đứng lên.

Anh vốn dĩ mặt mũi rất hung dữ, lúc này lại lộ ra chút vẻ giận dữ, khuôn mặt càng trở nên đáng sợ, Hà thị hoảng sợ, nhỏ giọng hỏi: "Phóng Viễn, sao lại thế này?"

Bà nhẹ nhàng kéo vạt áo của anh, đừng để lúc này xảy ra mâu thuẫn.

Lão nhị nhà họ Quảng giống như vừa uống chút rượu, đầu óc mụ mị, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông đứng trong viện, phản xạ tự nhiên lùi lại một bước, đầu óc buông lỏng, con gà đang sống dở chết dở trên tay cũng nhảy ra ngoài.

Trương Phóng Viễn nhìn chằm chằm con gà đang hoảng loạn chạy loạn xạ trong sân, hơi híp mắt hỏi lão nhị nhà họ Quảng:

“Cậu là người nhà này?”

Nam tử co rúm người lại, không dám trả lời câu hỏi của anh, trốn vào sau lưng mẹ mình:

“Mẹ…

Mẹ Quảng cũng nhận ra hai người đang có mâu thuẫn, lập tức lên tiếng hòa giải:

“Thằng bé này, không thoải mái thì vào nhà trước đi, đàn ông lớn rồi mà còn rụt rè như con thỏ. Thím Trương, chúng ta tiếp tục nói chuyện đi.”

Hà thị đang định nói gì đó, Trương Phóng Viễn đã lập tức lên tiếng:

“Không cần xem mắt nữa, bác, chúng ta đi thôi.”

“Sao vậy?”

Hà thị vội vàng giữ chặt tay cháu trai mình.

Trương Phóng Viễn nói:

“Không có duyên phận.”

Mẹ Quảng biết Trương Phóng Viễn có tiếng xấu, nhưng khi nhìn thấy bản thân anh thì lại thấy rất sáng sủa, cảm thấy anh là người tài giỏi, lễ phép với người lớn.

Cô gái nhà họ Quảng vốn chỉ biết chọn lựa những người đàn ông ôn nhu, săn sóc, nói chuyện nhẹ nhàng, không ngờ sau khi xem mắt lại gặp một người như Trương Phóng Viễn, tuy là người tài giỏi nhưng cũng có nhiều khuyết điểm. Lúc đầu cô còn rất hài lòng, nhưng bây giờ thái độ của anh lại thay đổi bất thường, thậm chí không thèm nhìn mặt mình nữa, cô cũng không còn vui vẻ nữa.

“Thím Trương, các người đây là có ý gì, nhờ bà mối muốn tới xem mắt, người còn chưa xem đã bỏ cuộc, thật sự là xem nhà họ Quảng chúng tôi là người mới tới dễ bắt nạt sao?”

Hà thị khó xử, nhìn về phía Trương Phóng Viễn:

“Này…

Trương Phóng Viễn không muốn trực tiếp bóc mẽ người ta, nhưng mẹ Quảng cứ khăng khăng muốn bám riết, anh cũng không khách khí nữa:

“Cho hỏi lão nhị nhà họ Quảng làm nghề gì?”

Mẹ Quảng nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nhưng vẫn nói:

“Lão nhị bất tài, ở trong thành làm việc lặt vặt, thi thoảng cũng đi giúp việc ở thôn bên cạnh.”

Trương Phóng Viễn liếc mắt nhìn lũ gà trong sân, nói với mẹ Quảng nhị: "Lão nhị đã làm gì, bà chắc chắn hiểu rõ trong lòng. Dù sao đồ đạc cũng đã chuyển vào phòng rồi. Người nghèo không thể quá nghèo, tôi Trương Phóng Viễn tuy không phải người thân, nhưng cũng không thể làm ngơ cho vợ chồng Quảng nhị."

"Lần trước hắn đã sờ lên đầu tôi, tôi đã cảnh cáo hắn rồi." Trương Phóng Viễn cười lạnh: "Xem ra lão nhị là không hối cải, cái mối này tôi không thể nuốt trôi."

