Chương 8: Xem mắt

"Hòa ca nhi, sao con về muộn thế?"

"Ngày mưa không có việc gì, sao con về sớm nấu cơm?"

"Con lên núi nhặt củi bị thương chân, gặp mưa bị phong hàn, muốn rửa mặt rửa ráy."

Mẹ Hứa nhìn một vòng người con trai cõng cái sọt trở về, một thân ướt đẫm, đi ra ngoài cả ngày trời, kết quả chỉ về nhà cởϊ áσ ngoài, miệng bà chưa nói gì, nhưng ánh mắt lại quét qua cái sọt, ý tứ so trực tiếp nói ra còn rõ ràng hơn.

"Ai mà chẳng có lúc bị ốm đau, vào đông thì dễ bị phong hàn, hôm kia nhị tỷ con cũng ho khan một chút, đều là chuyện bình thường, đừng lo lắng vô cớ."

"Nhìn con lớn như vậy rồi, còn không biết đốn củi à, đầu gối còn bị vấp ngã, quần bị rách một lỗ to thế này. Nhà chúng ta cũng không phải nhà giàu, quần áo ngày thường con phải biết quý trọng một chút, trong nhà quần áo của con là rách nhanh nhất, nát nhất, cha con còn không bằng con."

Hứa Hòa nghe những lời mẹ nói, tuy có vẻ quan tâm, nhưng lại không có một lời quan tâm đến bản thân mình, nghĩ đến nhị tỷ bị bong da, mẹ còn hốt hoảng như con kiến lên chảo nóng, vậy mà đối với mình lại bình tĩnh như vậy, điều này khiến cho cậu thật sự không muốn nói nhiều, kéo chân bị thương trở về phòng đi xử lý.

Bữa tối muộn hơn thường lệ, cả nhà bốn người, ba miệng đều đang trách cứ, oán trách.

Mấy năm nay, Hứa Hòa cho rằng mình đã sớm quen với vị trí của một người con trong gia đình, tâm cũng giống như sắt vậy, kiên cố và lạnh lùng, nhưng sắt gặp nhiệt cũng sẽ nóng lên.

Cậu ngồi trên ghế, nhớ lại quá trình bị thương, hơi cúi đầu, có chút không kìm được nước mắt trong mắt quay cuồng.

"Có khó chịu không? Đại phu sắp tới rồi."

Trương Phóng Viễn nhìn cậu bé ôm đầu gối sắp co thành một cục, sống lưng hơi rung động, biết người ta đang có tâm trạng không tốt, anh ít khi nói lời mềm mỏng, cũng không giỏi dỗ dành người khác, chỉ có thể lại thúc giục y đồng nhanh chóng sắp xếp.

Y đồng thấy anh cúi đầu nói chuyện với cậu bé còn ôn hòa, ngẩng đầu lên lại hung thần ác sát, than một câu này biến sắc mặt quá nhanh rồi, nhưng ngại anh đưa tiền nhiều lại cường thế, y đồng đành phải lại chạy một chuyến đi xem đại phu chữa trị xong chưa.

"Đại phu, vị này có thể đưa người bệnh đi xem bệnh chưa?"

Trương Phóng Viễn nghe vậy liền cúi người đỡ Hứa Hòa: "Còn có thể đứng lên không?"

Hứa Hòa vội vàng lau nước mắt, chống ghế, Trương Phóng Viễn vẫn là đỡ cổ tay cậu một phen, trong phòng khám bệnh có một ông lão đang viết đơn thuốc, nhìn hai người tiến vào liền tiếp đón ngồi xuống.

Ông lão nhìn thoáng qua bệnh nhân, lại nhìn thoáng qua Trương Phóng Viễn cao lớn vạm vỡ, ông ta nhìn có chút quen mắt, giống như có một thời gian thường xuyên thấy đến cửa hàng thuốc lấy thuốc trị thương, còn đến chỉnh xương cốt.

Nhưng ông ta không chuyên trị xương khớp, cũng không biết tên họ của người này: "Anh là người nhà của ai?"

Ông ta nhìn Trương Phóng Viễn, lại nhìn thoáng qua Hứa Hòa hỏi.

"Tôi là anh của cậu ấy, lần trước em trai lên núi đốn củi bị thương chân lại gặp mưa, bị phong hàn, phiền toái đại phu xem xem."

Ông lão lên tiếng, ấn mạch, lại bảo Hứa Hòa kéo ống quần lên xem vết thương đầu gối.

"Nha, vết thương đã mấy ngày rồi, không băng bó tốt, lại không chú trọng nghỉ ngơi? Đây đều đã bị nhiễm trùng, cũng không trách cậu bị thương hàn, gặp mưa là một chuyện, vết thương cảm nhiễm cũng là muốn nóng lên."

