Chương 99: Phiên Ngoại 6

Liên tục phái người chia nhóm đi tìm nhưng mãi vẫn không tìm thấy tiểu Hổ. Tô Mạt cũng bắt đầu cuống lên, mặc dù hổ con và nàng chỉ mới ở cùng nhau ba tháng nhưng nghiễm nhiên nàng đã coi hổ con luôn bán manh bán xuẩn (giả ngây thơ giả ngốc) xem như là người nhà."Tiểu Mạt, nôn nóng cũng không thể làm được gì." Nhìn thấy Tô Mạt gấp đến độ xoay quanh trong phòng, Tô Đồng cũng có chút lo lắng, "Trước ngồi xuống chờ tin tức đi.""Tỷ tỷ, muội muốn đi ra tìm." Tô Mạt hoàn toàn không có ý định ngồi xuống."Hồ nháo." Tô Đồng trách cứ nhìn Tô Mạt, "Dù muội ra tìm thì cũng làm được gì? Nhiều người quen thuộc địa hình vậy cũng không tìm được tiểu Hổ, vạn nhất đến lúc đó muội cũng mất tích, không phải thêm phiền sao?""Thế nhưng muội không ngồi yên được." Tô Mạt nói, "Nó còn nhỏ như vậy, thật sự muội rất lo lỡ như nó gặp phải chuyện gì.""Được rồi, Tiểu Mạt." Tô Đồng xoa đầu Tô Mạt, "Hai chúng ta lại chờ thêm một nén nhang, nếu còn không có tin tức, tỷ tỷ dẫn người cùng đi tìm với muội được không?"Biết đây đã là Tô Đồng đưa ra biện pháp tốt nhất nên Tô Mạt cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý. Lại chờ tiếp ước chừng một nén nhang vẫn không có tin tức gì. Tô Mạt không thể ngồi yên nữa, lập tức muốn kéo Tô Đồng ra bên ngoài đi tìm."Tiểu thư, vừa rồi có người đưa tới một phong thư." Tô Mạt còn chưa bước ra khỏi sân thì Hồng Nhi đã vội vàng từ bên ngoài chạy vào, giao bức thư trong tay cho Tô Mạt.Lạc khoản trên phong thư là của Huyền Quang Thánh tăng. Đối với vị Thánh tăng thần bí này, Tô Mạt vẫn rất có hảo cảm, lập tức bóc thư ra.Trên thư chỉ có mấy câu nhưng lại là tin tức Tô Mạt muốn biết nhất hiện tại.Tiểu Hổ giờ đang ở trong một cánh rừng ngoài thành, bởi vì một việc rất quan trọng không thể quay về. Huyền Quang Thánh tăng đã tiên đoán được chuyện này nhưng do ngài đang ở Kinh thành không thể tới cho nên đã sớm viết phong thư này gửi đến vừa kịp lúc.Tô Đồng cũng đọc được nội dung bức thư, nàng đã từng từng được nghe rất nhiều chuyện về vị kỳ nhân Thánh tăng này."Hồng Nhi, ngươi hãy đi gọi nhân thủ ở phụ cận đến đây." Tô Đồng phân phó, "Toàn bộ đi cùng.""Dạ." Hồng Nhi gật đầu, rất nhanh đã triệu tập đủ người, ước chừng có bốn mươi người.Một đoàn người vội vàng chuẩn bị xe rồi lập tức ra khỏi thành.Sở dĩ tìm cả buổi cũng không thấy tiểu Hổ là do Hồng Nhi nghĩ tiểu Hổ sẽ không ra thành cho nên cũng không để người tìm kiếm, cánh rừng mặc dù không quá rộng nhưng muốn tìm ra được cũng phải tốn nhiều sức lực. Hiện tại có mục tiêu rõ rệt, Tô Mạt dẫn một đám người liều mạng lục soát, cuối