Chương 6

"Ối trời, sao lại để củi ở ngoài cửa thế này?"

Trương Phóng Viễn đang ở trong phòng, nghe thấy tiếng thét lớn bên ngoài, liền bỏ việc ra ngoài. Bà mối Cam đang đứng ở cổng viện, đang chỉ củi ở ngoài nói.

"Phóng Viễn, sao lại để củi ở bên ngoài thế?"

Anh thực sự không biết khi nào bên cạnh cửa ngõ lại có một đống củi to như vậy. Trương Phóng Viễn bước ra ngoài, nghiêng đầu nhìn xung quanh sân, nhưng cũng không thấy dấu vết để lại.

"Là củi nhặt về chưa kịp thu dọn." Anh cười nói: "Thím Cam, thím mau ngồi đi."

Trương Phóng Viễn dẫn bà mối vào nhà, mời bà ngồi ghế, rót nước trà. Sự ân cần kính trọng của anh khiến bà mối Cam rất hài lòng.

"Cháu trai, nói một câu không dễ nghe, vì chuyện của cháu, tôi đã tốn rất nhiều công sức." Bà mối Cam ngồi xuống không chút khách khí, uống một hớp nước trà.

Nếu không phải hai cân thịt mà bà ta cầm đã bị người trong nhà hầm thành canh sườn, từ nhà họ Hồ bị mắng cho một trận, thì bà ta đã định bỏ cuộc rồi. Làm bà mối bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên bà ta bị mắng như vậy.

Sau khi bà ta nhận được rổ trứng gà của bà Hà, bà ta cũng chỉ đành dày mặt chạy đi vài nhà nữa. Khi đã có chút thành tựu trong lòng, tuy cũng bị mắng vài câu, nhưng may mắn là không giống nhà họ Hồ mắng chửi người khó nghe. Từ đó về sau, bà ta không bao giờ đi nhà họ Hồ làm mai nữa. Chuyện hôn nhân nếu không thành thì còn nhân nghĩa gì nữa? Người thân trong làng nhìn nhau cũng thấy khó xử, thật sự là không phải người.

"Cảm ơn thím Cam, chờ việc thành thì cháu sẽ gửi một phong bao lì xì để cảm ơn."

Bà mối Cam xua tay: "Thôi, đừng xem tình cảm của cháu, cũng xem mặt của cha mẹ cháu và vợ cháu chứ."

"Cháu nhớ kỹ nhé, lần này nói tốt là nhà họ Quảng. Nhà họ có nhiều con cái, con gái vừa độ tuổi là đứng hàng thứ năm. Tôi nhìn qua một cái, ngũ quan đoan chính, tính tình lại nhã nhặn lịch sự, là một người hiền huệ, giỏi việc nhà. Cháu dọn dẹp chỉnh tề, mang chút quà tặng cùng bác đến xem, nếu hai bên hợp ý thì chuyện này cũng thành."

Trương Phóng Viễn trong lòng nóng lên, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: "Nhà họ Quảng? Chính là nhà ở cuối làng bên kia à?"

Bà mối Cam gật đầu. Nhà họ Quảng là nhà mới chuyển đến làng họ cách đây vài năm. Nhà ở cuối làng, ngày thường không qua lại nhiều với người trong làng. Nếu không phải ở trong làng không tìm được nhà nào thích hợp, bà ta định đi sang làng bên hỏi xem, đi ngang qua nhà họ Quảng lúc này mới nhớ ra còn có một nhà như vậy.

Nhà họ Quảng sống rất nghèo, con cái lại nhiều, trước sau có sáu bảy đứa trẻ. Bà mối Cam cũng chưa thấy hết, chỉ nhìn thấy đứa con gái vừa độ tuổi. Hiện giờ hai vợ chồng nhà họ Quảng tuổi đã cao, trong nhà con cái nhiều, nộp thuế má không nổi, cũng đang vội vàng gả con gái đi.

Triều đại này luật pháp có định, phàm con gái tiểu ca nhi mười lăm đến 30 tuổi không gả chồng đầu thuế đến gấp đôi, một người một năm tính toán tiền, cũng chính là 120 văn, nếu là con gái tiểu ca nhi tới tuổi kết hôn chưa gả, theo tuổi tác càng lớn, thuế cũng tăng theo tuổi tác, tối đa là 600 văn mỗi năm, tương đương với một lượng bạc. Nếu không phải gia đình giàu có, thì ai có thể chịu nổi mức thuế cao như vậy?

Bà mối Cam đến nhà Trương Phóng Viễn và nói rằng Quảng gia đã đồng ý gặp mặt Trương Phóng Viễn.