Lão đại phu nhìn thấy tiểu ca nhi đáng thương, biết người dân vùng quê khổ cực, cả đời làm nghề y đã thấy qua bao nhiêu khó khăn, vì vậy liền trách cứ người cao lớn đứng đằng sau: “Trong nhà có nhiều việc không làm được cũng không nên đi làm thương tổn cơ thể, nếu không giữ gìn thân thể tốt, mất nhiều hơn được, nếu mắc bệnh thì sau này còn làm việc được nữa sao?”

Trương Phóng Viễn gật đầu: “Đại phu nói đúng.”

Hứa Hòa giật mình, không ngờ Trương Phóng Viễn sẽ phối hợp như vậy.

Lão đại phu thấy Trương Phóng Viễn cũng còn tính thành khẩn, không nói thêm nữa, nói: “Bây giờ lão phu liền kê đơn thuốc chữa thương, miệng vết thương của cậu hiện tại phải xử lý lại một lần, lập tức đắp thuốc, cũng không thể qua loa. Ngoài ra kê chút thuốc chữa thương hàn, trở về ngày uống hai lần, không bao lâu sẽ khỏi.

Đơn thuốc viết xong, đại phu đưa cho Trương Phóng Viễn, bảo anh đi ra ngoài lấy thuốc.

Hứa Hòa nhìn người đi ra ngoài, lúc này mới nói ra băn khoăn trong lòng, cậu nhỏ giọng cùng đại phu hỏi thăm xem tiền thuốc.

Lão đại phu nheo mắt: “Chúng ta Thần Thảo đường ở Tứ Dương thành là hiệu thuốc trăm năm, không phải hiệu thuốc lừa đảo, giá cả rất công đạo sẽ không tùy tiện thu tiền của cậu. Hơn nữa cậu đừng lo lắng, đại ca của cậu không phải ở đây sao, không cần phải câụ bỏ tiền.”

Như vậy, Hứa Hòa liền càng khó xử, cũng không dám nói Trương Phóng Viễn không phải anh mình, đến lúc đó chẳng phải là gây hiểu lầm.

Trương Phóng Viễn động tác nhanh, có thể là dược đồng sợ mình làm chậm, không đến mười lăm phút đã lấy thuốc trở về, không chỉ có thuốc dán bôi ngoài da, còn có thuốc uống chữa thương hàn, mấy túi lớn dùng dây thừng buộc lại.

Đại phu xử lý vết thương ngoài da cho Hòa ca nhi, loại bỏ thịt thối không được xử lý tốt mấy ngày nay, sau đó mới đắp thuốc lên vết thương. Hòa ca nhi rất có thể chịu đau, nhưng đại phu tuổi tác đã cao, động tác có chút chậm, thịt thối làm cậu đau đớn một trận, đau đến cậu không khỏi hít vài ngụm khí lạnh, chịu đựng một lúc lâu mới ngừng lại, may mắn là sau khi đắp thuốc, vết thương nóng lên, giảm bớt chút đau đớn.

“Miệng vết thương phải tránh dính nước, trở về sau mỗi ngày đều phải thay thuốc, đầu gối của cậu chỉ là bị thương da thịt chưa thương đến gân cốt, chỉ cần dùng thuốc tốt thì vài ngày là có thể lên da non.”

“Được.” Hứa Hòa thành thật đáp: “Cảm ơn đại phu.”

Sau khi xử lý miệng vết thương một nén nhang, giữa chừng Hứa Hòa đều không nghe thấy Trương Phóng Viễn nói chuyện, còn tưởng rằng người đã đi rồi, khi cậu đứng dậy quay đầu lại, thấy đồ tể vẫn đứng im ở cửa, giống như môn thần dán trong dịp Tết.

Khi cậu đi qua, môn thần đột nhiên giống như đang thực hiện phép thuật, từ trong lòng ngực móc ra một chuỗi kẹo đường hồ lô.

Hứa Hòa ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm xuyến kẹo đường sơn tra đỏ rực, vỏ bọc đường tinh óng ánh.

Lão đại phu cười cười: “Tiểu hài tử khám mới làm ầm ĩ muốn người lớn mua đồ chơi làm bằng đường dỗ thôi, anh trai của cậu không cần cậu ầm ĩ đều dỗ.”

Mặt Hứa Hòa đỏ lên, không dám tiếp nhận đồ chơi của trẻ con, lại bị đồ tể nhét vào lòng bàn tay: “Cảm ơn đại phu, đi thôi.”

“Hôm nay tiền xem bệnh về sau tôi sẽ trả cho anh.”

