Chương 4.1

Cơn đau thấu xương lại quét qua toàn thân, sự mệt mỏi nồng đậm đã che đậy giác quan của hắn. Mục Diễn biết bản thân là đại kỵ ám vệ, nhưng hắn đã không còn khả năng khống chế, ngay cả việc muốn động đậy một chút cũng không thể.

Hắn không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, ý thức tỉnh táo của hắn đang dần dần bị bóng tối nuốt chửng.

Một vài hình ảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc chợt hiện lên trong đầu hắn, như thể hắn đã tự mình trải nghiệm nó, nhưng trong sâu thẳm ký ức lại không có chút dấu vết nào.

Hắn nhìn thấy núi thây biển máu dưới thành, cờ chiến nhuốm máu treo cao trước gió, nhìn thấy điện Thái Hòa nguy nga tráng lệ, hắn lại cầm kiếm chỉ vào long bào, chất vấn hoàng quyền, quậy hoàng cung long trời nở đất, nhưng hình ảnh dừng lại lâu nhất, lại là một căn mật thất tối tăm và lạnh lẽo.

Thiếu nữ trong mật thất gầy gò đến mức không ra hình người, yên tĩnh ngoan ngoãn nằm trên giường, nghe thấy tiếng động bên ngoài, nàng khó nhọc ngẩng đầu nhìn sang, một đôi mắt nâu xinh đẹp đặc biệt sáng.

“Bên ngoài nắng đẹp chứ?” Nàng lộ ra một nụ cười: “Đã lâu ta không được phơi nắng rồi, ngươi cõng ta ra ngoài được không?”

Rõ ràng là nàng đang cười, nhưng mỗi một chữ đều khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, đầu óc có chút choáng váng, đó là công chúa sao?

Nhưng công chúa điện hạ rõ ràng chưa đến mười tuổi, sống ở cung Chiêu Dương xa hoa nhất, sao lại trở thành tù nhân trong mật thất?

Những người xa lạ kia lại là ai? Rõ ràng hắn chưa từng thấy bao giờ...

Hết bí ẩn này đến bí ẩn khác bao trùm lấy ép hắn không thở nổi. Trong bóng tối, dường như hắn đã quên một chuyện rất quan trọng, nhưng hắn đã không thể quan tâm đến nó nữa.

Rất nhiều hình ảnh lướt qua, cơn đau thấy xương lại lần nữa ập đến, lưỡi dao lạnh lẽo xẹt qua người hắn. Hắn căng cơ thể phản kháng, vận công theo bản năng, đầu lại bị người đập mạnh, thốt lên một tiếng đau đớn rồi hoàn toàn ngất đi, bắp thịt căng thẳng trên người cũng từ từ buông lỏng.

Vương thái y hài lòng gật đầu, lắc lắc bàn tay có chút đau nhức, vê ngân châm thuận lợi đâm vào huyệt đạo, liếc mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch của Khương Linh, bất đắc dĩ nói: "Điện hạ đừng nhìn nữa, ở đây có lão thần, sẽ không để cậu ta xảy ra chuyện gì."

Trong đôi mắt đẹp của Khương Linh đầy vẻ không tín nhiệm, nhìn ông ấy chằm chằm rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vương thái y, ông đánh hắn làm gì? Đánh chết thì làm thế nào..."

Đương nhiên nàng rất tin tưởng Vương thái y, từ nhỏ đến lớn, thái y mà Chiêu Dương cung gọi mười lần thì có chín lần là gọi ông ấy, ngay cả phụ hoàng cũng vô cùng tin tưởng, khen ngợi y thuật của ông ấy không dứt miệng. Nhưng một chưởng ông ấy vừa đánh ra, nhìn thế nào cũng không giống chữa bệnh.

"Điện hạ..." Vương thái y bất đắc dĩ nói: "Thuộc hạ dưới tay lão thần có chừng mực, nếu không đánh ngất cậu ta, tâm trạng cậu ta cứ luôn bất an, cơ thể quá căng thẳng, vết thương rất khó cầm máu, ngân châm cũng không đâm vào được. Ngược lại sẽ ảnh hưởng đến thương thế của cậu ta."

