Chương 14

Trong căn phòng nhỏ dành cho người hầu, Mục Diễn ngồi thẳng lưng ở trên giường, trên khuôn mặt luôn lạnh nhạt vô cảm thì bây giờ lông mày nhăn lại với nhau, giống như xoắn lại thành một cái nút.

Hắn ở cùng một chỗ với Trình Lập, nhưng những người hầu đang phục vụ trong Chiêu Dương Cung đều có việc của riêng mình, chỉ có mỗi hắn là người duy nhất không thể cử động và rảnh rỗi đến mức sắp phát điên vào hôm nay.

Hắn thật sự có chút bối rối, mọi người đều nói tính tình của công chúa tốt nhất, chưa từng nổi giận với ai, nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác khiến công chúa tức giận, khiến cho mọi người trong Chiêu Dương Cung cũng tức giận, ngay cả Trình Lập cũng thèm để ý đến hắn.

Mục Diễn đứng ngồi không yên, thà hắn được đi dọn dẹp còn hơn bị bỏ mặc như thế này.

Điều này khiến cho hắn có cảm giác trở lại Ám Vệ Doanh, không có nơi nương tựa, luôn là người bị đám đông kiêng dè và phớt lờ, nhưng có một chút khác biệt, đó là ít nhất thì ở đây không cần phải lo lắng rằng sẽ có ai đó đâm hắn một dao vào ban đêm.

Nhưng nếu công chúa tức giận đuổi hắn ra khỏi Chiêu Dương Cung và đưa hắn trở lại Ám Vệ Doanh một lần nữa thì hắn nên làm gì bây giờ?

Mục Diễn chưa bao giờ muốn rời khỏi Chiêu Dương Cung, và càng không muốn rời đi Khương Linh. Hắn muốn canh giữ ở bên cạnh nàng, có lẽ là bởi vì hình ảnh mơ hồ trong sâu thẳm ký ức của hắn, hoặc cũng có thể là bởi vì sự tin tưởng và lòng tốt của nàng.

Hắn nên canh giữ ở bên cạnh nàng và không rời nửa bước. Đây là nhiệm vụ của hắn.

Nhưng bây giờ, nàng đang tức giận. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ tức giận như vậy của nàng. Hắn vừa lo lắng vừa áy náy nhưng trong lòng còn có một chút ấm áp, hóa ra nàng vẫn quan tâm đến hắn, dù hắn chỉ là một ám vệ nho nhỏ và vô dụng.

Cửa phòng bị đẩy ra kêu một tiếng "két", Trình Lập đứng ở cửa, vỗ nhẹ tuyết rơi trên người, sau đó mặt mày u ám đi vào: "Uống thuốc đi."

Trên hộp thức ăn có một lớp tuyết, sau khi mở ra, bên trong vẫn còn bốc hơi nóng. Trình Lập tức giận mà đưa bát thuốc cho hắn rồi nói với giọng điệu kỳ quái: "Ngươi thật đúng là có bản lĩnh, đã mười năm rồi nhưng không có ai dám làm cho tiểu điện hạ của chúng ta tức giận. Ngươi giỏi thật đấy. "

Trình Lập chế nhạo, trong mắt hiện lên một chút khinh thường: "Trước đây chủ nhân cưng chiều và để cho người khác chăm sóc ngươi là vì tốt bụng. Nhưng ngươi phải có hiểu biết một chút, chúng ta còn có nhiều biện pháp để hành hạ ngươi và chúng có thể so sánh được với các phương pháp của Ám Vệ Doanh của ngươi đấy!"

Mục Diễn bưng bát thuốc, nhìn chằm chằm vào hơi nóng bốc lên từ nó và không nhúc nhích.

Hắn nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, luôn nở nụ cười ngọt ngào và tràn đầy vẻ dịu dàng và non nớt, giống như có thể xua tan mọi lo lắng trên thế giới này vậy.

Hắn không nên làm cho nàng tức giận, cho dù trở lại Ám Vệ Doanh thì hắn cũng không được làm cho nàng thấy khó chịu.

Trước kia, sinh mệnh thối nát này thuộc về Ám Vệ Doanh, nhưng hiện tại và tương lai sẽ chỉ thuộc về nàng.

Hắn còn có cái gì để mất nữa đây?

Mục Diễn ngửa đầu uống một hết bát thuốc đắng, cố gắng đi xuống giường và chống gậy ra khỏi cửa.

Trình Lập thấy thế thì trợn mắt há mồm. Hiện tại bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, một người vừa tàn phế vừa què đi đến trước mặt điện hạ thì không biết ai sẽ bị trừng phạt. Chủ nhân đối xử rất rộng lượng với người hầu của mình, nhưng chưa bao giờ nàng muốn chăm sóc cho Mục Diễn cẩn thận như vậy.

