Ngày hôm sau.
Ánh nắng chiếu vào phòng khiến Đường Ngữ Âm nheo mắt tỉnh dậy.
“Cháu tỉnh rồi?” Vân lão gia đẩy cửa bước vào.
Lúc này, Đường Ngữ Âm mới nhìn rõ, đây không phải là Cẩm Viên mà là một nơi nào đó.
“Đây là đâu?”
“Đảo tư nhân của ông. Cứ yên tâm dưỡng bệnh, không ai tìm đến làm phiền con được đâu.” Vân lão gia cầm tay Đường Ngữ Âm lên bắt mạch.
“Tối qua con…” Cô chần chờ, không biết nên nói thế nào.
“Khối u của con to thêm rồi, đau quá nên ngất đi. Ta có cài máy đo trên người con. Cũng may lúc đó đến kịp, không thì bây giờ con đang nằm bên cạnh mẹ con rồi đấy.” Vân lão gia thở dài. Tình trạng cơ thể suy nhược này của con bé, muốn chữa dứt điểm quả thực là rất khó.
“Long Mặc Thâm có biết ông đưa con đi không?” Đường Ngữ Âm buồn rầu nhìn ra ngoài cửa.
“Không biết, lúc ta đến cậu ta không có nhà.”
“Ừm.” Cô trả lời, giọng buồn buồn.
“Có muốn liên lạc chút không?”
“… Bỏ đi, cỏ lẽ nên để một khoảng thời gian nữa. Ông liên lạc nói con đang ở với ông là được rồi.” Hiện tại, cô vẫn là không dám đối mặt với anh.
“Con nghỉ đi, ông đi chuẩn bị. Tối nay bắt đầu trị liệu.” Vân lão gia xoa đầu cô rồi đứng dậy, đi ra ngoài.
Sau khi Vân lão gia đi ra, Đường Ngữ Âm chống tay, định đứng dậy thì bị mất thăng bằng, ngã sầm ra đất.
“Cơ thể này vô dụng thật đấy… bản thân mày cũng vô dụng thật.” Nước mắt cô rơi lã chã, cô đau đớn khóc nấc lên.
Vì sao chứ, rõ ràng đám người kia làm biết bao điều ác vẫn có thể sống an nhàn thoải mái. Còn cô thì sao? Kiếp trước nhẫn nhịn thì bị bọn họ hại chết, kiếp này chỉ vừa mới đánh trả, cơ thể liền gặp vấn đề. Rốt cuộc thì công bằng ở đâu?
Đường Ngữ Âm gắng sức đứng dậy, tiến ra phía bờ biển.
Gió biển mát lạnh làm tâm tình cô trở nên tốt hơn.
“Ha, u não thì có sao chứ, Đường Ngữ Âm, mày chết một lần rồi mà, còn gì phải sợ nữa chứ? Chút bệnh vặt này thì có là gì? Mày phải sống để hành hạ bọn người kia sống không bằng chết chứ.”
Cô đã tự cổ vũ bản thân mình như vậy đấy.
…
Mười ngày sau.
Vân lão gia đang chẩn mạch cho Đường Ngữ Âm, ánh mắt ông khẩn trương, lộ rõ vẻ lo lắng.
“Sao rồi?” Trái với vẻ sốt sắng của Vân lão gia, trên mặt Đường Ngữ Âm lại là vẻ thảnh thơi chưa từng có, giống như việc trải qua việc trị liệu đau đớn trong hơn mười ngày qua chỉ là một giấc mơ.
“Khả quan hơn rất nhiều rồi, cứ đà này, việc phục hồi hoàn toàn chỉ là vấn đề thời gian.” Vân lão gia đẩy cặp kính, vui vẻ nói.
“Khối u tan hết rồi?”
“Đã tan hết.”
“Hôm nay là ngày mấy rồi ạ?”
“Ngày 9, con định làm gì?”
Đường Ngữ Âm có chút tính toán. Còn sáu ngày nữa là đến hội đấu giá của Phương gia rồi. Lần này nhất định không để Long Thành Hiên chạm tay vào Long Chi Quật Khởi nữa.
“Ông ngoại, mai con có thể trở về chưa?”
Vân lão bất lực nhìn cô cháu gái của mình" Ta nói không thì con sẽ nghe lời sao?"
“Đương nhiên là không, ông ngoại thương con như vậy, sẽ không nhốt con ở đây mãi đâu nhỉ?” Đường Ngữ Âm bắt đầu chiến thuật làm nũng.
“Được được được, ngày mai đưa con về. Dù sao cũng gần như đã khỏi hoàn toàn, về tĩnh dưỡng thêm là được.” Vân lão gia nhìn Đường Ngữ Âm đầy cưng chiều.
Ngay sáng hôm sau, Vân lão gia đã sắp xếp cho người đưa Đường Ngữ Âm về nước.
Vừa đặt chân vào Cẩm Viên, Đường Ngữ Âm giật mình vì cảnh tượng nơi đây.
Toàn bộ trang viên đẹp đẽ lúc trước đã bị phá hủy, bể cá cũng bị đập cho vỡ tan, cửa trong nhà có vài cái còn gãy rời ra. Cô bước chân vào bên trong, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên. Mùi rượu lan khắp nơi làm cho Đường Ngữ Âm bỗng có cảm giác không hay. Cô nhẹ nhàng đi lên tầng hai, vỏ chai rượu rỗng vứt đầy khắp nơi, thuốc lá cũng vương vãi khắp nhà.
Đường Ngữ Âm đẩy cửa phòng ngủ đi vào thì phát hiện Long Mặc Thâm đang liên tục uống rượu, cả người là bộ dạng bẩn thỉu lâu ngày chưa tắm, vỏ rượu xung quanh vứt la liệt, tàn thuốc rơi khắp nơi.
“Long Mặc Thâm!”