Chương 15

Sau khi trải qua trận tuyết lớn, mặc dù bên ngoài đã có ánh nắng mặt trời nhưng mà thực tế trời lại lạnh hơn một chút.

Tính cả kiếp trước và kiếp này, đây là lần đầu tiên Khương Linh đến thư phòng. Nghe nói chỉ có mấy căn phòng mang phong cách cổ xưa và trang trọng, nhưng thật ra đó là một cung điện khá đầy đủ, không những có thư phòng, Tàng Thư Các mà còn phòng ăn cùng với rất nhiều phòng ngủ.

Ngoại trừ nhị hoàng huynh, những người con nối dõi của các đại thần khác đều phải sống ở đây. Có lẽ là vì người đọc sách thích sự yên tĩnh, nàng nhìn thấy có tiểu thái giám đi lại ở bên trong và không có một cung nữ nào.

Khương Linh đến từ rất sớm, nàng chỉ dẫn theo hai người hầu đi cùng là Hồng Lăng và Tụ Hương.

Khi nàng đang suy nghĩ thì một thiếu niên từ trên cây nhảy xuống làm rất nhiều hoa mai rơi đầy đất, hương thơm ngào ngạt tỏa ra bốn phía.

Thiếu niên nhìn có vẻ chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, dáng người rất cường tráng, lông mày rậm và đôi mắt to, thật sự không giống như một người đọc sách. Hắn ta đi nhanh về phía Khương Linh, đến khi dần dần nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn ta, Khương Linh có chút sững sờ.

Lâm Cảnh Diệu? Hay là Lâm Cảnh Diệp? Nàng chỉ biết trong Lâm gia có hai huynh đệ sinh đôi, còn cụ thể ai là ca ca và ai là đệ đệ thì rất ít người có thể phân biệt được. Khương Linh cũng không ngoại lệ và bọn họ đã gặp nhau vài lần ở kiếp trước.

"Các ngươi là ai? Tại sao lại chạy đến thư phòng? Đây không phải là nơi cung nữ có thể đi vào."

Lâm Cảnh Diệu nhìn từ trên xuống dưới nhìn ba tiểu nha đầu ở trước mặt, đặc biệt là người nhỏ tuổi nhất. Dáng người của nàng nhỏ nhắn xinh xắn, mặc một chiếc áo choàng lớn, bảo phủ thật kín cơ thể của nàng, mơ hồ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt đang lộ ra ngoài.

Đôi mắt nước xinh đẹp của nàng giống như biết nói, nhìn hắn ta không chớp, lông mi dài và rất cong, khiến cho người ta thật sự không thể rời mắt.

Từ khi nào mà trong cung lại có một tiểu cung nữ xinh đẹp như vậy? Nhưng cách ăn mặc của nàng giống như là chủ nhân. Đầu của Lâm Cảnh Diệu có chút rối loạn, hắn ta thật sự không nghĩ ra được tiểu chủ nhân nào sẽ tới thư phòng. Lẽ nào không sợ bị hoàng thượng trừng phạt sao?

Lâm Cảnh Diệu gãi đầu, trong mắt có chút bối rối. Khi hắn ta cúi đầu thì vô tình nhìn thấy miếng ngọc có hoa văn rồng được treo ở bên hông của tiểu cô nương. Đầu hắn ta đột nhiên choáng váng.

"Bái kiến công chúa điện hạ.” Lâm Cảnh Diệu đang định hành lễ thì Khương Linh vội vàng nói: "Miễn lễ, ta đến thư phòng để học bài, không cần phải làm những hành vi theo quy định như vậy.”

Khi nói chuyện, nàng luôn nở nụ cười, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Lâm Cảnh Diệu nhanh chóng thả lỏng, trên mặt không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng, ánh mắt hơi hoảng hốt: "Vừa rồi... không biết công chúa đến đây, Cảnh Diệp đã bất lịch sự rồi."

"Không sao cả." Khương Linh dừng lại một chút: "Ngươi chính là nhị công tử của Lâm gia, Cảnh Diệp?"