"Thím cũng đã hỏi thăm lễ hỏi với nhà họ. Lễ hỏi ở thôn ta không cao, nhà bình thường thường là ba lượng bạc. Quảng gia cũng rất hiện đại, không đòi lễ hỏi. Bác cháu cũng hiểu rõ điều này, khi đó sẽ bàn bạc với nhau."

Bà mối Cam giao dịch rất thân thiện, Trương Phóng Viễn đương nhiên là cảm ơn rối rít.

Bà mối Cam cũng vui vẻ uống nước trà, bà ta dùng mắt nhìn quanh nhà Trương Phóng Viễn. Lần trước bà ta đến đây là để ăn rượu tang, đã nhiều năm trôi qua. Lúc ấy, nhà Trương Phóng Viễn dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng sáng nay, sân nhà đã mọc cỏ dại, trong phòng tuy đã dọn dẹp nhưng vẫn không bằng nhà có phụ nữ và tiểu ca nhi, trên bàn ghế vẫn còn bụi bẩn chưa lau khô. Nhà của người đàn ông độc thân thì sao có thể khác được.

Nhưng cũng là làm khó Trương Phóng Viễn, vốn dĩ là làm thợ mổ thô tay, còn phải tự lo liệu những việc tinh tế này, có thể đến được mức này cũng coi như là tốt.

"Được rồi, thím đã mang tin tức đến đây cho cháu, cũng không cần ngồi lâu nữa. Nhanh chóng chuẩn bị đi Quảng gia xem mặt, chuyện sớm thành thì thím cũng sớm được nhận tiền mừng."

Bà mối Cam cười và cáo từ.

Trương Phóng Viễn tiễn bà mối ra cửa, chống nạnh nhìn đống củi ở đầu cổng, bất đắc dĩ lắc đầu, Hứa Hoà này!

"Chân tay đã khỏi nhanh vậy rồi? Lại có thể lên núi nhặt củi."

Anh thu dọn đống củi vào trong phòng, dọn dẹp xong thì khóa cửa, rồi quay lại nhà bác Tư của mình.



"Cậu đi với tôi làm gì, ở nhà không có việc làm à?"

"Tôi đi theo cậu vào thành xem một chút, cũng tốt hiểu được khi cầu thân cần mang theo quà gì, lúc cầu thân của tôi cũng có thể dùng được."

Ngày hôm sau, Trương Phóng Viễn sáng sớm đã phải vào thành để đặt mua tương và xem đồ vật cầu thân. Sáng sớm, Trần Tứ đã đến quấn lấy anh.

"Cậu biết chuyện gì không?"

Trần Tứ bĩu môi nói: "Bà mối Cam ở trong thôn nói với rất nhiều nhà, nhà người khác có thể chỉ biết khoe khoang bà mối đến nhà họ làm mai cho cô nương và tiểu ca nhi, nhưng không nói người cầu thân là ai, nhưng đi Hồ gia, cái miệng rộng kia có thể quản được à? Chỉ trong một buổi trưa, hơn một nửa cái thôn đều biết chuyện Trương Phóng Viễn cậu nhờ bà mối đi làm mai, tôi hôm qua lại thấy bà mối Cam đi nhà cậu, người ra ngoài cười ha hả, liền biết chắc chắn là nói đến chuyện này."

"Cậu cũng quá không nghĩa khí, làm chuyện đại sự như vậy còn giấu giếm không cùng tôi nói."

Trương Phóng Viễn bước chân lớn hướng cửa thôn đi: "Cậu tuổi còn nhỏ hơn tôi, lại không sốt ruột thành thân, chẳng lẽ còn muốn tranh đoạt cô nương và tiểu ca nhi cùng tôi."

"Tôi cũng chỉ nhỏ hơn cậu một hai tuổi, sớm đã đến tuổi có thể thành thân."

Trương Phóng Viễn nói: "Cậu không giống thanh danh không tốt, đã là có thể thành thân, làm gì còn chờ?"

Trần Tứ thở dài: "Anh ba tôi không phải vẫn chưa thành thân sao, ý của cha mẹ là dù sốt ruột cũng không thể vượt qua anh em, đợi anh ba thành thân rồi mới đến lượt tôi."

Trương Phóng Viễn nghĩ thầm nhà họ Trần vẫn còn rất cổ hủ, xem ra anh em chị em đông người thì náo nhiệt là náo nhiệt, nhưng cũng có rất nhiều chỗ không được tự nhiên, con một giống như anh cũng có chỗ lợi.

"Vậy cậu cứ chọn người trước đi, đợi anh ba cậu thành thân rồi thì trực tiếp đi cầu hôn."

"Tôi cũng nghĩ vậy."

Dứt lời, Trần Tứ lại nói: "Cậu còn chưa gặp qua cô nương Quảng gia, đi xem mắt thấy thích hợp thì thành thân, thật sự không tìm người cậu vừa ý?"