cùng tại chỗ sâu trong rừng tìm được tiểu Hổ.Hổ con nằm nhoài một chỗ, cảm giác được hơi thở quen thuộc, ngẩng đầu nhìn Tô Mạt rồi gầm một tiếng nịnh nọt, nhưng cũng không nhào lên như giống ngày thường. Tô Mạt nghĩ là hổ con bị thương không thể chuyển động, trong lòng vừa lo lắng vừa đau lòng bước vội tớ bên tiểu Hổ, mắt tìm kiếm trên người nó, ánh mắt chợt biến. Hổ con lấy lòng cứ dụi dụi đầu vào người Tô Mạt."Sao vậy, Tiểu Mạt?" Tô Đồng đứng ở xa nhìn thấy biểu cảm thay đổi của Tô Mạt, cũng tưởng là hổ con đã xảy ra chuyện gì, bước nhanh về phía trước. Đợi nhìn thấy tình huống của tiểu Hổ, vẻ mặt cũng biến đổi.Trước đó tiểu Hổ cuộn người lên cho nên Tô Đồng và Tô Mạt không nhìn thấy thứ nó cuộn lại, chỉ có lại gần mới thấy rõ. Không nghĩ tới, hổ con thế mà đang cuộn lấy hai đứa trẻ trong lòng, xem ra vẫn là vừa chào đời. Đột nhiên Tô Đồng cảm thấy thật là có chút nhức đầu."Ngươi nhặt?" Chỉ vào hai đứa bé hỏi tiểu Hổ.Tiểu Hổ cúi thấp cái đầu to như kiểu cô vợ nhỏ làm sai chuyện.Hai đứa bé được hai mảnh vải rách bao lại một cách qua loa, đang ngủ rất trầm. Bởi vì mới sinh ra không lâu nên ngũ quan còn nhíu chung một chỗ nhìn qua chẳng có chút đáng yêu nào. Tô Đồng không khỏi nghĩ đến hình ảnh Tô Mạt khi mới ra đời, so sánh thì cảm thấy Tiểu Mạt nhà nàng đẹp mắt hơn nhiều, Tiểu Mạt đúng là mỹ nhân hiếm thấy.Tô Mạt cúi người bế một hài tử lên, gưởng mặt đứa bé đỏ bừng, hô hấp cũng rất yếu. Kiếp trước từng là một mẹ cho nên Tô Mạt đây là ra sao. Cẩn thận nhẹ nhàng đặt tay lên trán hài tử, trán nóng hầm hập, quả nhiên đứa bé đã phát sốt."Tỷ tỷ, hài tử đang bị sốt, chúng ta trước tìm đại phu đã." Bất kể nói thế nào đây cũng là một sinh mệnh nhỏ. Hơn nữa, đây là hai đứa bé tiểu Hổ tìm thấy, không hiểu sao Tô Mạt có loại cảm giác thân cận."Ừ." Tô Đồng đồng ý, cúi người ôm đứa bé còn lại, sờ cái trán của hài tử, mặc dù có hơi nóng nhưng khuôn mặt cũng không đỏ bừng như đứa bé kia."Hồng Nhi, ngươi đi phụ cận hỏi thăm xem đây là con cái nhà ai, sao lại bị bỏ lại ở loại địa phương này." Trước khi đưa hài tử đi cầu y, Tô Đồng phân phó cho Hồng Nhi, Hồng Nhi cúi đầu đáp ứng.Đứa bé còn rất nhỏ lại phải chịu gió lạnh cả buổi nên mới phát sốt. Đại phu mở đơn thuốc nhưng hài tử không thể tự mình uống thuốc đành ra hai tỷ muội phải chịu giày vò một phen, cuối cùng quyết định mướn nhũ mẫu cho hài tử, để nhũ mẫu đút thuốc cho đứa bé.Hài tử sau khi được uống sữa lại tiếp tục yên tĩnh ngủ thϊếp, cũng không biết có phải là do bị bệnh hay không mà vẫn luôn yên tĩnh. Tô Đồng thấy vậy trong lòng cũng sinh thương tiếc."Tỷ tỷ, chúng