Chương 5

"Anh làm gì!"

Hứa Hòa sớm nghe nói tên đồ tể Trương Phóng Viễn không phải người tốt gì, nhưng không ngờ còn khi dễ một tiểu ca nhi. Cứ như vậy vì một ít củi mà cướp sọt của người ta, thật quá đáng.

Hứa Hòa nắm chặt vạt áo, dù trong lòng sợ hãi nhưng vẫn không tỏ ra sợ hãi.

Cậu dẫm lên đám cỏ dại bị mưa ướt, vội vàng đuổi theo nam tử, định cướp sọt về.

Trương Phóng Viễn không để ý đến Hứa Hòa, vẫn khom lưng nhét củi vào sọt, chỉ nghĩ nhanh chóng nhét đầy sọt rồi chạy xuống núi. Bỗng nhiên, anh nghe thấy tiếng động sau lưng, quay đầu lại thì thấy Hứa Hòa ngã nhào trên mặt đất.

"Cậu sốt ruột làm gì, tôi cũng không ăn sọt của cậu."

Anh vội buông đồ trong tay, định đỡ Hứa Hòa dậy, nhưng cậu đã tự bò dậy trước. Lảo đảo vài bước, hai người cùng nhìn thấy đầu gối của cậu bị xước nát, một mảng da thịt lớn bị cành cây đâm thủng, máu chảy ra thấm vào bùn.

Hứa Hòa nhíu mày, lết đến một tảng đá bên cạnh ngồi xuống, bất chấp tảng đá đã bị mưa ướt. Cậu nhanh chóng xé một miếng vải từ vạt áo, lau qua vết thương, không hề rêи ɾỉ một tiếng, hai tay bó chặt đầu gối như bó bánh chưng.

Động tác nhanh gọn của cậu khiến Trương Phóng Viễn giật mình, nhưng cũng thấy cậu rất giống một đứa trẻ bướng bỉnh.

Trương Phóng Viễn nhìn đôi giày vải mỏng manh đã vá nhiều chỗ trên chân Hứa Hòa, nghĩ rằng cậu ngã như vậy một nửa là do đôi giày không phù hợp với thời tiết, một nửa là do sợ anh cướp sọt của cậu.

"Cậu còn đi được không?"

Hứa Hòa người dính đầy bùn, liếc nhìn Trương Phóng Viễn, cậu biết mình lúc này không chỉ chật vật mà còn rất mất mặt, nhưng nghĩ mình không cần phải duy trì hình tượng hoàn hảo trước mặt nam tử, cũng không cảm thấy ngại ngùng.

Cậu không trả lời Trương Phóng Viễn, đứng dậy định đi lấy sọt về, nhưng không ngờ đầu gối đau nhói, đừng nói là xách củi, trời mưa tầm tã, sợ là xuống núi cũng thành một việc khó khăn.

"Còn muốn củi, trong nhà không có củi, tối nay sẽ không nấu được cơm."

Trương Phóng Viễn cũng nhìn ra vẻ khó xử của cậu qua vẻ mặt quật cường, anh đẩy sọt ra: "Tôi cõng cậu xuống núi."

Hứa Hòa rõ ràng bị lời nói của Trương Phóng Viễn dọa sợ, trong lúc nhất thời chân tay càng không linh hoạt.

Gần nửa ngày, cậu mới nhớ ra hai chữ: "Không cần."

"Vậy tôi xuống núi đi tìm cha cậu tới đón cậu?"

Hứa Hòa mặc kệ, cha cậu có rất nhiều việc bận, không thể nào rảnh đi đón cậu.

Trương Phóng Viễn cũng không định thật sự bỏ mặc cậu ở trên núi rồi tự mình xuống núi đi tìm người nhà Hứa Hòa. Có thể gọi được người nhà Hứa Hòa hay không thì tạm thời chưa biết, nhưng trời mưa to, ở trên núi lâu như vậy không bị bệnh thương hàn mới là lạ.

Anh biết cậu đang lo lắng điều gì, cũng rất quan tâm cậu, bèn đem củi vừa mới cất vào sọt lại đổ hết ra: "Đừng ngoan cố nữa, lên sọt, xuống núi."

