Chương 17: Hôn ước

"Hòa ca, em xem đôi hoa tai này chị đeo có đẹp không?"

Hứa Hòa đang quét nhà, nghe thấy tiếng ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Hứa Thiều Xuân đang ngồi cạnh lò than, trước mặt đặt chiếc gương đồng, đang cầm một đôi hoa tai, má phúng phính soi lại soi lui.

Cậu gật gật đầu: "Đẹp."

Trên bàn bày một đống hộp quà lớn nhỏ, đều là chiến lợi phẩm của Hứa Thiều Xuân trong mấy ngày Tết. Tết thật là bận rộn, người tặng lễ nhiều, lại còn phải đi thăm thân thích bạn bè, rất nhiều hộp quà cô ấy còn chưa kịp mở ra xem, không thích cũng không thể kịp thời đưa cho Hứa Hòa đi tặng lễ người, chỉ có thể toàn thu.

Nhưng may mắn là trong mấy ngày Tết tiền bạc trên tay mọi người đều tương đối dồi dào, nói đúng ra là so với ngày thường muốn tiêu tiền hơn, vì vậy lễ vật đưa tới đều so với bình thường quý giá hơn một chút, điều này làm cho Hứa Thiều Xuân rất hài lòng.

Chị hai hài lòng, Hứa Hòa cũng hài lòng, trong mấy ngày Tết cậu cũng không thiếu giúp các thanh niên tài tuấn trong thôn bắc cầu tặng lễ, chính mình đều tích cóp được mấy chục văn tiền.

"Mẹ nói hôm nay dì muốn đến đây làm khách, em mau nấu cơm đi. Tay chân chị thô kệch không bằng em, đến lúc đó chị sẽ trò chuyện cùng dì."

Hứa Thiều Xuân đối với câu trả lời của em trai rất hài lòng, rút chút thời gian quét Hứa Hòa một cái, nhìn người cũng xám xịt trong dịp Tết, cô âm thầm lắc đầu.

Hứa Hòa nghe theo, dù sao cậu cũng không thích cùng trưởng bối nói chuyện, trưởng bối cũng không thích nói chuyện với cậu.

"Em đi ra ngoài làm."

"Ừ."

Hứa Hòa từ trong phòng ấm áp dễ chịu của Hứa Thiều Xuân, nơi chứa hương khí của bách hoa khô thu thập trong ngày xuân, đi ra ngoài, muốn ở trong sân ôm củi lửa vào nhà bếp. Ăn Tết khách khứa lui tới nhiều, nhà bếp ngày ngày đều đốt củi lửa, dùng củi nhanh, củi lửa cậu tích cóp trước Tết tràn đầy một bếp đều không sai biệt lắm đốt sạch sẽ.

"Hòa ca nhi!"

Cậu đang khom lưng ôm củi, từ xa đã nghe thấy có người gọi to lại đây. Hứa Hòa thẳng lưng nhìn dì mình, tóc sơ san bằng bóng loáng, lắc mông sắc mặt hồng nhuận từ bờ ruộng đi lên đây, cậu đi mở cổng viện.

"Biết dì muốn đến đây, sớm như vậy liền chuẩn bị nấu cơm?"

Hứa Hòa cũng khách khí đáp một tiếng: "Dì khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, nên phải chiêu đãi thật tốt."

"Ừ, ừ."

Trong phòng, Hứa Thiều Xuân nghe thấy tiếng động vội vàng thu dọn đồ đạc, chạy ra ngoài với bước chân nhỏ: "Dì!"

Lưu Hương Mai nhìn thấy cô cháu gái xinh xắn, lập tức bỏ qua Hứa Hòa và tiến lên: "Thiều Xuân lại cao hơn rồi, để dì xem nào, đúng là càng ngày càng xinh đẹp."

"Dì mau vào phòng ngồi đi, mẹ hai ngày trước đã bắt đầu nhắc mãi nói dì hôm nay muốn về quê, Thiều Xuân riêng ở trong phòng đốt than, lúc này trời lạnh, cũng không thể để dì về quê bị lạnh."

"Cô bé này nói chuyện càng ngày càng ngọt, vào phòng đi, vừa lúc dì mang theo chút lễ vật cho con."