ta nên làm gì với hai nhóc này đây?" Bế hài tử đặt vào hai chiếc nôi nhỏ mới được mua về, Tô Mạt vừa lắc nôi vừa hỏi."Khi nào tìm được cha mẹ thì đưa hai nhóc về thôi, bị lạc mất con nhất định cha mẹ hai đứa đã lo lắng lắm rồi." Tô Đồng xoa khuôn mặt đứa bé, rồi nói."Vâng." Tô Mạt cũng gật đầu đồng ý.Có vẻ như tiểu Hổ rất thích hai đứa bé, nằm nhoài bên cạnh đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm hai bé con trong nôi."Sao đây, tiểu Hổ thích hai bé lắm à?" Tô Mạt xoa đầu đầy lông xù của hổ con.Tiểu Hổ im lặng nhưng cặp mắt tràn đầy ngóng trông đã để lộ ý nghĩ của nó.Tô Đồng vỗ đầu tiểu Hổ: "Thích cũng không được, đây là con của người ta, tìm được cha mẹ là phải đưa hai bé về."Tiểu Hổ lập tức cúi thấp đầu, dường như rất chán nản."Có điều, ngươi có thể thỉnh thoảng chạy đến thăm hai bé đấy." Tô Đồng bổ sung thêm một câu.Nghe được lời này, tiểu Hộ lại phấn chấn tinh thần, lỗ tai dựng thẳng lên.Khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng Hồng Nhi đã trở về, chẳng qua nét mặt nhìn cũng không quá tốt."Hồng Nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Mạt mở miệng hỏi."Tiểu thư, em tìm được cha mẹ của bọn nhỏ rồi." Vẻ mặt của Hồng Nhi có chút kỳ lạ, nói chuyện cũng che che giấu giấu."Em báo cho họ về hai đứa bé rồi sao?" Tô Mạt hỏi."Vẫn chưa." Hồng Nhi lắc đầu, "Em, em không biết nói sao nữa.""Là sao?" Tô Đồng mở miệng hỏi."Hai đứa bé là con của một hộ nông nghèo ở ngoài thành." Hồng Nhi kể, "Em có đi hỏi thăm vài tin tức về gia đình này mới biết được hai đứa bé không phải là bị thất lạc, mà là bị bỏ rơi. Nhưng em còn nghe kể đây không phải là lần đầu, nhà này vẫn luôn muốn có đứa con trai chỉ là người vợ sinh con gái cho ông ta. Con gái đầu và con gái thứ lần lượt được sinh ra, trong nhà cũng túng quẫn hơn. Về sau người vợ lại mang thai, mọi người ai cũng nói bụng lớn như thế chắc chắn sẽ sinh con trai, ai ngờ vài ngày trước khi sinh được cho biết là sinh đôi, nhưng sinh ra lại là con gái. Người chồng rất tức giạn nên đã bế hai đứa bé vứt đi. Vốn dĩ nhà đã không đủ ăn lại còn nhiều con cái, người vợ cũng không dám ho he thêm gì. Hai đứa trẻ bị bỏ trong một cái thùng gỗ rồi thả trôi theo dòng nước. Nếu không nhờ Tiểu Hổ ngậm hai đứa bé từ trong chậu gỗ ra thì có lẽ hai nhóc khó mà sống nổi." Hồng Nhi nói xong dùng ánh mắt đầy đồng tình nhìn hai đứa bé."Thật là quá đáng!" Tô Mạt phẫn nộ nói, "Đây chính là đứa con do bọn họ sinh ra, sao họ có thể nhẫn tâm thế chứ!" Nhớ lại kiếp trước nàng từng tìm trăm phương ngàn kế để níu giữ lại đứa con của nàng, nhưng đến cùng đứa bé vẫn phải