Hứa Hòa thấy đồ tể định dùng sọt cõng mình: "Vậy củi của anh cùng sọt..."

Trương Phóng Viễn định nhìn Hứa Hòa liếc mắt một cái: "Củi lửa quan trọng hay là người quan trọng?

Hứa Hòa nghe vậy nhíu mày, câu này nói thế nào cũng được.

........

Hứa Hòa ngồi xổm trong sọt, đầu gối đau nhức, theo bước chân của người đàn ông, cậu cũng lắc lư, có chút buồn cười. Cảnh tượng này dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến việc người ta mua lợn con về nhà từ chỗ lợn mẹ đẻ.

Hứa Hòa cũng từng đi mua lợn con, và hiện tại chính cậu giống như con lợn con kia.

Tiểu lợn con ôm những cục sắt quý giá của Trương Phóng Viễn, rũ mắt nhìn người đàn ông bước đi vững vàng trên con đường lầy lội. Có lẽ là do chân to, mỗi bước chân đều rất vững chắc, cậu cuộn tròn trong sọt tuy rằng không thoải mái lắm, nhưng lại vững chắc hơn so với việc đi đường của chính mình.

Cậu nghĩ người này sức lực lớn đến mức nào, cõng cậu mà mày cũng chưa nhăn một chút, nhẹ nhàng như đang đánh vào bông.

“Đi lạc đường rồi!”

Hứa Hòa giật mình tỉnh lại, mắt tinh anh phát hiện đồ tể đang đi theo một con đường nhỏ khác, tuy cũng là đường xuống núi, nhưng vòng xa hơn, lại toàn là cỏ hoang, đã rất lâu không có người qua lại.

Trương Phóng Viễn trầm giọng nói: “Đường chính dễ gặp người, con đường này xa chút, nhưng không có người đi.”

Hứa Hòa giật mình, khép lại miệng.

Không phải nói Trương Phóng Viễn lang thang lại hỗn, còn ở trong thành uống rượu chơi nhạc sao? Làm gì còn có thể thay người nghĩ chu đáo như vậy?

Điều này ngược lại khiến trong lòng cậu có chút bất an, nhưng đừng là đồ tể đem cậu cõng đi trong thành bán... Nhưng, với bộ dạng này của cậu, cũng không bán được đi.

Cậu đang miên man suy nghĩ, cũng bất giác đã được người cõng đến nơi giao nhau giữa chân núi và đường chính.

Trương Phóng Viễn dừng bước chân: “Nơi này đến nhà cậu cũng chỉ mười lăm phút, tôi đưa cậu đến cửa nhà cũng không thành vấn đề, chỉ là nếu như bị người gặp được, hoặc là cha mẹ cậu không thích...”

Hứa Hòa vội vàng nói: “Tôi tự mình về.”

Người đàn ông nghe tiếng liền đặt sọt xuống, cậu ở trong sọt lâu lắm, chân lại co lại rất đau, cắn răng đứng lên, nhưng từ sọt không vượt ra được, đang có chút xấu hổ, người đứng bên cạnh giơ lên cánh tay.

Hứa Hòa nhìn người liếc mắt một cái, hơi hơi rũ mắt, bám lấy cánh tay anh, mượn lực từ sọt đi ra ngoài.

“Về nhà đi.”

Mưa ở chân núi tuy rằng so với trên núi muốn nhỏ hơn một chút, nhưng trên người hai người vẫn ướt hơn phân nửa.

Hứa Hòa không ở lại lâu, đem sọt của mình quải lên lưng, trả lại tất cả cục sắt cho đồ tể, một bước một bước hướng đi về phía nhà mình.

Trương Phóng Viễn nhìn thân ảnh gầy gò đen đúa của Hứa Hòa nhanh chóng hòa vào màu sắc của mưa, anh xoay người cũng chuẩn bị trở về, lại nghe trong tiếng mưa rơi vang lên một câu cảm ơn, khi anh quay đầu lại, Hứa Hòa chỉ nhìn anh một cái ngắn ngủi, rồi quay người đi mất.