Dù không nói thẳng ra, nhưng Hà thị cũng là người thông minh, nghe lời nói của Trương Phóng Viễn thì lập tức hiểu ra tình hình. Tuy mới vừa rồi còn đang bất mãn cháu trai mình đột nhiên đổi ý, nhưng gia đình này có một người anh em phẩm hạnh không tốt, thì chắc chắn không thể kết thân được.

"Thím Quảng, đã vậy, chúng tôi xin phép cáo từ." Hà thị đứng dậy, định mang theo đồ đạc về nhà. Hành động này lại khiến mẹ của Quảng nhị nổi giận.

Việc xấu trong nhà bị người khác vạch trần, lại vì thế mà hủy bỏ hôn sự, mẹ Quảng vừa xấu hổ vừa tức giận, lúc không chiếm được lý thì sẽ tìm cách lấy lại khí thế.

"Thì ra chính là mày đánh lão nhị nhà chúng ta thành như vậy, bị thương xương sườn lại bị chấn thương, nằm trên giường hai ngày rồi, hiện tại khó khăn lắm mới có thể đi lại. Mày còn dám uy hϊếp chúng ta sao? Là đồ tể thì có thể ỷ thế hϊếp người không thành sao? Hôm nay hôn sự có thể hủy bỏ, nhưng mày phải bồi tiền thuốc men cho con trai tao!"

Quảng nhị đang trốn ở phía sau cửa, hai anh em cũng ở đó. Nghe bên ngoài cãi nhau, cô con gái thứ tư của Quảng gia liếc mắt nhìn anh trai mình một cái, cảm thấy xấu hổ vô cùng, lau nước mắt rồi chạy vào nhà: "Tôi đã nói rồi nghề này của anh trai không thể làm, nhưng anh vẫn cứ làm."

Quảng nhị mắng một tiếng: "Lúc ăn thịt sao không thấy em nói những lời này, thịt vẫn là em ăn ngon nhất!"

Mắng xong, hắn lại sợ hãi nhìn trộm Trương Phóng Viễn, thầm hận mẹ mình sao lại nói ra những lời như vậy.

Hắn đã từng nếm trải qua sự tàn ác của tên đồ tể này, nếu không hợp nhau thì trực tiếp đuổi người đi là xong, nhưng lúc này lại đòi tiền bồi thường, nếu tên đồ tể nổi điên thì có thể đánh cả nhà già trẻ ra bã.

Hắn sợ hãi vô cùng, nhưng lại không dám ra ngoài, chỉ oán trách khi bà mối đến làm mai thì mình không có đi nghe là người đàn ông nhà nào, nhưng những việc này trong nhà đều do mẹ mình lo liệu, cơm còn ăn không đủ no, ai còn có tâm tư quản cái này.

Trương Phóng Viễn nghe xong lời của mẹ Quảng thì ngoài cười nhưng trong không cười, trực tiếp kéo Hà thị đứng sau mình. Anh nhìn mẹ Quảng từ trên xuống dưới: "Thế nào, nếu hôm nay tôi không bồi tiền, bà còn muốn giữ tôi ở lại ăn cơm chiều sao? Tôi tự xưng là cũng gặp qua rất nhiều người mặt dày vô sỉ, không ngờ bà còn giỏi hơn."

Mẹ Quảng sửa lại hình tượng thường ngày ở trong thôn, tự cho là ở nhà mình, có nhiều con cái, Trương Phóng Viễn sẽ kiêng kị, liền trực tiếp chỉ vào mũi Trương Phóng Viễn mắng: "Đánh người còn không bồi tiền, mày coi Vương lão gia là cha mày không bằng! Hôm nay đừng nói mày không chịu, tao còn không chịu gả con gái cho mày, xem trong thôn ngoài thôn ai sẽ gả con gái cho mày. Cả đời độc thân đi, lão già goá vợ!"

Trong đầu Trương Phóng Viễn hiện lên những chuyện trong kiếp trước, ánh mắt rưng rưng, phịch một tiếng, anh đấm một phát vào trước mặt mẹ Quảng, chiếc bàn gỗ trong sân bị anh đập vỡ một góc.

Mẹ Quảng giật mình, bả vai run lên, sau đó nhìn người ta rồi lại kêu gào không đứng dậy.