Ra khỏi cửa hiệu thuốc, Hứa Hòa nói lời từ chối.

Trương Phóng Viễn không thoái thác, anh biết Hứa Hòa muốn tự lập, hơn nữa hai người cũng không thân quen, đây là cách tốt nhất: “Tùy ý cậu. Tổng cộng 65 văn tiền, không cần sốt ruột trả cho tôi, có tiền lại trả.”

Hứa Hòa thấy thịt mình đau, nhưng nhìn thấy bao thuốc to nhỏ, thực sự thấy lời của đại phu nói cũng không sai, không coi là quý. Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh, tiền cũng đáng bỏ ra.

Hai người đi ra ngoài thì im lặng không nói chuyện, thẳng đến cửa ngoài thành. Lần này Hứa Hòa trở về cũng không định dựa dẫm vào người khác, nguyện ý bỏ ra mấy văn tiền đi xe bò về, dưỡng thương mới là điều quan trọng, đã không có người quan tâm, thì chính mình phải chăm sóc bản thân.

Sư phó lái xe bò lúc ấy vẫn chưa tới, trùng hợp lúc đó Trương Phóng Viễn muốn ở quán trà chờ Trần Tứ, vì vậy liền cùng Hứa Hòa ngồi đợi.

Hứa Hòa nhìn thấy Trương Phóng Viễn đặt ra không ít đồ vật, khó được chủ động mở miệng: “Nghe nói anh sắp đón dâu?”

Trương Phóng Viễn hơi ngạc nhiên Hứa Hòa biết chuyện này, nhưng nhớ tới lời Trần Tứ nói, anh lại cảm thấy bình thường: “Chưa định ra, trước mua đồ vật đến đây xem thử. Có rất nhiều người xem mắt không thành, giống như tôi, càng khó được việc.”

“Anh có lòng thành, sẽ được thôi.”

Trương Phóng Viễn nhìn Hứa Hòa liếc mắt một cái, rồi cười nói: “Phải không?”

Anh tâm huyết dâng trào lấy hộp ra, đẩy về phía trước mặt Hứa Hòa: “Cậu xem thử, cô gái có thích hay không?”

Hứa Hòa rũ mắt, nhìn hộp trang sức tinh xảo đẹp đẽ, hơi có chút mong đợi, hộp quà mở ra, nhất thời bốn đóa hoa hồng to tròn rực rỡ đập vào mắt cậu, khóe miệng cậu nhỏ đến không thể nhận ra nhếch lên một chút: “Rất, rất vui mừng.”

Trương Phóng Viễn nghe vậy rất vui mừng: “Vui mừng đi! Tôi bảo tiểu nhị ca chọn.”

Hứa Hòa định uyển chuyển nhắc nhở một chút cô gái trẻ tuổi có thể cũng không quá thích, thì nơi xa lại truyền đến tiếng thét lớn: “Xe đẩy tay, xe đẩy tay! Có người đi không?”

Cậu vội vàng đứng dậy: “Tôi đi về trước.”

Trương Phóng Viễn gật gật đầu: “Về đi.”

Hứa Hòa vẫy vẫy tay về phía xe bò đang đuổi tới, từng bước một đi qua, đi được một nửa lại quay đầu lại: “Cảm ơn.”

Trương Phóng Viễn cười lắc lắc đầu.

Xe bò vừa đi, Trương Phóng Viễn đã uống xong một chén trà nhỏ ở quán nước. Trần Tứ đi mua đồ đạc cũng trở về, hai người cùng nhau trở về làng.

Về đến làng cũng không muộn lắm, sau bữa trưa một lúc, Trương Phóng Viễn về đến nhà, Hà thị đã đứng đợi ở cửa. Nhìn thấy người trở về, bà vội vàng đi lên đón: “Đồ đạc đều mua được rồi à?”

Trương Phóng Viễn gật đầu, Hà thị vui mừng khôn xiết: “Vậy chúng ta chiều nay qua đó, vừa lúc thích hợp.”

Trương Phóng Viễn hơi ngạc nhiên: “Nhanh như vậy à?”

“Thằng ngốc, sớm chút xong chuyện còn không tốt à?”

Trương Phóng Viễn cười một tiếng.

Hà thị chải đầu, chỉnh trang lại một thân sạch sẽ, Trương Phóng Viễn cũng vào nhà thay bộ quần áo mới, hai người thu dọn đồ đạc, mang theo quà tặng liền hướng tới Quảng gia.

Quảng gia chuyển đến làng Kê Cửu cũng chưa được mấy năm, ở xa xôi, ở giữa hai thôn, với người dân hai thôn đều không thân thiết lắm. Nhà ai có chuyện đám cưới ma chay, cũng ít có gọi người nhà này.