"Vâng." Lâm Cảnh Diệu càng nói càng tự nhiên, rất khí phách mà nói: "Từ trước đến nay, Cảnh Diệp luôn nghịch ngợm, công chúa không trách tội là tốt rồi."

Khương Linh cảm thấy những câu nói này có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cong môi hỏi: "Bọn họ đâu? Tại sao chỉ có một mình ngươi?"

"Nhị đệ… khụ khụ ý thần là đại ca Cảnh Diệu của thần bị cảm lạnh, những người khác cũng sắp đến rồi, công chúa đừng nóng lòng.” Ánh mắt Lâm Cảnh Diệu không ngừng nhìn vào Khương Linh, nhưng cũng không dám nhìn mãi.

Nghe nói tiểu công chúa này là báu vật ở trong lòng của hoàng thượng, nhưng không nhìn thấy một chút kiêu ngạo nào, trái lại càng nhìn càng làm cho người ta cảm thấy yêu quý.

Một tiểu cô nương xinh đẹp và mềm mại như vậy, cười lên khiến cho trái tim hắn ta như muốn tan chảy. Nàng còn đáng yêu hơn gấp nhiều lần so với người muội muội lúc nào cũng giơ nắm đấm lên đánh người của hắn ta.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, từ xa có người đi tới, Khương Linh nhìn thấy đó là áo choàng mà nhị ca thường mặc, khóe môi không khỏi nở nụ cười: "Nhị ca!"

“A Linh?” Hai mắt Khương Yến sáng lên, không để ý đến thiếu niên ở bên cạnh mà bước đi về phía trước, cười nói: “Ta còn tưởng rằng muội không đến, để cho nhị ca phải đợi lâu.”

“Hôm nay muội cũng đợi nhị ca ở bên ngoài, chúng ta coi như là hòa nhau.” Khương Linh cười híp mắt và nói.

Khương Yến bất đắc dĩ mỉm cười, đến khi thiếu niên ở phía sau đuổi kịp thì lúc này, hắn ta mới xoay người và giới thiệu: "A Linh, hắn là Trần Cao Khác, là người trong phủ của Trần đại tướng quân."

"A Khác, đây là muội muội Khương Linh của ta. Phụ hoàng yêu thương nàng nhất nên ngươi cũng không được phép bắt nạt nàng."

Khi khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt, nụ cười trên mặt Khương Linh hoàn toàn đông cứng lại, cái lò sưởi tay mà nàng đang cầm rơi xuống đất, phát ra một âm thanh như bị nghẹt thở.

Tại sao Trần Cao Khác lại ở trong thư phòng?

Ở kiếp trước, khi Khương Linh lần đầu tiên gặp hắn, Trần Cao Khác vừa mới từ Mạn Bắc chiến thắng trở về, mặc một bộ áo giáp màu bạc rất oai phong. Năm đó, nàng mười bốn tuổi, chính là thời kỳ nảy mầm tâm hồn thiếu nữ. Sau đó nàng cũng quấn quít lấy hắn và nghe hắn nói về những chuyện trước kia, nhưng chưa bao giờ nghe hắn nhắc tới chuyện đi vào thư phòng. Khương Linh tin tưởng hắn nên cũng không bao giờ hỏi lại.

Nếu không phải kiếp này đã thay đổi thì nàng sẽ không biết hắn đã giấu giếm nàng rất nhiều, ngay cả... ngay cả nhị ca cũng chưa từng nhắc đến chuyện này với nàng.

Cũng chỉ trách là kiếp trước nàng sống ở trong cung quá lâu, tầm nhìn hạn hẹp, lại bị cái vỏ bên ngoài che mắt nên không nhìn thấy núi Thái Sơn.

Lâm Cảnh Diệu thấy nàng run rẩy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không còn một chút máu, rõ ràng là nàng đang sợ hãi, hắn ta liền không vui mà nói: "Trần Cao Khác, đều tại bộ dạng của ngươi quá xấu, thật xấu hổ khi gặp người khác. Nhìn thấy công chúa mà còn dám không hành lễ, thật sự cho rằng cha ngươi là đại tướng quân thì muốn làm gì thì làm sao? Ai biết được ngươi có phải là con ruột hay không!"