"Thím Quảng không ngại thử xem là thím mạnh miệng hay là quyền tôi cứng."

Trương Phóng Viễn quay người gọi Hà thị: "Bác, chúng ta đi thôi." Hai người ra khỏi nhà như thế nào thì đi về như thế ấy.

Sau khi bọn họ đi xa, chân mẹ Quảng mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế. Quảng nhị cùng tứ cô nương và tiểu ca nhi ở trong nhà vội vàng vây quanh lại: "Mẹ, không sao chứ?"

"Thằng đồ tể kia hung hăng quá, may mà việc hôn nhân không thành, nếu không con gái gả qua thì còn phải chịu nhiều tội."

"Mẹ, hắn có đi tố cáo chúng ta không?"

Tai mẹ Quảng như bị muỗi vo ve ầm ĩ, bà vẫn chưa kịp thở: "Lấy gì tố cáo? Hắn nói thì là đúng sao, ở công đường thì phải đưa ra chứng cứ, hắn lấy ra được sao?"

Quảng nhị nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ và em tư đừng tức giận, vừa lúc tối nay đem con gà này hầm, mẹ ăn nhiều chút bồi bổ thân thể."

Mẹ Quảng hơi mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, hai chân ngồi trên ghế không còn sức lực. Bà vẫy vẫy tay: "Tối nay Quảng Tứ nấu cơm đi."

Quảng tứ nhéo nhéo ngón tay, trong lòng có chút thương tâm, nhưng vẫn nghe lời đi cầm gà tới. Dường như chuyện lớn này cũng không bằng một miếng thịt ăn.

"Phóng Viễn, chuyện này cháu cũng đừng bực, sớm chút hiểu được phẩm chất, cũng so về sau thành thân rồi mới biết được lột không sạch sẽ muốn mạnh hơn. Sự tình cháu làm đúng, chúng ta không thể tìm ăn trộm ăn cắp thành thân." Biết rõ toàn bộ sự việc, Hà thị khuyên giải an ủi: "Ai có thể nghĩ người nhà họ Quảng lại như thế, Quảng nhị làm chuyện này mẹ Quảng cũng không khuyên nhủ dạy bảo, sao lại như vậy."

Trương Phóng Viễn thở dài: "Cháu nói thằng nhóc kia ở trên núi trộm đồ sao lại nhận ra cháu là đồ tể, cháu coi lại là lạ mắt không nhận ra, thì ra là người nhà họ Quảng. Chỉ hận lần trước không đem thằng nhóc kia đánh gãy tay, thế mà còn có thể làm những chuyện này."

Hà thị lắc đầu: "Được rồi, về sau chúng ta không cùng nhà họ Quảng qua lại nữa. Bác sẽ lại đi thăm thím Cam kia của cháu, chắc chắn còn có thể tìm được thích hợp."

"Rồi nói sau ạ."

Trương Phóng Viễn có chút bực bội, anh nghĩ đến chuyện hôn nhân không thành, nhưng cũng chưa từng có nghĩ sẽ lấy phương thức như vậy mà không thành.

Việc làm mai một này vốn đã ồn ào náo nhiệt trong thôn, hôm nay dù chưa cùng người khác nói chuyện về việc hôn nhân không thành, nhưng luôn có người hiếu kì hỏi thăm dò hỏi.

Người trong thôn tất nhiên không dám đi hỏi Trương Phóng Viễn, nhưng luôn lôi kéo Hà thị tán gẫu hỏi.

Hà thị cũng không phải là người lắm mồm, cũng không nghĩ đến chỗ nói người dài ngắn, chỉ nói là hai bên không thích hợp, nghĩ đến một phòng con gái, đều là làm cha mẹ, bà rốt cuộc vẫn là để lại một chút tình cảm cho nhà họ Quảng.

Việc hôn nhân không thành dường như là kết quả của một cuộc tình, trong thôn phụ nữ cười nhạo qua, nhưng thực ra cũng không mấy để ở trong lòng, nhưng chưa đầy mấy ngày, trong thôn lại thổi bay một trận gió yêu ma.