rời nàng mà đi. Hiện tại thấy được người khác vứt bỏ con cái của mình khiến nàng cảm thấy rất tức giận."Tiểu Mạt, đây cũng là không còn cách nào khác." So với Tô Mạt thì Tô Đồng bình tĩnh hơn nhiều, "Từ xưa gia đình nhà nông đã như vậy, sinh ra là bé gái thì cơ bản đều mặc kệ không quan tâm để cho bọn nhỏ tự sinh tự diệt. Nếu như miệng ăn trong nhà quá nhiều sẽ vứt bỏ đứa bé gái. Không riêng là nông hộ, ngay cả các gia đình quan lại cũng như thế. Phận nữ nhi vĩnh viễn không được coi trọng, đều là có thể tùy tiện vứt bỏ." Nhớ tới Tô Lê, Tô Đồng thở dài một tiếng. Không phải phụ thân nàng cũng là kiểu người này sao? Lưu thị vẫn luôn chèn ép mẫu thân nàng không phải cũng là nhờ sinh được hai đứa con trai sao?"Tỷ tỷ, thế giới này quá bất công." Tô Mạt ôm Tô Đồng, từ nhỏ nàng đã lớn lên trong sự ghẻ lạnh của người khác cho nên đối với thân thế của hai đứa bé càng thêm đồng tình."Tiểu Mạt, chúng ta cũng không thể làm được gì hơn." Tô Đồng vỗ vỗ vai Tô Mạt."Tỷ tỷ, muội thật may mắn khi chúng ta ở bên nhau." Tô Mạt nói, "Muội thật sự không dám tưởng tượng cảnh tượng bản thân phải gả cho một người đàn ông nào đó rồi phải vứt bỏ đứa con gái của mình.""Không phải ai cũng có dũng khí và vận khí như chúng ta." Tô Đồng cưng chiều vuốt nhẹ mũi Tô Mạt."Đúng thế, muội chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới này." Tô Mạt cảm thán.Tiểu Hổ phát ra tiếng hầm hừ, dùng đầu cọ cọ nôi của hai đứa bé tựa như đang tiếc thương cho thân thế của hai đứa."Tỷ tỷ, muội muốn..." Thấy tiểu Hổ có vẻ rất thích hai đứa bé rồi lại nghĩ đến thân thế của mình Tô Mạt có một cái ý niệm."Tỷ tỷ hiểu." Tô Đồng nói, "Dù sao hai chúng ta cũng không thể có con, giữ lại hai đứa bé này nuôi dưỡng bên người cũng không tồi, chỉ là...""Chỉ là cái gì?" Tô Mạt chớp mắt nhìn Tô Đồng."Đầu tiên là tiểu Hổ, hiện tại lại đến hai đứa nhỏ, tỷ tỷ thật sự rất lo lắng." Tô Đồng dáng vẻ lo âu, "Nếu bọn nhỏ giành hết sự chú ý của Tiểu Mạt, muội để tỷ tỷ phải làm sao bây giờ. Tỷ tỷ cũng không muốn một mình cô đơn.""Tỷ tỷ nói lung tung gì vậy." Tô Mạt hờn dỗi trừng mắt với Tô Đồng, "Tỷ ở trong lòng muội không ai sánh nổi.""Cái này thì chưa chắc." Tô Đồng nhìn hai đứa nhỏ nói, "Không chừng sau này trong mắt muội chỉ còn hai nhóc này nữa cũng nên.""Ai nói." Tô Mạt phản bác, "Về sau nói không chắc thời gian dồn vào hai đứa bé của tỷ tỷ còn nhiều hơn so với Tiểu Mạt đó nha. Tiểu Mạt còn sợ tỷ vì hài tử mà bỏ mặc muội qua một bên đó kìa.""Ha ha."Tô Đồng cười khẽ, "Đã lớn thế rồi còn ăn dấm của hài tử.""Cũng không biết là ai loạn ăn dấm trước nữa." Tô Mạt bẻ lại.