Anh sờ sờ cái mũi, câu nói cảm ơn này lại khiến anh càng thêm ngượng ngùng.

…………

Đi theo con đường nhỏ hướng về phía tiểu viện của mình, Trương Phóng Viễn phóng đại bước chân, chưa đến mười lăm phút đã đến nhà.

Khi ra khỏi cửa không khóa cổng viện, anh vừa bước vào sân liền thấy một tiểu ca nhi bảy tám tuổi đi tới dưới mái hiên, cẩn thận nói: “Anh A Viễn, anh đã trở lại.”

Trương Phóng Viễn đặt đống sắt mang về xuống: “Tiểu Mậu, sao lại đến đây?”

"Em mang đồ ăn cho anh."

Trương Hiểu Mậu thấy anh họ hôm nay còn dễ nói chuyện, cũng không còn sợ hãi như vậy, liền đem rổ rau củ vừa đưa tới đưa cho Trương Phóng Viễn xem.

Bên trong đựng một ít rau củ mùa hè, như củ cải, cải trắng, ớt cay,... Trong thôn nhà nào cũng có, nhưng trước kia anh họ thường chạy tới thành phố, từ sau vụ xuân cày bừa không còn ra đồng nữa, đất trong nhà đã bị bỏ hoang, căn bản không có gì để ăn.

"Ba cậu bảo cậu mang tới?"

Hiểu Mậu gật gật đầu: "Ba nói anh họ nếu không có gì ăn thì tự đi trong đất đào."

Trương Phóng Viễn khẽ mỉm cười, cha mẹ anh còn sống thì gia đình bác Tư đối anh tốt nhất.

Anh đi lang thang ngoài xã hội, bác Tư không ít lần đến nắm tai anh mắng, đáng tiếc anh không nghe lời, còn đánh nhau với người lớn, khiến bác Tư tức giận không thôi. Sau đó anh ở trong thành cả ngày không về nhà, bác Tứ cũng không tìm được anh, cho đến một năm nào đó anh về quê, mới biết bác anh lên núi bị thương chân, té ngã không còn.

Bác Tư gái hận anh, đóng cửa không cho gặp, Hiểu Mậu sau đó cũng gả đi nơi khác.

Những chuyện này vẫn luôn làm anh hối hận nhất trong lòng.

Ngẩng đầu nhìn đứa em trai nhỏ chưa lớn, ánh mắt anh không khỏi dịu dàng, vuốt vuốt đầu nó, cười nói: "Ba em không giận anh à?"

Không lâu trước đây anh chạy vào thành, trước khi đi anh cũng cãi nhau với bác Tư, lần này bảo Hiểu Mậu mang đồ ăn tới, xem ra là hết giận rồi.

Hiểu Mậu nhấp nhấp miệng, cha cậu không ở nhà cũng không thiếu mắng anh họ, nhưng đâu phải là thật sự giận ghét người này đâu, nếu thật sự giận, cũng sẽ không thường xuyên treo ở bên miệng nói: "Ba thương nhất anh họ, sao lại tức giận được."

Trương Phóng Viễn cười một tiếng: "Em càng ngày càng có thể nói chuyện rồi. Trong nhà tối nay ăn gì?"

Hiểu Mậu suy nghĩ một lúc: "Nương nói hôm nay trời mưa không có việc gì có thể làm, muốn ăn bánh nướng áp chảo."

"Tốt vậy, anh cũng qua đó cọ cái bánh ăn." Trương Phóng Viễn gọi Hiểu Mậu vào nhà, ngẩng đầu nhìn trên bếp treo duy nhất nửa bên thịt heo hun khói, anh lấy một xuống: "Cũng không biết thịt heo này có hỏng không, đến nhà em xem."

Trương Phóng Viễn cầm theo đấu lạp, xách theo thịt heo liền cùng Hiểu Mậu một mạch đi nhà bác Tư Trương Thế Thành.

"Phóng Viễn lại đây!"

Hà thị đang ở dưới mái hiên rửa củ cải, ngẩng đầu liền thấy một lớn một nhỏ trước sau đi vào sân, bà vội vàng lau tay, cười đứng dậy tiếp người.