Nhìn hai dì cháu vừa nói vừa cười đi vào phòng, Hứa Hòa liền ôm củi lửa đi vào nhà bếp.

Dì cậu gả vào thành, cuộc sống sung sướиɠ hơn ở quê, mỗi lần về quê thăm viếng, mẹ cậu, Lưu Hương Lan, đều phải lấy ra thức ăn ngon nhất chiêu đãi, không muốn ở trước mặt em gái người thành phố lùi một bước.

Hứa Hòa rất hiểu những điều này, đó là mẹ cậu không nỡ, cậu cũng biết đến giếng lấy ra miếng thịt ngon nhất, không chỉ có vậy, ít nhất còn phải bắt một con gà mái già.

Cậu nhóm lửa trước, rồi cho gạo vào nồi, tính toán làm gì đó.

Gà mái già đương nhiên là dùng để nấu canh, canh thì cho thêm ít nấm khô thu hoạch vào mùa xuân không nỡ ăn; lòng gà xào thành món xào nhỏ, máu gà làm canh, lại thêm đuôi cá hầm. Mỗi lần dì về nhà nhất định ăn ngon hơn năm trước, nghĩ đến những món ăn này, không thể kém hơn đêm giao thừa, nghĩ đến cũng không sai biệt lắm.

Đang ở xử lý lông gà thì Lưu Hương Lan cầm theo túi giấy dầu đến nhà bếp, đầu tiên là kiểm tra một lượt đồ ăn hôm nay Hứa Hòa chuẩn bị, nhìn rất vừa lòng, lúc này mới đặt đồ vật trong tay lên bệ bếp: "Dì mang theo móng heo đến, trưa nay cùng nhau làm nhé."

Lưu Hương Lan hôm nay ăn mặc cũng rất có tinh thần khí phách, ngay cả trâm bạc mà trong thành cũng luyến tiếc mang đều cài trên tóc.

Hứa Hòa gật đầu, vậy không động đến thịt lợn nhà mình.

Có móng heo thì cũng dễ làm, vậy dùng măng mùa đông lưu trữ từ năm trước hầm một nồi canh đề hoa, dì cũng thích, mỗi năm bắt đầu mùa đông đều sẽ nhờ mẹ cậu ở trong thôn đào một ít mang vào thành.

Lưu Hương Lan cũng không nói giúp đỡ Hứa Hòa nhóm lửa, lắc mông quay lại phòng khách.

"Này, trong thôn Trương gia đứng hàng thứ 5, Trương Phóng Viễn, con biết được đang làm gì không?"

Lưu Hương Mai lấy hạt dưa mà Lưu Hương Lan lấy ra, vừa nói chuyện phiếm vừa nhắc đến chuyện này.

Lưu Hương Lan cũng rất ngạc nhiên, từ khi em gái gả vào thành, về sau mỗi năm về quê thăm viếng đều sẽ miệng lưỡi không nghỉ nói cuộc sống sung sướиɠ trong thành, vẫn là lần đầu tiên nhắc đến chuyện trong thôn.

"Cậu ta a, không phải trước kia ở trong thành lêu lổng sao, năm trước không biết sao đột nhiên muốn lập gia đình, nhờ bà mối đi khắp nơi mai mối, kết quả nói đến........."

Lưu Hương Lan đem sự kiện kỳ lạ trong thôn kể lại cho em gái một cách sống động, trong lúc ăn tết đi thăm thân thích bạn bè, trước bàn bếp mọi người tất nhiên sẽ lôi chuyện này ra nói một hồi, từng người đều thở dài: "Cậu ta bắt được tên trộm, về sau mọi người đối với cậu ta nhìn nhận có thay đổi một chút, ở trong thôn lâu hơn."

Lưu Hương Mai nghe thấy cũng thấy thú vị, dù sao trước khi xuất giá cũng là người làng Kê Cửu, trong thôn đã xảy ra chuyện bát quái lớn như vậy, trở về thành cũng có thể nói cho người ta nghe một phen: "Vậy cậu ta hiện tại đã cưới vợ chưa?"

