Chương 40: Lửa giận

"A Đồng, dáng vẻ khi nàng cười lên thật sự rất xinh đẹp." Đối diện với tiếu dung của Tô Đồng, Lương Vương cũng phải nhìn đến ngây dại. Lúc còn bé ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tô Đồng, hắn liền thích nàng, đại khái là nhất kiến chung tình mà người ta vẫn hay nhắc đến đi. Về sau chậm rãi ở chung một chỗ với nàng, hắn dần dần bị loại khí chất trên người nàng cảm phục, càng ngày càng yêu nàng. Nhiều năm trôi qua, khí chất tao nhã trên người Tô Đồng càng thêm mãnh liệt hơn. Nếu như phải miêu tả bộ dáng bây giờ của Tô Đồng, thì phải nói là, chỉ cần nở một nụ cười cũng đủ để khuynh quốc khuynh thành.

"Vậy sao, Tiểu Mạt cũng từng nói như vậy." Tô Đồng tiện tay vuốt lại mái tóc của mình, nhớ tới dáng vẻ Tô Mạt lúc đó với gương mặt đỏ au, cảm thấy trong lòng có đôi chút ngứa ngáy. Tiểu Mạt khi đó trông hết sức đáng yêu.

"Tiểu Mạt?" Lương Vương đối với cái tên này có chút xa lạ, hơi sửng sốt.

"Ừ." Tô Đồng cười dịu dàng, "Tiểu muội đáng yêu nhất của ta."

"Vậy mà ta không biết nàng còn có một muội muội đấy." Lương Vương cười nói.

"Ừm." Tô Đồng nói, "Tiểu Mạt là thứ nữ, ngươi không biết cũng là chuyện bình thường."

"Thứ nữ sao?" Trong mắt Lương Vương lóe lên một tia tàn khốc. Nhà ai mà không có vài người là con vợ lẽ, phàm là con thứ, vì để có thể sinh sống tốt hơn trong đại gia tộc, đều sẽ có chút mưu kế như vậy. Nhìn Tô Đồng khi nhắc đến người muội muội này, vẻ mặt liền trở nên ôn nhu, Lương Vương ngầm nhận định Tô Mạt là một người 'lòng dạ thâm sâu', loại người như thế thường là kẻ nguy hiểm nhất. Tô Đồng rất thông minh, ở điểm này, hắn biết rõ. Nhưng người cho dù thông minh đến đâu đi nữa, cũng sẽ có thời điểm khinh suất không phải sao? Nhất là, Tô Đồng không chỉ thông minh mà còn mười phần thiện lương. Khi còn nhỏ, hắn đã thấy rất nhiều lần cảnh Tô Đồng cứu giúp nha hoàn. Từng nụ cười, từng cử chỉ ôn nhu của Tô Đồng, tất cả những thứ ấy đều khắc sâu trong lòng hắn.

"A Đồng, nàng vẫn thiện lương như trước đây. Mặc kệ đối với ai đều nhất phương chân tâm." Lương Vương thở dài một tiếng, "Chỉ là, ta muốn khuyên nàng một tiếng, có một vài người, nàng không cần đối xử quá tốt với bọn họ, trên đời này bạch nhãn lang(1) có rất nhiều. Ai cũng không thể biết bọn chúng khi nào sẽ làm phản rồi có cắn ngươi một miếng hay không." Loại chuyện như vậy, thời điểm còn ở đất phong, Lương Vương đã chứng kiến không ít. Giữa thân huynh đệ hay thân tỷ muội còn có thể trở mặt thành thù, huống hồ là giữa con trưởng và con thứ cơ chứ.

(1) bạch nhãn lang: chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

"Ngươi nói như vậy cũng có chút quá đáng rồi." Tô Đồng nói. Mặc dù biết Lương Vương nói lời này là muốn tốt cho mình, nhưng Tô Đồng vẫn không nhịn được mà cảm thấy không vui trong lòng. Tiểu Mạt nhà nàng, mới không phải là loại người bất trị như thế! Nếu như không phải biết Lương Vương là một lòng muốn tốt cho mình, lại không biết rõ Tiểu Mạt, Tô Đồng có cảm giác bản thân nhất định sẽ kiềm không được mà cho hắn một cái tát. Không người nào có thể ở trước mặt nàng mà vũ nhục muội muội của nàng. Nghĩ tới đây, Tô Đồng lại thấy may mắn khi Tô Mạt không có ở đây lúc này. Nếu lời Lương Vương nói mà để muội muội ngốc kia của nàng nghe được, không chừng sẽ nháo ra việc gì cũng nên. Nhớ đến ánh mắt vừa ủy khuất vừa rụt rè lúc trước của Tô Mạt, lòng Tô Đồng liền đau đớn một trận trước nay chưa từng có. Ánh mắt ấy, nàng cả đời cũng không bao giờ muốn thấy lại lần nữa.