“Ngươi nói cái gì vậy?” Trong mắt Trần Cao Khác lộ ra một chút sát khí, nhìn Lâm Cảnh Diệu với ánh mắt lạnh như băng: “Nói lại lần nữa.”

"Nói thì nói, ai sợ ngươi chứ? Ta cũng không phải là một quả hồng mềm!" Lâm Cảnh Diệu không chút sợ hãi đối diện với hắn, thân hình cao lớn không hợp với tuổi của hắn ta hơi nghiêng về phía trước, trong mắt tràn đầy vẻ hung dữ: "Ai biết được tên nhóc ngươi có phải là con ruột của Trần đại tướng quân không? Bộ dạng thật là xấu!"

Ngay khi vừa nói xong, Trần Cao Khác liền đánh ra một cú đấm, Lâm Cảnh Diệu né tránh và nhân cơ hội tấn công. Hai người đều lần lượt ra tay, nhanh chóng xảy ra xô xát với nhau.

"Này, A Khác... Cảnh Diệu, các ngươi làm gì vậy? Dừng tay lại!" Khương Yến nhíu mày, muốn kéo họ ra, nhưng lại không dám tùy ý xen vào vào trận chiến. Hắn ta suy nghĩ một chút rồi xoay người nhìn về phía Khương Linh, lo lắng nói: "A Linh, muội không sao chứ? Có phải cảm thấy không khỏe đúng không?"

Nhị huynh đệ của Lâm gia và Trần Cao Khác được công nhận là đối thủ một mất một còn. Họ đều sinh ra từ gia tộc võ tướng, cãi nhau một câu liền trực tiếp đánh nhau, vì thế không biết bao nhau bàn ghế, dụng cụ của Thượng Thư Phòng đã bị làm hỏng, ngay cả Lý tiến sĩ cũng không làm gì được bọn họ.

Hai người đánh nhau là chuyện bình thường, Khương Yến cũng không vội kéo bọn họ ra, canh giữ ở bên cạnh Khương Linh và hỏi: "Có muốn gọi thái y không? A Linh, A Linh, tại sao muội không nói gì?"

“Nhị ca.” Khương Linh từ từ tỉnh táo lại, rốt cuộc trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng cũng có một chút hồng hào, nàng mỉm cười đáp: “Ta không sao, vừa rồi đột nhiên đau đầu và khó chịu, hiện tại đỡ hơn nhiều rồi."

"Đau đầu ư? Vẫn nên gọi thái y đến kiểm tra một chút." Nói xong, Khương Yến không để ý đến sự ngăn cản của Khương Linh, trực tiếp ra lệnh: "Xương Thuận, đi mời thái y."

"Nhị ca..." Khương Linh quấn chặt áo choàng quanh người, nhưng vẫn không chống đỡ được khí lạnh ở bốn phía. Nàng đã không có cách nào biết được rốt cuộc kiếp trước mình trông như thế nào, nhưng bây giờ... nàng nên tin tưởng nhị hoàng huynh. Ngoại trừ phụ hoàng ra thì hắn ta là người thân thiết với nàng nhất.

Khóe mắt của nàng lặng lẽ đỏ lên, Khương Yến giơ tay giúp nàng ấn vào huyệt thái dương, nhỏ giọng hỏi: "Đã thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Khương Linh hít một hơi, ngẩng mặt lên nhìn hắn ta, nhẹ nhàng hỏi: "Nhị ca, huynh vẫn sẽ luôn yêu thương muội như thế này sao?"

“Hả?” Khương Yến sững sờ, nhìn thấy vẻ lo lắng ở trong mắt nàng, trong lòng cảm thấy khó chịu, ánh mắt phức tạp mà nói: “Ừ.”

Khương Linh cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhưng nàng vẫn không thoải mái khi gặp lại Trần Cao Khác. Thái y nói rằng tim nàng bị đập nhanh, công thêm thiếu ngủ trong một thời gian dài, tích tụ ở trong lòng nên cần phải điều dưỡng thật tốt một thời gian.