"Chẳng nghe nói, trước kia thật ra vô cùng lo lắng, có lẽ là gặp chuyện Quảng gia trong lòng không tốt quá, hiện tại mọi người cũng chưa nói hắn cái gì, ngược lại là không thấy hắn tiếp tục cầu thân."

Lưu Hương Mai nghe vậy, cười mỉm và vỗ đùi Lưu Hương Lan một cái. "Chắc là chị không biết cậu ta đang thuê sạp trong thành để làm ăn rồi chứ?"

"A? Cậu ta làm ăn gì?"

Lưu Hương Mai đáp: "Đồ tể thì làm gì được nữa, tất nhiên là mua bán gia súc rồi, sau đó ở chợ thịt bán thịt chứ! Cậu ta rất dễ nói chuyện, hôm nay thịt mà em mua vẫn là ở sạp của cậu ta mua, cậu ta vừa nhìn đã nhận ra em, còn hỏi em có về thôn không."

Lưu Hương Lan há hốc mồm, không thể tin được rằng người mà em gái nói lại chính là Trương Phóng Viễn, người đàn ông hung dữ, cường tráng ngày xưa.

"Trên đường em hỏi cậu ta về xe ngựa, chị đoán xem sao, cậu ta tự mua, chuyên dùng để làm việc buôn bán kéo đồ vật." Lưu Hương Mai càng nói càng thấy hài lòng: "Cậu ta lại còn rất cường tráng, em nghĩ em có thể giới thiệu cậu ta cho Thiều Xuân."

"Em đừng có nhận nhầm người nhé!"

Lưu Hương Lan nghi ngờ nhìn em gái một cái, vừa có xe ngựa, vừa làm ăn ở chợ thịt, nghe thì giống như lời đồn, nhưng muốn người đó là Trương Phóng Viễn, bà lại cảm thấy quá kỳ lạ.

"Sao em nói mãi rồi chị còn chưa tin cơ chứ! Cậu ta tự mình nói là Trương gia hàng thứ 5 Trương Phóng Viễn, cha mẹ không còn nữa, chẳng lẽ trong thôn còn có người họ Trương có thân thế như vậy sao?" Lưu Hương Mai vuốt tóc, chỉ vào bên ngoài nói: "Em xuống xe ở bên kia, cậu ta vội vàng cưỡi ngựa tiếp tục đi, nhà Trương Phóng Viễn không phải ở bên đó sao."

Lưu Hương Lan lúc này không nói gì được nữa, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ cậu ta đã hối cải để làm người mới."

Lưu Hương Mai tận tình khuyên bảo: "Chị à, nhìn người cũng không thể chỉ nhìn quá khứ của người ta, mà phải nhìn hiện tại và tương lai nữa, chị nên suy nghĩ kỹ đi. Thiều Xuân đã là người có điều kiện như vậy, nhất định phải tìm cho con bé một gia đình sạch sẽ, sau này chị và chồng chị không có con trai, đã có thể dựa vào con rể."

Là một người phụ nữ kiêu ngạo, Lưu Hương Lan mặt đỏ bừng, chậm rãi nói: "Thiều Xuân đã có người được chọn, hôn sự của con bé chị đã chọn được rồi."

Lưu Hương Mai nghe vậy, lông mày hơi nhíu lại: "À?"

Lưu Hương Lan ánh mắt sáng ngời, nói: "Chị biết nhà Phí gia chứ, gia đình đó là nhà thư hương, con trai họ từ nhỏ đã đỗ đồng sinh, sau đó ở thành phố học hành, nghe nói văn chương rất giỏi, xuân năm nay sẽ thi viện."

"Phu nhân Phí gia đã hai lần đến nhà em uống trà, sớm đã có ý định, đợi thi viện xong sẽ đến nhà cầu hôn."

Người thư sinh điều kiện rất tốt, lại biết chữ, có công danh thì triều đình sẽ phong chức, cấp tiền, ai nhìn cũng đỏ mắt, ở thành đều là đối tượng con rể hàng đầu, huống chi là ở vùng nông thôn, chỉ có điều: "Nào có dễ dàng thi đậu như vậy, nếu không thi đậu thì sao?"

