Chương 12: Cãi nhau

"Cậu đang cuốc đất ở đây à? Tết đến rồi, nghỉ ngơi một chút đi."

Thanh niên ngước mắt lên nhìn người đàn ông. Đó là con trai của trưởng thôn Vương. Nghe nói anh ta đang làm việc trong thành, mỗi tháng có thể kiếm được hơn một nghìn tiền. Mẹ của Vương Lang thường khoe khoang về con trai mình, thanh niên này cũng đã nghe qua.

"Có chuyện gì không?" thanh niên hỏi.

Vương Lang tuy không thích thái độ lạnh lùng của thanh niên này, nhưng anh ta cũng không quan tâm. Anh ta thường thấy Hứa Hoà không được yêu thương, Lưu Hương Lan luôn nhìn con gái bằng ánh mắt đầy yêu thương, và chỉ có những món quà từ Vương Lang mới khiến cô ấy vui vẻ. Đây là điều mà tất cả đàn ông trong làng đều hiểu.

"Trong thành nghỉ ngơi, tôi đã mua một ít đồ chơi nhỏ cho chị gái cậu. Cậu có thể mang về cho cô ấy được không?"

Thanh niên nói: "Sao cậu không tự mang về cho cô ấy?"

"Ôi, Hòa ca nhi tốt, cậu không phải hiểu rõ hơn ai sao?"

Thanh niên tiếp tục cuốc đất, không chút dao động nói: "Tôi làm gì phải giúp cậu chuyển?"

Vương lang rất biết điều: "Chuyện này không dám, không dám."

Anh ta vội vàng lấy ra một ít tiền lẻ từ trong túi: "Cảm ơn cậu."

Thanh niên mặt không đỏ tim không đập nhận lấy tiền, nói: "Thế tôi đi một chuyến là một chuyện, nhưng cô ấy có muốn hay không thì tôi cũng không dám bảo đảm."

Vương lang cũng không phải lần đầu tiên tặng quà cho Hứa Thiều Xuân. Anh ta biết rõ cách làm của Hứa Hòa. Hứa Hòa cũng thực sự rất thành thật. Nếu Hứa Thiều Xuân không nhận đồ vật, anh ta sẽ lấy lại.

"Biết rồi, biết rồi, chị gái cậu sẽ thích."

Thanh niên nhận lấy đồ vật, trả lời rồi lại tiếp tục đào đất.

Người đàn ông thấy việc đã xong thì cũng không nói chuyện nhiều với Hứa Hòa nữa. Nói chuyện chính sự còn tốt, chứ nếu tán gẫu thì có nói cả ngày cũng không kéo ra được một câu. Ai còn tự mình chuốc lấy phiền phức mà nói chuyện nhiều với cậu nữa. Anh ta cũng vui mừng vì không cần phải tốn nhiều lời, vỗ tay sau lưng vui vẻ rời đi.

Trương Phóng Viễn đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi bật cười. Anh nghĩ thầm, người em út nhà họ Hứa này nhìn thì rất thành thật, nhưng nội tâm thì còn nhiều lắm.

"Vội vàng gì thế?"

Thanh niên nghe thấy tiếng nói thì nghĩ thầm, hôm nay làm ăn tốt thế à? Cậu lại ngẩng đầu lên, thấy bóng dáng cao lớn đang tiến đến, lông mày khẽ nhíu lại.

"Không ngờ cậu còn biết làm ăn."

Đối mặt với sự trêu chọc của người đến, Hứa Hòa cũng không hề tức giận: "Đây chẳng phải là đến trả tiền cho người ta sao."

Trương Phóng Viễn lại cười một tiếng, tỏ ra rất hứng thú nói: “Này, có phải thường xuyên đều có người tặng đồ cho chị của cậu không?”

Hứa Hòa gật đầu.

“Đều làm qua tay cậu?”

Hứa Hòa nhướng mày: “Thế nào, anh cũng có cái gì muốn cho tôi chuyển giao?”

Trương Phóng Viễn phân biệt rõ nói: “Vậy bằng tình cảm giữa chúng ta, tôi có phải không cần giao phí chuyển.”

Hứa Hòa tức giận: “Trừ tiền thuốc thang.”

“Cậu này tính toán cũng thật trôi chảy.” Trương Phóng Viễn cảm thấy rất có ý tứ: “Tôi xem lão tam Vương gia nói như vậy, cậu làm chuyện này đã bao lâu. Người trong thôn đều nghĩ gả chị cậu về nhà làm con dâu, cậu từ đó kiếm được chút tiền.”