“Này, ngươi trở lại!” Trình Lập giậm chân một cái rồi vội vàng đuổi theo, nhưng Mục Diễn lại không cho hắn ta cơ hội ngăn cản. Cho dù bây giờ hắn bị thương nhưng một tiểu thái giám bình thường chắc chắn không thể ngăn cản hắn.

Trình Lập cực kỳ hoảng hốt, nhưng lại thấy hắn không vào đại sảnh mà "bộp" một tiếng quỳ gối trước cửa, vết thương dán chặt vào mặt đất có tuyết đọng, vậy mà hắn cũng không hề nhúc nhích.

Người này không biết đau sao? Trình Lập không khỏi hít một hơi lạnh khi nhìn từ xa. Hắn ta biết rõ mức độ nghiêm trọng của vết thương của Mục Diễn, mỗi ngày thay băng là một sự tra tấn, thật sự không ngờ hắn lại...

Thật là độc ác!

Trình Lập không dám trì hoãn, vội vàng đi đến trước đại sảnh báo cáo. Khương Linh đang đọc sách ở trong phòng để học bù lại bài học ở thư phòng lúc trước. Nàng thật sự sững sờ khi bỗng nhiên nghe thấy tin tức như vậy

Kể từ ngày đưa Mục Diễn về, Khương Linh không cho hắn quỳ nữa. Vết thương ở trên chân của hắn, hành lễ rất bất tiện, mà nàng cũng không thiếu cái phép theo quy định này, nhưng tại sao bây giờ đột nhiên lại quỳ xuống?

Đầu óc hắn có biết suy nghĩ không vậy, quỳ gối trên lớp tuyết trước cửa, không cảm thấy lạnh sao.

"Có chuyện gì xảy ra với hắn vậy?” Khương Linh đặt sách sang một bên, đôi lông mày tính xảo khẽ nhíu lại. Bên ngoài trời lạnh, nàng không muốn ra ngoài nên cũng lười trang điểm. Nhưng nếu đi ra ngoài như thế này thì chắc chắn có chút không ổn.

Trình Lập không dám trực tiếp đáp lại, thận trọng nói: "Cái này... Điện hạ, hắn không có nói gì cả."

Ở với Mục Diễn hơn một tháng, số lần hai người nói chuyện lại có thể đếm được trên đầu ngón tay... Không, phải nói là số lần Mục Diễn trả lời hắn ta có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Khương Linh cũng nhớ tới tính cách của Mục Diễn, liền quyết đoán không đọc sách nữa. Nàng mặc áo choàng bông có mũ, bao phủ bản thân thật kín, chỉ lộ ra khuôn mặt, vén rèm lên và đứng ở trước cửa.

Ngoài cửa, Mục Diễn quỳ trên lớp tuyết, bóng lưng vẫn thẳng tắp, tuyết rơi rất nhiều trên đầu của hắn và nhanh chóng tích tụ thành một tầng mỏng.

Hắn thấy Khương Linh đi ra, hai tay cầm lên cây gậy gỗ, cúi đầu xuống và nói: "Nô tài biết dài rồi, xin điện hạ trừng phạt."

Trên hành lang ngoài đại sảnh, có mấy cung nữ đang xem náo nhiệt, Trình Lập và một số tiểu thái giám cũng đứng ở một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Linh căng thẳng, nhất thời không ai dám đến gần.

"Đứng lên đi.” Khương Linh khó chịu thúc giục nói, trong lòng không biết là bực bội hay là lo lắng. Trời lạnh đến mức đáng sợ, hắn không sợ vết thương bị đông lạnh khiến cho đôi chân bị tàn phế sao. Nàng thầm nói trong lòng, thấy hắn vẫn không nhúc nhích thì khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trầm xuống. Nàng nói lại: "Ta bảo ngươi đứng lên."

"Nô tài có tội, xin điện hạ trừng phạt." Mục Diễn lại giơ cây gậy gỗ lên cao, đưa đến trước mặt Khương Linh, nhắm mắt lại: "Nô tài bằng lòng bị phạt."

Khương Linh lập tức càng thêm không vui, nàng đang nghĩ đến việc không để cho chân của hắn bị tàn phế. Nhưng hắn lại không quan tâm mà cứ quỳ như thế trên tuyết. Lẽ nào ám vệ của Khương Linh nàng không có giá trị như vậy sao?

“Muốn bị phạt đúng không?” Khuôn mặt của Khương Linh nghiêm túc, không hề thấy sự vui vẻ nào: “Được thôi, ngươi đi theo ta.”

Mục Diễn đứng dậy mà không chút do dự, nhưng đôi chân không còn sức lực, hơn nữa thời tiết lạnh như băng, mặc dù chống gậy nhưng đã trượt chân và lảo đảo trong đống tuyết.

