Chương 13: Đào măng

Trương Phóng Viễn tức giận một trận, nguyên nhân là vì đại bá của anh vì mượn sức hương thân, đã mời người nhà họ Quảng đến nhà. Anh nghĩ rằng mình không bao giờ đến nhà họ Quảng nữa, nhưng không ngờ rằng anh vừa trở về đã gặp phải họ ngay lập tức, kết quả là gặp mặt náo loạn, khiến anh cảm thấy xấu hổ.

Anh suy nghĩ về việc này, cũng không biết rằng mình đã đi đến nơi mà Hứa Hòa đã nói trước đó là bãi cắt cỏ Hải Đường Loan.

Địa điểm này tuy gọi là Hải Đường loan, nhưng lại không có bông hoa hải đường nào, chỉ có một sườn núi rộng lớn, mọc đầy cỏ, vào mùa đông vẫn tươi tốt. Đi lên cao là một khu rừng trúc già.

Trương Phóng Viễn hết giận một nửa, nghĩ rằng buồn bực vì những việc này cũng không đáng, bèn quyết định cắt cỏ về để nuôi ngựa.

Nhưng khi anh sờ lên người, anh chỉ tìm thấy dụng cụ mổ heo, và ngay lúc đó, một cái lưỡi hái đột nhiên xuất hiện trước mặt, khiến anh kinh ngạc.

“Sao cậu ở đây?”

Hứa Hòa đang cõng một giỏ tre, tay cầm một cái cuốc lớn: “Hẳn là tôi nên hỏi anh tại sao lại ở đây đi.”

“Cha mẹ cậu đều đang ở nhà của đại bá tôi để giúp đỡ, chị gái cậu cũng muốn qua đó. Sao cậu không đi ăn cơm?”

“Anh cũng chưa đi, tôi không đi cũng không có gì lạ.” Nói xong, Hứa Hòa lại cảm thấy câu này có vẻ có chút ý nghĩa khác, bèn bổ sung: “Người trong nhà đều đi ra ngoài không tốt, mẹ tôi bảo tôi trông nhà.”

“Nếu đã bảo cậu trông nhà, vậy cậu còn ra ngoài làm gì?”

Nói xong, Trương Phóng Viễn liền cảm thấy mình đã nói sai, cái gọi là trông nhà, chẳng qua là không muốn cho đi ăn tiệc thôi.

“Tôi đi nhà đại bá một chuyến, họ đã mời người nhà họ Quảng đến, tôi không hợp với họ, nên tôi đã đi.”

Anh kể lại chuyện vừa xảy ra, Hứa Hòa nghe vậy cũng cau mày: “Anh đừng tức giận, than lửa không rơi trên chân mình thì sẽ không cảm thấy đau.”

Trương Phóng Viễn cười một tiếng: “Cậu còn an ủi tôi?”

“Tôi không an ủi anh, tôi nói chính là lời nói thật.” Hứa Hòa đột nhiên nhớ đến chuyện Trương Phóng Viễn mua hồ lô đường để dỗ dành cậu ở trong thành trước đây. Cậu luôn cảm thấy Trương Phóng Viễn coi cậu như một đứa trẻ chưa lớn, cậu nói những lời này ra ngoài giống như đang tự chế giễu bản thân vậy, cậu có chút ngượng ngùng: “Tôi đi trước.”

“Cậu có muốn lên núi đi đào măng không?”

Hứa Hòa nhìn vào cái cuốc của mình, lên tiếng. Bên này rừng trúc của Hải Đường loan có măng mùa đông, bóc ra lớp áo ngoài dày, bên trong là phần măng màu vàng nhạt, nấu canh ngao vừa giòn lại thơm, chỉ có mùa đông mới có, qua mùa đông sẽ trực tiếp lụi tàn trong đất, không mọc thành cây trúc, dường như sinh ra để làm món ngon vậy.

Thời điểm tốt, măng mùa đông có thể bán được năm sáu văn tiền một cân, là thứ sơn trân mà người thành phố vẫn thường nói.

Tuy nhiên, măng mùa đông cũng không dễ đào, nó không giống măng thông thường sẽ mọc cao lên, vào núi là có thể tìm thấy, mà là chôn dưới đất, phải dựa vào việc theo thân trúc để đào mới có thể tìm được.