“Quan phủ tới thu thuế má cũng chưa kiểm tra lợi hại như anh.” Hứa Hòa nói: “Tôi cũng không bỏ thiện tâm đến chuyên giúp người ta chuyển đồ.”

Trương Phóng Viễn cười không khép miệng được, một lúc lâu mới nhớ tới con ngựa của mình, anh kéo kéo dây cương: “Nhìn xem, như thế nào?”

Hứa Hòa sớm đã chú ý tới con ngựa phía sau Trương Phóng Viễn đen cường tráng, thở hổn hển.

Trong thôn dường như chỉ có địa chủ mới có ngựa, giá cả cao, mấy năm trước cha cậu cũng nghĩ đi mua một con trâu trở về trồng trọt, đi một chuyến chợ trâu ngựa, sau liền không còn nghe thấy nói qua chuyện này, cũng không biết Trương Phóng Viễn từ đâu lấy ra con gia súc này.

Cậu tự đáy lòng nói: “Thực tốt.”

“Con ngựa này bị thương, còn phải dưỡng thương một thời gian mới có thể sử dụng. Đến lúc đó chờ ngựa tốt, tôi mua cái xe kéo, cậu lên trong thành tôi có thể đưa đi.”

Hứa Hòa cho rằng anh sẽ làm nghề chở khách, sớm liền bắt đầu kiếm khách.

Trương Phóng Viễn thấy cậu không lời nói nào, không khỏi gãi gãi cái ót, nghĩ lại mình nói sai cái gì sao, nhưng lại nghĩ không ra, ngược lại là Hứa Hòa trước nói: “Mấy ngày nay anh chính là đi xem ngựa?”

“Cậu như thế nào biết tôi không ở trong thôn?”

Hứa Hòa hơi thấp hạ mi: “Tôi lên núi nhặt củi đi ngang qua cửa nhà anh.”

“Ờ. Tôi là đi thôn khác mổ heo.” Trương Phóng Viễn nói xong lại cường điệu một câu: “Kiếm chút tiền.”

Hứa Hòa không biết anh nói cho mình cái này làm gì, không phải đều nói tài không lộ ra ngoài sao. Bất quá nghĩ lại, anh không ở trong thôn thì bớt phải nghe tin đồn nhảm nhí, người trong thôn nói anh lại đi trong thành chung chạ, hai ngày trước ông Trương còn kém chút cùng người ta cãi nhau.

“Kia khá tốt, còn đi sao?”

“Muốn ăn tết, không đi, về sau liền ở trong thành làm chút mua bán nhỏ.”

Hứa Hòa thực hâm mộ nam tử có thể tự mưu nghề nghiệp, muốn làm cái gì là có thể chính mình đi làm, tiền kiếm tới đều là của mình, không giống cậu sinh ra là tiểu ca nhi, ở nhà dựa vào cha mẹ, xuất giá muốn thuận theo trượng phu. Làm chút than, hai cái l*иg gà đi bán, trở về tiền đều bị mẹ cậu đoạt lại sạch sẽ, muốn tích cóp chút tiền riêng còn khó hơn so lên trời.

May mà cậu là da mặt dày, giấu người trong nhà làm những cái đó cho chị cậu tiện thể lấy phí, có thể có ba văn tiền, tích lũy tháng ngày, không nói có thể có tác dụng lớn, vào trong thành muốn mua cái xe vẫn là có thể lấy tiền ra.

“Sắp ăn tết, người làm việc xa đều về thôn, không đi nữa cũng tốt.”

“Đúng vậy.”

Thời gian không còn sớm, tôi cũng muốn trở về.

Hứa Hòa thu lại cái cuốc, cậu đến để thu hoạch cải trắng, trước khi đi cậu còn tốt bụng nói với Trương Phóng Viễn: “Ở phía bên kia Hải Đường Loan có rất nhiều cỏ khô, có thể cắt về cho ngựa ăn.”

Trương Phóng Viễn đáp lời, nhìn Hứa Hòa đi xa, vui vẻ hớn hở nắm ngựa trở về nhà.

“Con ngựa này cũng thật tốt. Lông mượt mà đen bóng, đôi mắt cũng sáng ngời, nuôi tốt chắc chắn dùng tốt.” Trương Thế Thành khoanh tay sau lưng vây quanh con ngựa đen trong sân nhìn lại nhìn, nếp nhăn khóe mắt đều sắp không áp nổi: “Có vẻ như lái buôn trâu ngựa không hố cháu giá cao.” Trương Phóng Viễn uống một ngụm nước lạnh: “Họ nhìn cháu như vậy cũng không dám hố.”