Nàng tạm thời không thể đi Thượng Thư Phòng nên Khương Linh trở về Chiêu Dương Cung, không ngờ đêm đó liền sốt cao và không ngừng mê man.

Thái Y Viện vội vàng kê đơn thuốc nhưng đến nửa đêm vẫn không thấy khá lên. Khương Chiếu nghe Huyền Minh báo cáo, đặc biệt là khi nghe thấy Trần Cao Khác và Lâm Cảnh Diệu đánh nhau ở trước mặt Khương Linh, sắc mặt hắn cực kỳ khó nhìn.

“Công chúa sợ hãi sao?” Hai mắt Khương Chiếu tối sầm lại.

Vương thái y thở dài, nhỏ giọng nói: "Vâng, gần đây công chúa thiếu ngủ và suy nghĩ nhiều, cơ thể vốn cũng không tốt, hôm nay lại hoảng sợ khiến l*иg ngực bị tích tụ, cho nên lúc này mới bị bệnh."

“Triệu Võ, ngươi đi đi.” Khương Chiếu kìm nén sự tức giận trong lòng, trong đầu vẫn còn có chút lý trí. Võ tướng của Đại Chu khan hiếm, Trần gia và Lâm gia đã độc chiếm và đứng đầu trong thời gian dài, gần như đã nắm được bảy phần tướng giỏi. Ông không thể ngăn được và căn bản không có cách nào trừng phạt nghiêm khắc.

Hai người thừa kế của hai phủ đánh nhau, ông rất vui mừng khi thấy kết quả như vậy, nhưng ông chưa từng nghĩ rằng nó lại vô tình khiến cho A Linh bị hoảng sợ, thật đúng là một đám thô bạo!

Triệu Võ đáp lại một tiếng và rời đi, còn về việc trừng phạt như thế nào thì hắn ta luôn có giới hạn nên Khương Chiếu không lo lắng.

Đến khi trời dần sáng, cơn sốt cao của Khương Linh mới dần giảm xuống. Khương Chiếu thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ chưa được đến nửa ngày thì nàng lại sốt cao, toàn bộ thái y của Thái Y Viện đều cực kỳ khẩn trương, đã dùng nhiều biện pháp khác nhau nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Chiêu Dương Cung rơi vào khủng hoảng, nhóm người hầu đều hoảng sợ than khóc, ai cũng không dám buông lỏng một chút nào.

Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.

Khi màn đêm buông xuống, Mục Diễn quấn chặt bắp chân một cách quen thuộc, lấy quần áo của Trình Lập ra thay, đội mũ rồi đi ra khỏi cửa phòng. Trong đêm tối lờ mờ, rất ít người có thể nhìn thấy rõ mặt hắn.

“Đứng lại.” Giọng nói của Huyền Minh vang lên ở trên đỉnh đầu. Mục Diễn cũng biết căn bản là không thể tránh khỏi sự dò xét của y, dứt khoát ngẩng đầu lên và đối diện với y trong bóng đêm.

Giọng nói của Huyền Minh vẫn hờ hững như cũ: "Không ai được phép tự tiện xông vào phòng ngủ của công chúa.."

"Ta biết." Mục Diễn lại đè vành mũ xuống, thản nhiên nói: "Nhưng ta có nhiệm vụ vào tối nay."

Khi đang nói chuyện, bàn tay vừa giơ lên của hắn

lật nhanh, hai cái kim thêu nhỏ dài chợt lóe lên trong bóng đêm. Huyền Minh né tránh từng cái, nhưng cái thứ ba có thuốc đánh trúng vào cánh tay, hắn chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, nội lực nhanh chóng cạn kiệt rồi ngã mạnh xuống đất.

Trong mắt Mục Diễn có chút do dự, cuối cùng vẫn cắn răng đẩy cửa ra.

Tâm pháp của Mục gia mà hắn tu luyện thật sự có tác dụng làm trẻ hóa, mặc dù không biết có thể giúp được nàng hay không nhưng phải thử một chút thì mới biết được.

Chỉ cần nó có hiệu quả, nếu không thì nàng muốn gϊếŧ hay xử lý hắn thế nào cũng được.