Tên này, nói lời chết tiệt gì vậy!

Đang trốn ở sau cây, Tô Mạt quả thực là có loại xúc động muốn xông lên đánh hắn một trận. Mặc dù nàng là muội muội con của thϊếp thất, nhưng cho dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều chưa từng có một chút ý nghĩ làm hại đến tỷ tỷ! Tuy là vào kiếp trước, tỷ tỷ đích thật là vì mình mà chết. Nhưng mà tại một kiếp này, nàng đã đền bù rồi! Tô Mạt gắt gao nắm chặt đầu quyền, cố nén tức giận trong lòng. Vô luận là ai cũng không được phép vũ nhục tình cảm của nàng dành cho tỷ tỷ! Nàng có thể tổn thương đến bất cứ người nào, nhưng vĩnh viễn sẽ không làm tỷ tỷ tổn thương.

"Nàng là muội muội tốt nhất trên đời, ngươi không nên..." Tô Đồng lời còn chưa dứt, liền bị tiếng quát chói tai của Lương Vương ngăn lại.

"Ai?" Bởi vì Lương Vương nên vừa rồi tâm tình Tô Mạt phập phồng mãnh liệt, tiếng thở phì phò cũng nặng thêm, tạo ra chút động tĩnh. Vừa lúc bị Lương Vương là người có giác quan nhạy bén phát hiện. Lương Vương cảm nhận được động tĩnh phía sau gốc cây, nhanh chóng rút bội kiếm bên hông ra, một kiếm chém xuống cây chỗ Tô Mạt đang nấp.

"A!" Tô Mạt bất ngờ không kịp phòng bị, kinh hô lên một tiếng, té lăn trên mặt đất. Một đạo bạch quang thoáng qua, cái cây nàng vừa rồi vẫn còn dựa vào liền ầm ầm đổ xuống bên người, đập xuống đất làm bay lên không ít cánh hoa. Vài sợi tóc đồng thời bị cắt qua lúc này chậm rãi rơi xuống bên cạnh người nàng.

Sắc mặt Tô Mạt trắng bệch như tờ giấy, trong nháy mắt vừa rồi, nàng nhớ lại giây phút bị một dao đâm vào người ở kiếp trước, nhớ đến cảm giác tuyệt vọng đến ngạt thở lúc đó. Cây cối ngã xuống, giống như là hình ảnh bản thân lúc đó được tái hiện lại. Tô Mạt toàn thân run rẩy, nói không ra lời. Che lại trái tim đang đập bình bịch, chưa tỉnh hồn.

"Ngươi là ai?" Mắt lóe lên một tia sát khí, bất quá khi nhìn thấy đó chỉ là một cô nương mười mấy tuổi, mới thu liễm lại. Thu hồi kiếm, Lương Vương đứng trước mặt Tô Mạt, từ trên cao nhìn xuống nàng. Một kẻ lén lén lút lút ẩn nấp, xem ra cũng không phải dạng tốt lành gì.

"Tiểu Mạt!" Tô Đồng thấy rõ hình dáng của người ngã trên mặt đất, kinh hoảng hô lên một tiếng, xông lên đỡ Tô Mạt dậy. Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tô Mạt, Tô Đồng từ trong tâm bùng lên sự tức giận, phẫn nộ trừng mắt với Lương Vương, "Ngươi làm gì vậy hả!"

Đây là lần đầu tiên Lương Vương nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của Tô Đồng, trong ánh mắt Tô Đồng toàn bộ là ý lạnh đến thấu xương, khiến cho người ta có cảm giác chột dạ.

"Tiểu Mạt, đừng sợ, không việc gì, có tỷ tỷ đây rồi, ai cũng không thể gây tổn thương cho muội." Tô Đồng thu lại ánh mắt của mình, ôm chặt Tô Mạt đang run lẩy bẩy, càng thêm đau lòng. Tiểu Mạt của nàng, yếu ớt như vậy, nhất gan như vậy, sao có thể chịu được loại kinh hãi này cơ chứ.