Trương Phóng Viễn ban đêm cũng đã nghĩ tới vấn đề này, nhưng đừng nói là hiện tại, chính là anh đời trước cũng chưa từng đi suy xét qua những việc này, trước mắt chỉ muốn nhanh chóng thành gia, rốt cuộc anh hiện tại tuổi cũng không nhỏ, hơn nữa anh cũng không có người anh coi trọng vừa ý: "Ở thôn chúng ta đã tốt hơn rất nhiều, trước thành thân còn có thể tự mình xem mắt, không giống trong thành lễ nghĩa giáo điều chú trọng nhiều, hoàn toàn là theo lời của cha mẹ người mai mối, hôn sự định ra thành thân đêm đó mới có thể gặp gỡ người được gả cưới, đừng yêu cầu nhiều như vậy."

Chờ thành gia xong, anh phải làm ăn kiếm tiền.

Trần Tứ gãi gãi đầu: "Nói cũng phải."

Trương Phóng Viễn nhìn Trần Tứ cười cười: "Nhưng mà cậu có cơ hội tự mình xem mắt vừa ý thì đừng bỏ lỡ cơ hội, tôi đây là vốn nên xem mắt nhưng vì đi lang thang đã bỏ lỡ, hiện tại chỉ có thể như vậy."

Trần Tứ lên tiếng.

"Ai! Sư phụ, từ từ, thừa cái xe!"

Trương Phóng Viễn ngẩng đầu nhìn thấy trên đường có chiếc xe bò kéo người, vội vàng vẫy vẫy tay.

Trần Tứ tiến lên túm chặt người: "Không cần nóng vội lên thành, chúng ta chân nhanh, cũng chỉ hơn một canh giờ là đến, hà tất phải bỏ tiền."

"Vậy cậu cứ đi đường đi thôi, tôi ngồi xe." Trương Phóng Viễn vượt chân liền lên xe.

“Nhìn cậu đi, đi theo cậu liền giống như chạy.” Trần Tứ vội vàng hoang mang rối loạn đuổi theo.

Hôm nay là trong thành họp chợ, người vào thành nhiều chút, trên đường đều là người mang theo đồ. Mùa đông kiếm tiền không thể so với ngày mùa, thôn dân đều eo hẹp tiền bạc, ngay cả sư phó đánh xe bò tiền cũng không dễ kiếm tiền, xe kéo thêm Trương Phóng Viễn cùng Trần Tứ mới có bốn người, không thân lẫn nhau, không phải một cái thôn.

Trương Phóng Viễn mặt mũi lạnh lùng, anh có khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thân hình cao lớn, khí thế bức người, lên xe xong, những phụ nữ đang nói chuyện nhỏ đều im lặng, cả xe im thin thít.

"Mọi người trên xe bò ở phía trước đình làng đợi một lát, tôi lên cổng làng lấy chút đồ."

Sư phó lái xe bò lên tiếng, mọi người cũng không ý kiến gì. Một lúc sau, xe bò dừng lại dưới một cây tùng lớn, sư phó nhảy xuống xe chạy vội đi lấy đồ.

Trương Phóng Viễn chân dài bước xuống xe, xe bò không nhỏ, nhưng anh tay dài chân dài, ngồi trên đó vẫn không được thoải mái lắm.

Xuống xe, anh lắc lắc cánh tay cổ, nghe thấy Trần Tứ cũng xuống thùng xe, hưng phấn hét to: "Hòa ca nhi, hôm nay cậu cũng lên thành à?"

Trương Phóng Viễn theo tiếng vọng đi qua, bên kia bức tường có mấy tảng đá lớn, những người cõng đồ vật lên thành sẽ đặt sọt ở trên tảng đá nghỉ ngơi, Hứa Hòa cũng ở đó.

Anh nghe thấy Hứa Hòa không lạnh không nhạt gọi một tiếng: "Anh họ."

Người trong làng chính là như vậy, không phải họ hàng gần thì là bà con xa thân thích, nói chung xa xa gần gần đều có thể tìm được chút quan hệ.

"Sao lại cõng nhiều đồ vậy? Đều là gì?"

Giọng Hứa Hòa so trước kia còn khàn hơn, lời ít ý nhiều: "Cái gì có gì."

Trương Phóng Viễn thấy Hứa Hòa đối với anh họ của cậu nói chuyện cũng là cái thái độ không muốn nhiều hơn, trong lòng thế nhưng sinh ra một cảm giác cân bằng, tuy rằng anh cũng không biết mình đang cân bằng cái gì.

"Trần Tứ, đi thôi, sư phó đã trở lại."

Anh thấy sư phó đánh xe khiêng một túi đồ vật thả lại trên xe, chính mình cũng đi theo qua, trở lại xe bò.