Khương Linh dừng lại, hơi liếc nhìn về phía sau, thấy hắn không bị thương thì liền giảm tốc độ rồi thản nhiên ra lệnh: "Hồng Lăng, để cho Trình Lập và những người khác lấy thêm chút muối rắc lên. Tuyết càng ngày càng dày nên càng khó dọn dẹp."

Hồng Lăng đáp lại, vén rèm lên và giúp Khương Linh đi vào. Mục Diễn do dự một chút, sau đó cũng đi theo vào.

Trong phòng, chậu than đang cháy rừng rực, Khương Linh cởϊ áσ choàng, lộ ra mái tóc dài đen mượt, búi tóc thành một kiểu đơn giản ở sau lưng, Hồng Lăng lập tức mang bếp lò đến.

Mục Diễn đứng ở gần cửa, không dám ngước mắt lên.. Dù sao thì hắn cũng là một nam nhân.

Khương Linh thật sự không quan tâm, bảo Hồng Lăng trải trên mặt đất một cái thảm lông, hất cằm về phía Mục Diễn: "Ngồi đi."

Đầu óc Mục Diễn có chút chóng váng, không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà khoanh chân ngồi xuống. Vết thương bị đè ép ở chỗ giao nhau giữa hai chân, nhưng hắn lại không nói lời nào, cúi đầu chờ đợi câu nói tiếp theo của nàng.

Khương Linh: "Mở rộng chân ra."

Mục Diễn ngoan ngoãn nghe lời, như một con rối cho nàng điều khiển. Khóe môi Khương Linh cong lên, nàng kêu: "Hồng Lăng, đi lấy bình hoa đến đây."

Nhìn thấy Mục Diễn dùng cây trâm để búi tóc, Khương Linh chỉ huy Tụ Hương tháo tóc của hắn ra. Mái tóc dài như nhuộm mực có chút lộn xộn, khiến cho làn da của hắn càng thêm trắng sáng, cộng thêm đôi lông mày thanh tú đẹp đẽ, cực kỳ phóng khoáng và không bị gò bó.

Lúc này nàng mới nhận ra Mục Diễn có một khuôn mặt rất đẹp, không thua gì so với nhị ca.

Khương Linh tự mình đội cái bình hoa lên đầu của hắn, đối diện với ánh mắt ngơ ngác và khó hiểu, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

"Ngươi đã nói rằng ngươi muốn bị trừng phạt. Nếu chiếc bình này rơi thì hình phạt sẽ không được tính và phải đổi cái khác."

Hồng Lăng có rất nhiều cách trừng phạt những người hầu không nghe lời, Khương Linh cong môi, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một chút gian xảo: "Lần sau ngươi dám không nghe lời ta thì ta sẽ cho ngươi mặc quần áo của Hồng Lăng, búi kiểu tóc Phi Thiên và bôi son trát phấn."

Vẻ ngoài của Mục Diễn không tệ, nếu trang điểm lên thì thật sự rất giống với những cô gái bình thường.

Khương Linh đã bắt đầu vui vẻ tưởng tượng về lần sau sẽ thay đổi trang phục cho một người lớn. Khi Mục Diễn nhìn thấy khuôn mặt nàng cuối cùng cũng nở một nụ cười thì trong lòng hắn cũng thả lỏng, biểu cảm trên gương mặt hắn cũng dịu đi, đôi môi không kìm được mà cong lên.

Không cần biết nàng muốn hắn làm cái gì, nếu nàng vui thì hắn nhất định sẽ làm.

Cho đến khi tuyết rơi dần dần biến mất, Khương Linh cũng đã học xong bảy tám phần bài học ở thư phòng vào lúc trước, cuối cùng cũng bắt kịp tiến trình.

Phụ hoàng nói trong thư phòng không chỉ có nhị hoàng huynh và hai thư đồng của hắn, mà còn có rất nhiều con trai trưởng của các đại thần, không lớn hơn nàng nhiều lắm nên nàng phải chú ý một chút.

Nếu theo thông lệ, công chúa của Đại Chu sẽ đính hôn vào năm mười ba, mười bốn tuổi, mười sáu tuổi có thể kết hôn và cũng có một số công chúa được yêu thương sẽ được giữ lại thêm vài năm nữa. Vậy nên cũng sắp bắt đầu phải chọn phò mã.

Kiếp trước Khương Linh không biết gì về chuyện này. Đợi đến lúc nàng nhận ra thì phụ hoàng đã chuẩn bị hết cho nàng rồi.

Nhớ đến những chuyện khác nhau trong phủ tướng quân ở kiếp trước, trong lòng Khương Linh có chút khó chịu. Vốn tưởng rằng tình cảm là từ hai phía và hiểu rõ nhau nhưng cuối cùng lại chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, để rồi rơi vào một kết cục thê thảm.

Kiếp này, nàng sẽ không kết hôn.