Trương Phóng Viễn gọi bà: "Bác gái."

Anh thuận tay đưa thịt heo trong tay cho người phụ nữ, ngửa đầu nhìn vào phòng: "Bác Tư không ở nhà à?"

"Ở trong phòng chứ." Hà thị cũng không khách sáo nhiều với Trương Phóng Viễn, lập tức nhận lấy thịt heo, khóe mắt có nụ cười: "Ta hầm cho hai người, trời mưa buổi tối vừa lúc làm đồ nhắm rượu."

m thanh không lớn, người trong phòng tựa hồ đang nghiêm túc nghe lén bên ngoài nói chuyện cách một bức tường: "Còn cho hắn nhắm rượu, trong thành không uống đủ còn về đến nhà tôi uống!"

Hai người cùng nhìn về phía trong phòng, Trương Phóng Viễn cùng bác tư gái trao đổi ánh mắt xong, nhấc chân vào phòng.

Giữa nhà, trên ghế đệm mềm, một người đàn ông trung niên đang ngồi. Sắc mặt ông tái nhợt, có lẽ vì thường xuyên lo lắng, nên giữa hai lông mày đã có những nếp nhăn sâu. Trương Phóng Viễn gọi ông là bác Tư, tuổi cũng chỉ tầm hơn 35, nhưng do làm nông vất vả nên trông ông đã có dáng dấp của một người đàn ông 40 tuổi.

Ông có khuôn mặt dữ tợn, thân hình hoàn toàn không bằng Trương Phóng Viễn cao lớn vạm vỡ, nhưng trải qua mấy chục năm phong sương, khí thế của ông lại có thể áp người.

"Bác Tư."

"Mày còn biết trở về, tao còn tưởng mày say chết ở trong thành, ăn tết cũng không về nhà."

Trương Thế Thành đã hơn nửa tháng không gặp Trương Phóng Viễn. Từ khi cha mẹ anh mất đi, tính tình anh trở nên rất kỳ lạ. Trước kia anh thích nhất đến nhà họ chơi, sau này lại nhiễm phải những thói xấu không nên có, ở trong thành ăn chơi lêu lổng, chứ đừng nói là đến nhà ông, thời gian ở trong thôn cũng ít.

Hôm nay khó khăn lắm mới thấy người chủ động quay lại, ông cũng muốn hòa hoãn chút nói chuyện, nhưng không ngờ vừa mở miệng lại bị sặc.

Trương Phóng Viễn cũng không thấy tức giận, mặt dày ngồi xuống một bên, chẳng thèm nhắc đến chuyện năm xưa, cũng không tiếp lời nói giận dỗi của bác Tư, mà chọn cách nói chuyện mà trưởng bối thích nghe: "Hôm qua cháu đi tìm thím Cam nhờ mai mối cho cháu."

"Tôi cũng nghe bác gái nói." Trương Thế Thành cũng là nghe thế mới biết anh trở về trong thôn, hôm nay mới gọi Hiểu Mậu đi đưa đồ: "Bác gái ở Hồ gia tránh mưa, vừa vặn gặp phải bà mối Cam đang đi mai mối cho nhà ấy."

Đàn ông đến tuổi lập gia đình thì trở thành chỗ dựa trong lòng trưởng bối. Trương Phóng Viễn đi tìm bà mối, đó chính là muốn yên ổn lập gia đình, Trương Thế Thành nghe thấy tin tức này trong lòng liền rất vui mừng.

Trương Phóng Viễn cũng tỏ ra hứng thú: "Thím Cam nói chính là đầu thôn Đông, dưới cây hòe lớn nhà họ Hồ ấy à?"

Trương Thế Thành thấy trong mắt cháu trai có ánh sáng, trong lòng lại thở dài. Hôm nay bà mối đến Hồ gia mai mối, ban đầu chưa đề cập đến là Trương Phóng Viễn cầu thân thì họ rất nhiệt tình tiếp chuyện, nhưng khi bà mối nói ra là người anh cầu thân thì họ nhất thời không muốn gặp mặt nữa, còn làm trò với Hà thị nói một hồi lời lẽ khó nghe.