Lưu Hương Lan có chút coi thường em gái: "Không đỗ năm nay thì sang năm thi lại, một lần thi đậu thì người đó như phượng hoàng như lân, tóm lại là từ từ tới thôi. Phí đồng sinh là nhân tài xuất chúng, trong thôn có rất nhiều người muốn làm thân, ngay cả nhà trưởng thôn cũng đã ngỏ ý với nhà họ Phí mấy lần, nhưng người ta không đồng ý. Cũng đúng, người thư sinh sao có thể xem trọng con gái nhà trưởng thôn béo như củ khoai sọ chứ."

Lưu Hương Mai không nén nổi sự đắc ý của mình nói với em gái: "Chị nên cẩn thận cân nhắc lại xem. Trương Phóng Viễn thực sự không tệ."

"Nếu em thấy chàng Trương Phóng Viễn tốt thì cứ nói với Uyên Uyển nhà em đi."

Lưu Hương Mai biết chị gái đang châm chọc mình nên tức giận nói: "Em tốt bụng nhắc nhở chị thì chị còn không vui, Uyên Uyển đã sớm đính hôn với anh họ của nó rồi, chị còn không biết à? Em lúc ấy hối hận quá, đã sớm đồng ý rồi không chịu nhìn thêm chút nữa."

Hứa Hòa đang ngồi ở mái nhà lột măng, nghe được hai người nói chuyện, có chút ngạc nhiên Trương Phóng Viễn lại đi buôn bán ở thành, cũng khó trách mấy bữa nay không gặp. Cậu bỏ măng vào chậu, nghĩ bụng người này thật có chút bản lĩnh, lại được bà dì mắt cao hơn đỉnh trong thành để ý tới.

Lưu Hương Lan thấy em gái lộ ra vẻ hối tiếc, xem ra là thật sự coi trọng Trương Phóng Viễn, liền nói: "Chị sẽ xem xét lại, lỡ như so với Phí gia thật sự mạnh hơn, lời nói cũng chưa nói thành, vẫn còn có cơ hội cứu vãn."

Lưu Hương Mai nghe vậy thì trong lòng cũng thoải mái hơn, nhưng biết chị gái thích người học thức: "Hứa ca cũng không nhỏ rồi, cũng chẳng kém Thiều Xuân mấy tháng, cũng sắp đến tuổi phải lấy chồng, chị không ngại suy nghĩ thử xem..."

Nói còn chưa dứt lời, hai người đều biết ý tứ của câu nói. Hứa Hòa đang định quay về bếp thì không ngờ đề tài lại đột nhiên chuyển sang mình, không khỏi khựng lại bước chân.

"Tướng cũng xinh đẹp, em nhìn thử Hứa ca ấy xem, trong làng có thể có hai người đàn ông muốn lấy đã là không tồi. Trương Phóng Viễn lúc trước ở thành phố lêu lổng, nghe nói còn đi chơi gái, loại đàn ông như vậy chưa thấy qua phụ nữ, sợ cũng coi thường Hứa ca, miệng cũng chẳng biết nói, chỉ biết làm việc."

"Cậu ta lúc trước còn đến nhà mình mổ heo, còn lén lút nhìn Thiều Xuân..."

Trong lòng Hứa Hòa nghẹn lại, những lời này cậu đã nghe rất nhiều, nhưng không biết tại sao, hôm nay lại thấy buồn bã.

Cậu không phát ra tiếng động, nắm chặt tay đặt ở chậu bên hông, lặng lẽ quay về bếp.

Lưu Hương Mai thở dài một hơi, bộ dáng Trương Phóng Viễn quả thật có thể đòi hỏi tìm một cô gái xinh đẹp, hiện tại điều kiện lại mê người, nếu thanh danh đã trở lại, thì mắt cũng có thể cao đến đỉnh đầu.

Trương Phóng Viễn này đầu óc cũng linh hoạt, biết trước tiên nêu điều kiện ra, cũng không vội vàng cầu thân.

Nghĩ như vậy, bà càng thấy Trương Phóng Viễn này có tiềm năng.

Nghĩ mình chỉ có một người chị gái thân thiết, ngoài ra thật sự không có cô gái nào khác để nói chuyện, liền lại mở miệng khuyên nhủ chị gái một hồi.