Sở dĩ nó đắt cũng có lý do của nó, đó là vì vị ngon, và cần rất nhiều nhân lực để đào.

“Năm nay tôi đi thôn khác, đều không kịp đào măng. Thời gian này trong rừng đã sớm bị người trong thôn đào loạn, không dễ tìm măng.” Trương Phóng Viễn đặt lưỡi hái vào giỏ của Hứa Hòa, sửa lại ý định cắt cỏ: “Đi, tôi cùng cậu đi đào.”

Hứa Hòa cau mày: "Này... anh cùng tôi cùng nhau...?"

Trương Phóng Viễn đi nhanh phía trước: "Cậu yên tâm đi, hôm nay trong thôn phần lớn đều đi nhà đại bá tôi ăn cơm, không ai tới đây, ai nhìn thấy."

"Tôi không phải nói cái này."

Trương Phóng Viễn dừng bước chân lại, cậu sờ sờ cằm, cười không có ý tốt: "Cậu sợ tôi đem cậu thế nào à?"

Hứa Hòa liếc mắt nhìn anh một cái, ai đầu óc không có vấn đề còn nhìn chằm chằm được với cậu, không uống rượu sao lại xem trọng tiểu ca nhi khô quắt lại đen sì như cậu: "Tôi là muốn nói đào được măng tính ai, chia như thế nào, tôi nơi này chỉ có một cái cuốc."

Trương Phóng Viễn ngây cả người, không khỏi bật cười: "Cậu sao lại tham tiền như vậy."

Hứa Hòa lười đến phản ứng anh, hai tay nắm lấy dây sọt, vẫn nhanh chóng đi đến phía trước, phía sau tựa như đi theo một con chó mặt xệ lớn, cũng tốt, trước khia nghe nói Hải Đường Loan này có lợn rừng lui tới, một mình cậu đến cánh rừng đi đào măng kỳ thật cũng có chút sợ hãi, trước mắt là không cần lo lắng.

Chỉ có lợn rừng thấy Trương Phóng Viễn thì sợ hãi thôi.

Trương Thế Thành một đường đuổi theo tới Hải Đường Loan bên này mới thấy Trương Phóng Viễn, thật xa nhìn thấy cháu trai cùng tiểu ca nhi nhà người ta nói chuyện một trận, cười thật giống người ngốc, tức khắc giãn mày, không tiến lên đánh gãy, tùy ý hai người kết bạn đi núi rừng.

Ông lại một mình chắp tay sau lưng khoan khoái đi trở về.

Trương Phóng Viễn lấy cái cuốc của Hứa Hòa: "Cái cuốc này là cha cậu dùng đi, cậu cầm còn được, làm việc một lát khẳng định nặng. Hẳn là dùng cuốc nhỏ nhất thì thích hợp."

"Nhà của chúng tôi không chú trọng nhiều như vậy, có dùng là được."

"Nhà tôi dao lớn bé , cày cuốc đều có, đầu xuân nhà cậu dùng không thuận tay, đến nhà tôi lấy đi, tôi cho cậu mượn dùng."

Hứa Hòa nghĩ thầm anh như thế nào nhiệt tình như vậy.

Hai người vào rừng trúc, cái cuốc liền không có rời tay Trương Phóng Viễn, vẫn luôn là anh đào măng.

Hứa Hòa đào măng mùa đông chỉ biết đào, nơi nào đất hơi hơi cong lên liền chạy đến chỗ đó đào, đào loạn hết lên, càng là ruồi nhặng không đầu. Mà Trương Phóng Viễn trước kia là thường có đào măng mùa đông, lúc cha anh còn sống là người giỏi nhất trong thôn về chuyện đào măng mùa đông, sau đó truyền chút bí quyết cho anh.

Đầu tiên măng mùa đông là theo rễ trúc lớn lên, muốn theo hướng rễ trúc đi đào, còn phải xem cây trúc mọc, trúc diệp thanh lá tươi tốt mới dễ dàng tìm măng to, tìm như vậy anh đào chuẩn không có sai.

Không bao lâu Trương Phóng Viễn liền dùng cái cuốc đào măng ra.