Khương Linh nghe mà cái hiểu cái không, trong suốt hai năm bị giam trong Lục Trì Uyển, nàng vì buồn chán mà xem không ít sách, trong đó không thiếu sách y học dược điển, chỉ là chưa từng dùng qua.

Vương thái y đưa tay vén áo bào của Mục Diễn lên, ánh mắt quét qua vết thương trên đó, trầm mặc một lát, rồi vuốt râu nói: "Lần này điện hạ nên đi ra ngoài. Nam nữ khác biệt. Ngàn vạn không thể làm bẩn mắt của ngài."

Thấy vậy, Khương Linh cũng không chờ nữa, đứng dậy ngoan ngoãn nói: "Mục Diễn trông cậy vào ngài, Vương thái y nhất định phải chữa khỏi cho hắn."

Vương thái y gật đầu cười khẽ, đưa mắt nhìn nàng rời đi, ai biết nàng bước ra khỏi cửa nhưng lại thò nửa đầu ra, dùng một đôi mắt ngấn nước cong cong nhìn ông ấy: "Vương thái y, nếu ông chữa khỏi bệnh cho hắn, ta sẽ tặng ông bức Đông Bích Thái Dược Đồ kia. Đừng tưởng ta không biết, ông đã thèm khát nó từ lâu rồi."

Đông Bích Thái Dược Đồ là danh họa tiền triều, vốn dĩ là ở trong tay Khương Chiếu, sau đó Khương Linh còn nhỏ mà đã học hỏi mọi người, thể hiện tài năng của mình trong thủy mặc đan thanh. Danh họa trong cung cơ bản đều đến chỗ nàng.

Kiếp trước nàng rất quý trọng những món bảo vật này, ai cũng không nỡ tặng, cuối cùng cũng không biết là vô cớ làm lợi cho ai.

Vương thái y sửng sốt một chút, sau đó luôn miệng đồng ý, mừng đến nỗi râu cũng dựng cả lên. Công chúa điện hạ thật là chu đáo, đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng chú ý đến. Bức tranh đó thần đúng là đã thèm muốn từ lâu, những người hành nghề y lại có ai không tôn kính thánh y danh tiếng lẫy Lý Đông Bích?

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Mục Diễn, cuối cùng Khương Linh cũng đỡ lo lắng, thậm chí đến bữa trưa cũng dùng nhiều hơn một chút, đến bát thuốc đắng Hồng Lăng mang tới nàng cũng ngoan ngoãn uống hết, lúc này mới hoảng hốt cảm thấy có vài phần chân thực.

Cơn gió đầu đông mang theo cái lạnh se se, nàng bị phong hàn vừa khỏi nên không dám ra khỏi cửa, đành lật xem vài cuốn sách, tựa vào giường giải sầu.

Hồng Lăng chỉ huy tiểu thái giám chuyển chậu than mới vào, hơi ấm lập tức tràn ngập khắp phòng, nàng ta do dự rồi bước tới nói: "Điện hạ, thời tiết đã lạnh rồi, rèm che lụa mỏng này không cản được gió, cần phải đổi thành tơ lụa."

Thời tiết càng ngày càng lạnh, rèm che mấy ngày trước cũng nên đổi rồi, bởi vì nàng luôn nửa đêm ngủ không được yên ổn, nên mới trì hoãn đến bây giờ.

Trong lòng Khương Linh hơi khựng lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Không cần, rèm che lụa mỏng có thể xuyên qua ánh sáng. Về phần chắn gió, chỉ cần dùng tơ lụa chắn cửa sổ xung quanh là được."

“Điện hạ, cách này rất tốt.” Hai mắt Hồng Lăng sáng lên, lập tức kêu người đi làm, Khương Linh cầm sách dựa vào giường, nhưng lại không đọc được một chữ.

Kiếp trước nghĩ đến đủ thứ chuyện, dễ dàng lưu luyến, kiếp này nàng không muốn lặp lại sai lầm lần nữa, nàng luôn muốn thay đổi một số thứ.