"Hòa ca, ngồi xe đi thôi, cõng nhiều đồ vật như vậy đến thành phố cũng đã gần trưa rồi, đi sớm một chút thì bán đồ cũng sớm được."

Trần Tứ nhiệt tình gọi Hứa Hòa, không ngờ lại bị từ chối.

Ngồi xe thì tốt rồi, nhưng đến thành hết bốn văn tiền, ở thành có thể mua hai cái bánh bao chay, Hứa Hòa cũng không có tiền nhàn rỗi.

Trần Tứ vẫn chưa bỏ cuộc, mắt liếc một cái, giương giọng nói: "Trương Phóng Viễn mời đi xe bò."

Dứt lời, cậu ta liền nhanh nhẹn đem sọt của Hứa Hòa mang lên xe bò bên kia.

Hứa Hòa vội vàng đuổi theo, sao hiện tại một đám người lại thích cướp sọt của người khác thế này: "Anh họ!"

"Nhanh, giúp một tay!"

Trần Tứ đem sọt của Hứa Hòa đặt lên xe bò, Trương Phóng Viễn suýt cười: "Mời người ngồi xe rồi bắt tôi trả tiền? Thật đúng là nghĩ ra được!"

"Cùng là một thôn, xét về tuổi thì Hòa ca nhi còn không phải gọi cậu một tiếng anh, chiếu cố em trai một chút thì sao?"

"Cậu là anh họ đúng nghĩa, sao không thấy cậu bỏ tiền chiếu cố?"

Lời tuy như thế, Trương Phóng Viễn tay vẫn là trước khi Hứa Hòa đuổi tới đem sọt đặt lên xe.

Trần Tứ nhảy lên xe, đối với Hứa Hòa đứng trên mặt đất sốt ruột nói: "Sọt đều lên xe rồi, mau lên đây."

Hứa Hòa ngực phập phồng nhanh, có chút tức giận nhìn Trần Tứ một cái.

Xe bò lắc lư đi về phía trước, gió lạnh ào ào thổi, ngồi trên xe thực sự là so với đi bộ nhanh hơn, nhưng gió cũng so với đi bộ lớn hơn rất nhiều.

Trần Tứ nhìn Hứa Hòa cúi đầu, cũng không màng người ta căn bản không muốn nói chuyện với mình, khó dằn nổi hỏi: “Hòa ca nhi, hôm nay một mình em vào trong thành sao?”

“Ừm.”

“Vậy chị hai em đâu? Chị hai không đi?”

“Không, chị ấy ở nhà.”

Trần Tứ lại hỏi: "Vậy chị hai của em khi nào lên thành?"

"Em cũng không biết."

"Chờ lát nữa em về đừng vội đi, trong thành có một tiệm bánh rất ngon, em thay anh mua hai khối mang về cho chị hai em được không?"

Hứa Hòa ngồi đối diện hai người đàn ông, cậu cúi đầu, mặt và môi đều hơi đỏ ửng. Hôm kia cậu bị dính mưa lạnh, lúc này gió thổi càng khiến mặt cậu đỏ hơn, đầu gối bị thương cũng chưa lành hẳn, ban đêm lúc nào cũng đau nhức.

Cậu cảm thấy cơ thể không được khỏe, hôm nay chính là muốn mượn chuyện đi bán đồ để lên thành khám bệnh, vốn dĩ không muốn nói chuyện, nhưng lại bị bắt cóc ngồi xe bò, đành phải há miệng trả lời.

Nói được vài câu, cậu đã nhịn không được ho khan, chỉ mong xe bò có thể đi nhanh hơn một chút, như vậy sẽ ít bị gió lạnh, cũng ít phải nói chuyện.

"Vậy chị hai của cậu thích ăn loại bánh gì? Bánh đậu phụ vàng thì sao, cô ấy đã ăn qua chưa? Cô ấy hẳn là rất thích đi, ngọt thanh ngon miệng..."

Hứa Hòa nhấp nhấp miệng, hơi ngừng ho khan, không kiên nhẫn trả lời lại.

"Cậu được giúp đỡ rồi, nói cho anh họ đi, đều mời cậu ngồi xe bò rồi."

Hứa Hòa nhịn ho khan, cậu đương nhiên biết trên đời không có việc gì không có lợi, nếu không phải vì chị hai, đàn ông trong thôn nào sẽ quan tâm tới cậu. Nghĩ đã có chút lui tới thân thích, cậu vẫn nên đáp lễ, đang định mở miệng, thì đầu gối trước đột nhiên bị một chiếc áo khoác lông thỏ phủ lên.

Cậu ngẩng đầu lên, liền thấy anh họ của mình bị Trương Phóng Viễn đánh một quyền, giọng nói của đồ tể lạnh lẽo vang lên: "Mày sao lại nói nhiều thế, ồn ào chết người, câm miệng!"