Hứa Hòa như đạt được chí bảo đem măng mùa đông nhặt lên vỗ vỗ đất, nhỏ bé béo lùn măng hàm hậu đáng yêu, Trương Phóng Viễn đào thực tốt, măng đều không có phá hư một chút nào, không giống cậu, phát hiện măng cũng dùng cái cuốc đào nửa ngày không được, hoặc là sẽ bị cái cuốc chạm vào thân măng.

Cậu nhanh nhẹn từ sọt lấy ra dao chẻ củi, cắt bỏ phần ngọn, chỉ còn lại thân măng tròn xoe. Loại này không có phá hư vỏ măng mùa đông có thể để lâu hơn, bán tốt, thực mau là có thể có tiền.

Trong rừng, thời gian trôi qua không biết là sớm hay muộn, chỉ cảm thấy vào mùa đông, cánh rừng hết sức yên tĩnh, không giống mùa xuân khi chim chóc bay lượn ríu rít, chỉ nghe thấy tiếng lao động của chính mình.

Hai người phối hợp ăn ý, một người đào măng, một người xử lý măng. Tuy lời nói không nhiều lắm, nhưng khi đào được củ măng to thì đều hiểu ý nhau, cẩn thận bỏ măng vào sọt. Trương Phóng Viễn kỳ thực cũng không thích ở trong rừng làm loại công việc buồn tẻ này, nhưng có thêm một người cùng nhau, thời gian ngược lại trôi qua nhanh chóng.

Chỉ thấy sọt măng ngày càng nhiều, hai người đều không có muốn nói lời chia tay, vẫn là bọt nước mồ hôi tích tụ ở cổ Trương Phóng Viễn, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua góc trời bên ngoài rừng rậm, lau mồ hôi nói: "Có vẻ như trời sắp mưa."

Hứa Hòa ngồi xổm dưới tán cây rậm rạp, đang cẩn thận cắt bỏ rễ măng, nghe thấy lời Trương Phóng Viễn mới đứng dậy đi ra ngoài nhìn trời, mưa lạnh buốt rơi trên mặt, cậu gật đầu: "Thật sự trời sắp mưa rồi."

"Trong rừng trúc đều có thể xối người, bên ngoài mưa chắc chắn đã lớn rồi." Trương Phóng Viễn buông cuốc, ngược lại cầm liềm, mấy bước nhanh đi đến vách núi trước chặt lấy một ít dương xỉ, gấp thành chiếc mũ đưa cho Hứa Hòa: "Có thể che chắn một chút, đừng để ướt đầu, về nhà dễ dàng cảm lạnh."

Anh ngồi xuống, đem măng tất cả cất vào sọt, nhờ Hứa Hòa phụ một tay, rồi tự mình vác lên, giao cuốc cho Hứa Hòa cầm: "Đến lúc chia đường, cậu vác măng về nhà, tôi phụ cậu vác một đoạn đường."

Nghe ý tứ Trương Phóng Viễn là muốn cho cậu hết măng, Hứa Hòa không đồng ý nói: "Cùng nhau đào, anh lấy hơn một nửa đi."

"Tôi nhàn rỗi cũng chẳng có việc gì, cậu thích buôn bán, cầm đi trong thành bán đi."

Hứa Hòa tuy cũng không muốn cùng người khác nói về chuyện gia đình mình, nhưng vẫn là nói: "Tôi bán cũng phải nộp tiền lên trên, còn chiếm anh nhiều giờ thế này, hà tất đâu."

Trương Phóng Viễn dừng một chút, cũng đúng, không phải ai cũng giống anh, không ai quản giáo, tự do tự tại.

Tâm tư của Hứa Hòa cũng lung lay: "Nếu không như vậy đi, tôi đem củ măng đào hỏng mang về nhà cũng được để báo cáo kết quả công tác, còn lại thì anh mang về nhà, tìm ngày nào lên thành bán, lúc đó lại chia tiền?"

Trương Phóng Viễn bật cười: "Được."

Hai người chia măng, Hứa Hòa mượn sọt của Trương Phóng Viễn, tự mình vác mấy cây măng đào hỏng và cuốc về nhà, hai người chia tay nhau trên đường lớn.