Đến tận lúc được tỷ tỷ ôm vào lòng, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể tỷ tỷ truyền đến, thân thể cứng ngắc của Tô Mạt mới dần khôi phục lại chút độ ấm. Trở tay ôm lấy tỷ tỷ, cắn chặt môi nói không nên lời.

"Không sao rồi, không có chuyện gì cả..." Tô Đồng vỗ nhẹ lưng Tô Mạt, an ủi nàng.

Trấn an hồi lâu, Tô Mạt mới từ tâm ma của kiếp trước thoát ra một chút.

Ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với cặp mắt ửng đỏ của Tô Đồng, Tô Mạt biết, nàng lại khiến cho tỷ tỷ phải lo lắng mất rồi. Từ khi trọng sinh đến nay, nàng đã luôn luôn làm cho tỷ tỷ hốt hoảng lo sợ. Trong lòng Tô Mạt hiện lên sự áy náy. Rõ ràng đã quyết tâm sẽ chiếu cố tỷ tỷ, kết quả bản thân lại cứ mãi để tỷ tỷ vì mình mà làm mọi thứ.

"Tỷ tỷ, muội ổn rồi." Hít vào một hơi thật sau, đè nén lại khủng hoảng trong lòng, "Vừa rồi, muội chỉ là bị hù dọa thôi."

"Chỉ bị hù dọa thôi sao?" Tô Đồng hoài nghi nhìn Tô Mạt, "Tỷ tỷ nhìn lại thấy giống như muội đã nhớ đến chuyện gì thật đáng sợ chứ."

Tô Mạt sửng sốt một chút, không nghĩ rằng tỷ tỷ lại nhạy cảm như thế, "Không có đâu, muội thật sự là bị giật mình chút thôi. Tỷ tỷ cũng biết, một kiếm không biết ở đâu ra lại đột nhiên từ bên cạnh chém tới, ai cũng đều sẽ như vậy. Muội hiện tại không sao rồi, tỷ tỷ." Thật ra đó cũng chỉ là gạt người, nàng là không muốn để cho tỷ tỷ lo lắng mà thôi. Ma chướng từ kiếp trước, một khi bị dẫn ra thì sẽ không dễ dàng gì mà quên đi như vậy, dù sao, đó cũng là một khắc gần sát với tử thần nhất. Cho đến hiện tại, thân thể của nàng vẫn đang không ngừng run rẩy, ngay cả hai chân cũng không có khí lực mà đứng vững. Nơi từng bị đâm xuyên qua ở ngực, hiện tại lại ẩn ẩn đau.

"Tiểu Mạt, mặt đất rất lạnh, để tỷ tỷ đưa muội về phòng trước." Cảm nhận được tia giấu diếm của Tô Mạt, nhưng Tô Đồng cũng không hỏi nhiều. Hiện tại, trong đầu nàng chỉ nghĩ đến việc mang Tô Mạt rời khỏi nơi này, quay về gian phòng của các nàng, sau đó hảo hảo an ủi cô muội muội này. Đem cánh tay của Tô Mạt khoác lên sau gáy mình, Tô Đồng nâng Tô Mạt đứng lên.

"Vâng." Tô Mạt gật đầu. Nương vào lực đạo của tỷ tỷ, Tô Mạt gian nan chống đỡ thân thể của mình, sau đó vài lần xém chút nữ cả hai cùng ngã sấp xuống.

"A Đồng, để ta làm cho." Lương có chút không nỡ khi thấy Tô Đồng vất vả như vậy, vươn tay, muốn đỡ lên một bên tay khác của Tô Mạt, lại bị Tô Mạt nghiêng người tránh đi.

"Không cần." Tô Đồng cũng không muốn người khác chạm vào thân thể của Tô Mạt, hướng Lương Vương hơi thi lễ, thanh âm mang theo nhàn nhạt xa cách, "Lương vương Điện hạ, thật xin lỗi, xá muội thân thể khó chịu, thần muốn dẫn nàng về nghỉ ngơi, không thể tiếp tục tiếp đón ngài được." Nói xong hết thảy, Tô Đồng liền dìu Tô Mạt chuẩn bị rời khỏi tầm mắt của Lương Vương.