Trương Thế Thành yêu quý vuốt ngựa, tiếc nuối rải tay ra: “Chỉ là sợ chân nó nuôi không tốt, thì không thể sử dụng được nữa.”

Trương Phóng Viễn nói: “Cháu đã từng gãy xương, hiểu được xương gãy như thế nào, con ngựa này chỉ là thương da thịt, hẳn là kêu thợ rèn kẹp, nhưng là không kẹp quá mạnh. Chăm sóc cẩn thận, hai tháng liền khỏi hẳn.”

Đã là đánh cược, Trương Thế Thành liền càng thêm cao hứng. Nhà họ Trương họ đều không có ngựa, ngựa của ông cụ vẫn là dùng để đi xa, cũng chính là mấy nhà cùng nhau mua ngựa, mỗi hộ nhà nuôi một đoạn thời gian. Lúc này Trương Phóng Viễn mua ngựa riêng, về sau có thể sử dụng ở nhiều nơi, tuy rằng dùng một lần tiêu tốn bảy tám ngàn tiền, nhưng cũng tốt hơn so với tiêu xài lung tung.

Chính là về sau không cần qua tay đi ra ngoài cũng có thể bán được giá không tồi.

Người này vừa đi chính là hơn nửa tháng, ông cũng sợ chuyện mai mối lại đổ bể, nghĩ không thông nhưng bởi vì chuyện này còn nổi lên ý chí chiến đấu, đi ra ngoài chút thời gian ngựa đều mang về.

Buổi tối hai bác cháu bóc đậu phộng, còn uống một chung rượu.

“Ngày mai trong nhà bác cả mổ lợn, cháu cũng qua đó hỗ trợ đi.”

Trương Phóng Viễn đang uống rượu, nghe được bác cả, không khỏi buông chén rượu xuống. Bác cả anh là nhà họ Trương giàu có nhất làng, kiếp trước anh cũng mang theo đồ vật tới cửa nghĩ cầu ông ấy giới thiệu một công việc, cửa cũng chưa cho anh vào, có công việc toàn giới thiệu người khác, nhưng ở trong thôn lại nổi tiếng nhiệt tình, căn bản là không màng con cháu nhà mình, tiện lợi rồi lại thích chiếm hời thân thích nhà mình.

Trước kia anh đi nhà bác cả mổ lợn anh chưa bao giờ được đồ vật, cha anh lúc còn sống thường xuyên qua đó hỗ trợ làm việc, không được nửa điểm tốt, sau đó cha anh không còn, ông ta cũng không bao giờ thân thiện với nhà anh, có đôi khi ở trong thôn gặp được, anh gọi bác cả còn làm bộ không nghe thấy.

Nói thật, anh là không quá muốn đi: “Nhà bác cả mổ lợn người chắc chắn nhiều, cũng không cần phải cháu đi hỗ trợ. Người không đủ ông ấy sẽ đến kêu cháu.”

Trương Thế Thành biết anh đây là ngại bác cả không gọi anh, khuyên nhủ: “Cháu mấy ngày nay không có ở trong thôn, bác cả cũng không thể tới gọi cháu phải không. Đến lúc đó muốn mổ hai đầu lợn, một đầu là muốn bán, cháu làm việc nhanh nhẹn, cháu hỗ trợ liền nhanh.”

Trương Phóng Viễn thở dài, rốt cuộc là thân thích, lại làm hậu bối, có đôi khi cũng phải đến cho mặt mũi, chủ yếu là anh không muốn làm bác Tư khó xử: “Được rồi.”

Sáng sớm hôm sau, Trương Phóng Viễn thu thập dụng cụ mổ lợn liền đi nhà bác cả.

Trương Phóng Viễn có một người bác cả tên là Trương Thế Hâm. Nhà bác cả có ba người con trai, không có con gái. Hai người con trai lớn hơn Trương Phóng Viễn thì đang làm nghề bán hàng rong ở bên ngoài, còn một người con trai nữa đang làm người giúp việc trong thành. Trong nhà thì do bác cả cùng hai người em dâu lo liệu, thu nhập rất khả quan.

Vừa rồi, Trương Phóng Viễn đang ở bờ ruộng của bác cả thì nghe thấy trong viện rất náo nhiệt. Hôm nay chắc chắn có nhiều người đến hơn cả số người đến mổ lợn nhà họ Hứa.