"Con gái lão Hồ ta còn chưa sầu gả đến nỗi phải gả cho tên du thủ du thực, Trương Phóng Viễn đó có thể sống chung với con gái chúng ta được không?"

"Phía trên không có cha mẹ quan tâm, phía dưới lại là thứ không nên thân, bà mối Cam, bà cho rằng Hồ gia chúng ta dễ lừa gạt sao? Hồ gia chúng ta không bạc đãi bà, bà tới nói loại này, là coi thường chúng ta quá mức rồi."

"Muốn tôi nói, nhà ai con gái gả qua đi đều là xui xẻo, Trương Phóng Viễn đó là cho bà bao nhiêu tiền mới chạy tới nhà chúng tôi mai mối?"

Hà thị nghe xong, mặt đỏ bừng, mưa cũng không tránh đã chạy trở về.

Trương Thế Thành đương nhiên sẽ không đem những lời khó nghe đó nói cho cháu trai, ông nói rất uyển chuyển, sợ làm tổn thương tâm tư đang dần ổn định của Trương Phóng Viễn: "Cũng không phải chỉ nói Hồ gia, có người đến tuổi kết hôn đều phải đi nói chuyện xem, dù sao cũng phải hai bên đều có ý tứ mới được."

Trương Phóng Viễn nhìn sắc mặt nghiêm túc của bác Tư thì biết rằng ông không mấy vui vẻ, cũng phần nào hiểu được giá trị của bản thân trên thị trường hôn nhân.

Làm mai nghe thì đơn giản, giống như thư sinh nhà họ Lưu, chỉ cần đưa cho bà mối một phong thư, đảm bảo cô gái hoặc cậu bé nào đó được bà mối dẫn đến nhà họ Lưu để hỏi thăm, thư sinh đáp ứng thì việc hôn sự của nhà họ Lưu sẽ thành công. Nhưng nói khó thì cũng khó, giống như Trương Phóng Viễn, anh còn phải nhờ bà mối đi từng nhà tìm kiếm xem ai chịu lấy anh, bị người ta cười chê vẫn là chuyện nhỏ, thậm chí còn có thể bị đuổi ra ngoài.

"Cháu cũng đừng có vội, bác hai gái đã biết chuyện này rồi, lại đưa một rổ trứng gà đi cầu bà mối Cam, chắc chắn sẽ có thể nói chuyện phù hợp thỏa đáng. Phiền phức có thể là hơn nhà khác một chút, nhưng cháu cũng là muốn qua tuổi tác, đã là làm hỗn thì đừng trách các hương thân nói chuyện khó nghe. Sống ở đời, dù sao cũng phải vì những việc mình đã làm mà giải quyết."

Trương Phóng Viễn gật đầu: "Cháu biết."

Trương Thế Thành thấy hôm nay cháu trai mình hiếm khi thành khẩn, liền hòa hoãn giọng điệu nói: "Nếu nhà người ta tốt, thì đưa nhiều lễ hỏi cũng không sao, bác Tư không có con trai không lo lễ hỏi, nếu gấp thì bác sẽ nghĩ cách cho con. Nếu trong thôn thật sự tìm không được, thì đi thôn khác tìm cũng không sao, vợ chồng cũng không thể tùy ý tạm chấp nhận, là chuyện cả đời. Chỉ cần cháu sau này kiên định lên, không thể thua kém bất cứ người đàn ông nào trong thôn."

Trong lòng Trương Phóng Viễn nóng lên, chậm rãi hít một hơi thật dài, lên tiếng.

Ăn cơm chiều, Hà Thị đem phần thịt đầu heo còn lại cho Trương Phóng Viễn gói mang về nhà ăn, Trương Phóng Viễn nào biết xấu hổ lấy lại đây lại lấy về, hai bên tranh chấp không ngừng, cuối cùng là Trương Thế Thành nói: "Nó không lấy thì thôi, hai ngày nữa lại đến ăn cơm."

Trương Phóng Viễn cười lên tiếng.

Hai ngày sau

Trương Phóng Viễn đang ở trong viện đốt than, bà mối Cam đột nhiên đến nhà.