"Chời một chút." Lương Vương ngăn hai người lại, trên mặt hiện lên khổ ý cùng áy náy, "A Đồng, còn có, " Lương Vương dời ánh mắt đến Tô Mạt, "Ngươi hẳn là muội muội Tô Mạt mà Tô Đồng yêu quý nhất đi, đối với hành vi vô lễ trước đó của ta, thật sự xin lỗi ngươi." Lương Vương hướng Tô Mạt bái một cái, "Ta vẫn luôn ở địa giới giáp với man di, cho nên mỗi ngày đều phải bảo trì cảnh giác đến cực độ, vừa mới rồi chẳng qua là phản xạ điều kiện của ta. Ta cũng không phải là thực sự muốn thương tổn ngươi, ta chỉ là không thể khống chế được thói quen từ nhiều năm qua mà thôi."

Tô Mạt hơi lấy làm kinh ngạc, lấy thân phận của Lương Vương, đừng nói là hù đến nàng. Cho dù thực sự một đao chém chết nàng, cũng không cần có bất kỳ cảm giác tội ác nào. Thế nhưng hiện tại, Lương Vương lại hạ thấp tư thái, hướng mình xin lỗi. Tô Mạt biết, bản thân cũng không có mị lực như thế để cho Lương Vương phải khom lưng. Nhìn đến tỷ tỷ ở bên cạnh, nguyên nhân quả nhiên là tỷ tỷ sao? Có thể bỏ qua mọi thứ, xin lỗi một thứ nữ không quyền không thế, cũng là vì không muốn làm cho tỷ tỷ tức giận. Tình cảm của Lương Vương đối với tỷ tỷ, thật rất thâm hậu. Thắm thiết đến nỗi khiến cho nàng cảm giác được nguy cơ sâu sắc.

Đối với việc Lương Vương xin lỗi, Tô Đồng cũng không nói gì thêm. Chỉ trầm mặc, mang theo Tô Mạt rời khỏi nơi đó.

Tô Đồng biết rõ, đây hết thảy bất quá là thói quen đã nhiều năm của Lương Vương. Nếu như không có phần cảnh giác này, thời điểm ở đất phong, Lương Vương sớm đã không biết chết bao nhiêu lần rồi. Nhưng mà, biết là một chuyện, còn có tha thứ hay không lại là chuyện khác. Bất kể đó là ai, mặc kệ là nguyên nhân gì, đều không thể trở thành lý do để tổn thương Tiểu Mạt! Vừa nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tiểu Mạt, Tô Đồng liền cảm thấy oán giận cùng trách cứ đối với kẻ đầu sỏ gây nên.

"Tiểu Mạt, không cần sợ." Tô Đồng dùng ngữ khí hết mức nhu hòa nói, lo sợ không cẩn thận liền kinh hãi đến nàng muội muội này.

"Tỷ tỷ, muội thật không có việc gì nữa, trở về uống miếng nước rồi nghỉ ngơi là tốt rồi." Tô Mạt miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười nói.

Nhìn thân ảnh đang dần dần biến mất của hai người, Lương Vương thở dài một hơi, xem ra, hắn đã chạm đến nghịch lân của Tô Đồng rồi. Cô em kế gọi là Tô Mạt này, địa vị ở trong lòng nàng ấy quá cao rồi, thậm chí còn cao hơn tất cả mọi thứ. Lý trí nhắc nhở cho hắn biết, các nàng chẳng qua chỉ là hai tỷ muội, gần gũi thân thiết một chút cũng không có gì. Chẳng qua, trên khía cạnh tình cảm, hắn lại cảm nhận được nguy cơ sâu sắc. Cô gái từ nhỏ vẫn chỉ một mực nhìn hắn, cùng hắn bàn luận về lý tưởng về nhân sinh, đã biến mất rồi. Trong mắt nàng ấy lúc này, có quá nhiều hình bóng của Tô Mạt, mà bản thân hắn, đã chậm rãi bị loại bỏ ra bên ngoài. Loại cảm giác như vậy, phi thường không tốt.

Con ngươi của Lương vương dần dần sẫm lại, có lẽ, hắn không thể tiếp tục bị động chờ đợi được nữa rồi. A Đồng, đời này, ta chỉ yêu một mình nàng, cho nên, ta hy vọng bản thân cũng có thể đoạt được tâm của nàng, bất luận phải dùng đến loại thủ đoạn nào.