Trương Phóng Viễn bước nhanh vào nhà, thấy bác họ Trương Thế Hâm và vợ đang tiếp đón khách. Hai người con trai lớn của ông thì vẫn chưa về. Lúc này, trong viện đã có mấy người phụ nữ và trẻ con đang giúp đỡ thái thức ăn, thậm chí cả người nhà họ Hứa là Lưu Hương Lan cũng đến.

Trương Phóng Viễn suy nghĩ, có lẽ bác cả đang muốn kết thân với nhà họ Hứa. Con trai thứ của bác cả là Trương Tam tuy nhỏ hơn anh hai tuổi, nhưng cũng đã đến tuổi có thể kết hôn. Anh không muốn hỏi nhiều về chuyện này, nhưng không hiểu sao hôm nay Hứa Hòa không đến ăn cơm.

Đang lúc anh đang suy nghĩ thì bước vào trong viện. Mọi người nhìn thấy anh đều dừng một chút, trong viện trở nên yên tĩnh trong chốc lát.

"Hắn sao lại đến?"

"Khi nào về làng, còn tưởng rằng say chết ở bên ngoài rồi."

"Người nhà bác cả mổ lợn, có thể không đến sao."

"Tới làm gì, đồ tể đã mời người khác. Còn có ai không đều tới......."

Trương Phóng Viễn chưa nghe thấy những lời bàn tán thì tiến lên chào hỏi Trương Thế Hâm: "Bác cả."

Trương Thế Hâm nhìn Trương Phóng Viễn liếc mắt một cái, hoàn toàn không thân thiện như khi tiếp đãi khách, nhàn nhạt nói: "Ừ."

Trương Phóng Viễn sớm hiểu được bác cả sẽ không mấy coi trọng mình, trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ là đến qua loa thôi, dù sao cũng là họ hàng. Anh nói: "Có cần giúp đỡ gì không?"

Ngay sau đó, Trương Phóng Viễn nghe thấy một tiếng hỏi từ trong phòng: "Chị Trương, củi ở đâu vậy, em ôm chút xuống bếp."

Trương Phóng Viễn nghe thấy giọng nói quen thuộc, từ trong bếp bận rộn bước ra một người phụ nữ cũng sửng sốt.

"Bà ta sao lại ở đây?"

Trương Phóng Viễn nhìn thấy mẹ Quảng, lông mày nhíu lại, rất có vẻ như sắp nổi giận. Trương Thế Hâm nói: "Tất nhiên là đến giúp đỡ rồi."

"Trong nhà bác cả hôm nay bận rộn, khách đến còn thiếu sao? Sao lại có bà ta?"

Trương Thế Hâm mắng: "Quê nhà đều là hương thân, người đến giúp một chút làm sao vậy? Chuyện cậu mai mối không thành thì chẳng lẽ muốn tất cả mọi người không qua lại với nhà họ Quảng nữa sao."

Mẹ Quảng cũng cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng: "Em còn tưởng rằng nhà anh Trương hôm nay mổ lợn để em tới giúp đỡ, Phóng Viễn là không buông bỏ chuyện trước kia, không thành thì trong lòng vẫn còn ức. Thôi, em hôm nay tới là không thích hợp."

Nói rồi định quay người đi, mọi người trong viện vội vàng giữ chặt mẹ Quảng: "Đừng a bà Quảng, đừng để ý chuyện này."

"Phóng Viễn, thằng bé này sao còn lên nhà bác cả cháu náo loạn. Người ta cũng chưa để ở trong lòng, cháu ngược lại là mang thù."

Mọi người giúp đỡ mẹ Quảng nói chuyện, Trương Phóng Viễn cười lạnh một tiếng, chẳng phải là khi dễ mình sẽ không nói gì sao.

"Bác cả trạch tâm nhân hậu, yêu thích kết giao, thật sự là làm người bội phục." Anh nói một cách mỉa mai: "Tôi đi."

Trương Phóng Viễn vội vàng bước đi, trong viện cũng không ai ngăn cản, ngược lại đều đi an ủi mẹ Quảng. Trương Thế Thành ở trong nhà đến hơi muộn, ở bên ngoài gặp được Trương Phóng Viễn đang giận dữ, biết là lại cãi nhau với bác mình, ông muốn kéo Trương Phóng Viễn lại nhưng không giữ được, đành phải nhanh chóng chạy đến nhà anh trai mình.

Đang định hỏi chuyện gì đã xảy ra, thấy mẹ Quảng đang nhìn chằm chằm, ông lập tức im lặng.

Cuối cùng ông lại đi ra ngoài tìm Trương Phóng Viễn.