Trương Phóng Viễn trở về nhà thì đã hơn ba giờ chiều, trời mùa đông mưa ngày nào cũng vậy, lúc nào cũng không biết đến mấy giờ. Nhớ đến giữa trưa vẫn chưa ăn cơm, anh cẩn thận vác măng về nhà kho cất, rồi ăn vội vài miếng cơm, lại cho ngựa ăn cỏ.

Thu dọn xong xuôi, đến khi vào sân thì trời đã tối sầm, không nhìn rõ đường.

Trương Phóng Viễn lấy chậu than mồi lửa trong phòng ngủ, đợt rét này rất lợi hại, gió không thổi lớn, tuyết chậm chạp không rơi xuống, ngược lại khiến thời tiết càng thêm buồn bã và lạnh lẽo. Anh sợ Tiểu Hắc bị lạnh, không tốt cho việc dưỡng thương, nên còn nhóm lửa cho ngựa.

Ngày trước gia đình anh phân gia, cha anh đứng hàng ở giữa, không phải lớn nhất cũng không phải nhỏ nhất, nên không được chia đến nhà chính, cha anh cũng thành thật nhường cho anh em, nên cũng không được chia nhiều lắm. Hiện tại Trương Phóng Viễn ở trong căn phòng mà cha anh đã tu sửa sau khi kết hôn, phía trước và phía sau cũng có hơn gian nhà ở. Trước kia khi cha mẹ còn sống, anh vẫn cảm thấy không quá rộng rãi, nhưng bây giờ chỉ còn một mình, lại cảm thấy nhà ở vừa to lại trống vắng.

Một người sinh hoạt không được thoải mái, nấu một bữa ăn có thể đốt mấy đống củi, ấm thì ấm nhưng nhà bếp cũng không thể đốt được lâu, nhà ở liền có vẻ vô cùng lạnh lẽo.

Sau khi than lửa được thắp lên, trong phòng liền cảm thấy ấm áp hơn, không khí cũng ấm hơn không ít.

Trương Phóng Viễn nhàn không có việc gì, chỉ đơn giản nấu nước pha một chậu nước nóng, tắm rửa rồi lên giường ngủ. Những nhà khác đều thích ngày mưa, cả nhà không cần ra ngoài làm việc, ở trong bếp lấy một miếng thịt khô, hoặc xào hoặc hầm, ai cũng có một bữa ăn ngon, cuộc sống thật là tuyệt vời.

Nhưng những gia đình như nhà anh, thì không có gì có thể mong chờ.

Phòng ngủ được than lửa sưởi ấm, bên ngoài tiếng mưa rơi xào xạc, ngược lại là phá lệ thúc giục người ngủ ngon. Trương Phóng Viễn không bao lâu liền ngủ thϊếp đi, anh mơ thấy trong nhà dường như có người ra vào, dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ, anh một lúc nữa về nhà sẽ có cơm nóng và thức ăn ngon đang chờ.

Nhưng người đó tính tình lại không tốt lắm, luôn quản lý anh, lấy hết tiền của anh, anh muốn mua cái gì cũng phải báo cáo với hắn, năn nỉ mãi, hầu hạ hắn một lúc mới được hai mươi văn tiền.

Trương Phóng Viễn rất muốn nhìn rõ ràng rốt cuộc là người nào dám đối xử với mình như vậy, anh cố gắng muốn nhìn rõ khuôn mặt kia, nhưng lại chỉ có một bóng dáng, khuôn mặt hắn hòa hợp với bóng đêm, không thể nhìn rõ. Trương Phóng Viễn không tin tà, tiến lên định bắt hắn, bỗng nhiên một tiếng giật mình, tiếng khua chiêng gõ trống phá tan mưa, bén nhọn đánh vỡ cảnh trong mơ.

Anh lập tức từ trên giường ngồi dậy.

Chiều tối nặng nề, bên ngoài mưa đã rất lớn, mà tiếng mưa rơi giữa lại hỗn loạn vang vọng tiếng khóc kêu của núi rừng cùng với tiếng la trong mơ.

“Mau đến bắt người a! Bắt ăn trộm! Có người trộm đồ!”