Mọi người đối với Quảng gia cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết hai vợ chồng nhìn qua thành thật, gặp người nói chuyện cũng không nhiều, vì thế đối với nhà mới chuyển đến này cũng không có gì địch ý và xa lánh, gặp vẫn là khách sáo vài câu.

Hà thị và Trương Thế Thành làm trưởng bối của Trương Phóng Viễn, cảm thấy trong làng nếu không nói cái khác, thì có thể nói Quảng gia cũng không tệ, dù sao đều là người cùng thôn, cũng cách gần một chút, dễ lui tới, không có gì không thỏa đáng, so với thôn xa còn đỡ việc một ít.

Hai người đi trên đường, Hà thị vui mừng nói: “Ý của bác Tư là nếu xem mắt thành, đến lúc đó liền làm lớn một hồi, ăn uống vui vẻ, mời trong làng người đều tới uống rượu.”

“Vâng.”

Hai người khát khao chuyện tốt, không nửa canh giờ liền xa xa nhìn thấy Quảng gia ở biên giới hai làng. Nhà cửa trong thôn đều là đất lèn lợp tranh, điều kiện tốt một chút thì là lợp ngói, còn tốt hơn nữa thì là tường đá gạch xanh lợp ngói, cả làng Kê Cửu to như vậy cũng chỉ có ba bốn hộ có được điều kiện như vậy.

Nhà họ Trương kỳ thực có vài người chú bác, ở trong làng cũng là người có tiếng, như bác cả và bác sáu nhà đều là nhà lợp ngói, là nhà tầng trung.

Nếu không phải Trương Phóng Viễn không làm việc đàng hoàng, trong thành làm nghề nghiệp không đứng đắn, hôm nay kiếm tiền hôm nay tiêu, ở trong làng lo liệu tốt, sớm chút thành thân nói, nói không chừng cũng có thể là người tầng trung, nhưng hiện tại thì lại là cái gì đều không có, giống như con chó rơi xuống nước.

Bất quá hiện giờ anh đã dốc lòng sửa lại, lại cùng bác tư nhiều lần bảo đảm, bác tư mới nói tạm tha.

Mà Quảng gia thì rõ ràng là người tầng lớp thấp, có thể nhìn ra từ ngôi nhà nhỏ tồi tàn, lại có nhiều con gái, lại không nghe nói ai có tiền đồ lớn, cuộc sống rất khó khăn. Cũng chính vì nghèo khó, nếu không cũng sẽ không chọn như Trương Phóng Viễn để xem mắt.

“Tới! Tới, đối tượng xem mắt tới!”

Đứa bé Quảng gia đang chơi cào cào ở bên hàng rào tre, nhìn thấy hai người đi dọc theo con đường núi lại đây, vội vàng chạy vào nhà gọi.

Nghe thấy tiếng động, mẹ Quảng ra mở cổng viện, lần này xem mắt là cô con gái thứ năm trong nhà, trong lòng cô gái hơi có chút khẩn trương lại gấp không chờ nổi, nửa giấu ở cửa nhìn lén.

Từ trước đã nghe bà mối nói là một người đồ tể, thân hình vạm vỡ, cao lớn, mẹ cô nói với cô nửa đêm, đồ tể tuy rằng hung hăng nhưng có tay nghề, là lựa chọn rất tốt, cô cũng có chút chuẩn bị trong lòng.

Khi nhìn thấy người đàn ông có lông mày rậm, mắt to, vai rộng, ngẩng đầu cao, cô gái vẫn có chút sợ hãi trong lòng.

Người đàn ông này nhìn bề ngoài thật sự rất tuấn tú, nhưng lại quá cường tráng, nếu tính tình không tốt, hai nắm tay có thể đánh người chết.

Cô gái có chút rụt rè, có thể thấy được người đàn ông này mặc quần áo rất tốt, khi đến xem mắt cũng mang theo rất nhiều đồ vật, trong lòng lại có chút an ủi.

Gia đình họ Trương nhìn chung là gia đình giàu có trong làng, gia cảnh có thể so với nhà cô tốt hơn nhiều, gả qua thì đương nhiên không cần ở nhà tiếp tục ăn cơm độn. Điều này khiến cô thật sự rất động lòng.

Hơn nữa, hiện nay gia đình cô thực sự rất khó khăn, anh trai thứ hai đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa có vợ, đứa em trai thì trong lúc đi chơi bị thương, còn phải tốn tiền thuốc men. Nếu không nhanh chóng kiếm được một số tiền, gia đình sợ là không thể trụ nổi nữa.

Cô kết hôn là lựa chọn tốt nhất, bản thân cô có thể sống tốt hơn, trong nhà cũng có chút tiền bạc.