Chương 33: Đánh cờ

"Muội thua rồi." Hạ xuống quân cờ cuối cùng, đôi mắt Tô Đồng hàm chứa ý cười nhìn Tô Mạt.

Tay đang cầm quân cờ thoáng chốc đình đốn, Tô Mạt nhìn ván cờ đã bị Tô Đồng đại sát tứ phương, chỉ còn lác đa lác đác dư lại vài quân cờ, thở dài một hơi cơ hồ không nghe thấy được.

"Sao thế, người nói muốn chơi cờ là muội nha." Tay ngọc thon dài cầm lên từng con cờ trên mặt bàn, từng cái một bỏ vào trong hộp cờ, "Thua liền than thở, không khỏi có điểm trẻ con."

"Muội chỉ nói là muốn thử học một ít." Tô Mạt nhặt quân cờ màu đen trên bàn cất vào trong hộp cờ của mình, "Không như tỷ tỷ bắt nạt người ta như vậy." Hôm nay lúc đến sân của tỷ tỷ, vừa vặn thấy tỷ tỷ chỉnh lý một hộp cờ, còn cẩn thận lau chùi sạch sẽ quân cờ ở bên trong. Biết tỷ tỷ cầm kỳ thư họa mọi thứ đề tinh thông, nhất thời cảm thấy có hứng thú, nghĩ muốn để tỷ tỷ dạy mình đôi chút về đánh chờ. Ai biết, tỷ tỷ chỉ giải thích một chút quy củ, liền muốn đánh cờ với nàng, hơn nữa vừa bắt đầu liền đại sát tứ phương.

"Chỉ có ở trong nghịch cảnh mới có thể phát huy được tiềm lực của một người, tỷ tỷ là đang dùng phương pháp nhanh nhất để dạy muội đánh cờ đó." Tỷ tỷ tự tiếu phi tiếu nhìn Tô Mạt, chỉ vào bàn cờ, "Tiếp tục thôi."

Tô Mạt thở dài một hơi, thả một quân cờ ở ngay chính giữa.

Tô Đồng nở nụ cười, ở bên cạnh hạ xuống một quân.

Mô phỏng theo vị trí Tô Đồng vừa đánh, Tô Mạt cũng hạ xuống một quân. Thời gian tiếp theo, Tô Đồng hạ cờ ở nơi nào, Tô Mạt lập tức ở phía bên kia đánh theo hướng tương tự.

"Tiểu Mạt, một mực bắt chước, sẽ có thể rơi chỗ vào vạn kiếp bất phục đó nha," Đánh thêm vài hiệp, Tô Đồng hiểu rõ cười cười.

Tô Mạt cũng không trả lời, chuyên tâm nhìn thế cờ, nghiêm túc nhìn thế cục trên bàn cờ.

"Tiểu Mạt, thế cục là phải dụng tâm mà nhìn, không phải chỉ nhìn những chuyện biểu hiện ở mặt ngoài." Một bên vừa nói, một bên hạ xuống quân cờ cuối cùng, "Tiểu Mạt, muội lại thua rồi."

Giương mắt nhìn quân cờ màu đen của mình dưới ngón tay trắng nõn của tỷ tỷ, từng quân một rơi vào trong hộp cờ. Quả nhiên, cùng tỷ tỷ đánh cờ, nhất định là thua chắc rồi.

"Ha ha." Nhìn ánh mắt Tô Mạt, Tô Đồng khẽ cười một tiếng, "Muội xem ra rất không cam lòng đây."

"Tất nhiên rồi." Tô Mạt thở dài một tiếng, "Vốn tưởng rằng lợi dụng chút khôn vặt là có thể không lại thảm bại, kết quả tỷ tỷ ra tay càng ác hơn nữa."

"Muội chỉ mới học mà, tự nhiên sẽ thua thảm như vậy rồi."

"Tỷ tỷ người còn biết muội mới học à." Lại hạ xuống một quân cờ, Tô Mạt nói thầm "Cũng không biết khiêm tốn với muội một hồi."

"Nhún nhường rất không thú vị, " Tô Đồng khẽ cười một tiếng, "Tỷ tỷ a, rất thích xem dáng vẻ không cam lòng khi thua cuộc của muội, rồi lại liên tục giở trò khôn vặt."

"Tỷ tỷ, muội cảm thấy gần đây tính cách của tỷ càng ngày càng xấu xa rồi." Hai tay Tô Mạt đỡ lấy đầu mình, cẩn thận đánh giá tỷ tỷ. Da dẻ mịn màng, hàm răng trắng như tuyết, cầm quân cờ màu trắng trong suốt trong tay càng tôn lên vẻ mỹ lệ riêng biệt. Chẳng trách Lý ma ma xem trọng tỷ tỷ như vậy, tướng mạo, khí chất, đều là nhất đẳng. Tuy rằng rất chán ghét việc chấp nhận tỷ tỷ tiến cung, thế nhưng Tô Mạt cũng không thể không thừa nhận, nếu như tỷ tỷ tiến cung, nhất định sẽ được ân sủng. Có rất ít nam nhân có thể chống cự lại loại mỹ sắc này của tỷ tỷ.

"Chẳng lẽ đến nay muội mới biết được tính cách của tỷ tỷ sao?" Tô Đồng gõ nhẹ trán Tô Mạt một cái, "Ở trước mặt Tiểu Mạt, tỷ tỷ vẫn luôn như vậy."

"Tỷ tỷ, hôm nay Lý ma ma không tới sao?" Cùng tỷ tỷ đánh cờ cả buổi sáng, theo lý mà nói, Lý ma ma nên tới rồi mới đúng. Nàng cũng không muốn phatr đối diện với người dùng mắt chó nhìn người như Lý ma ma, mỗi lần Lý ma ma vừa đến, cả người nàng liền không thoải mái rất muốn rời khỏi.

"Thế nào, bình thường trốn cũng không kịp. Mới một ngày không gặp, đã nhớ nhung người ta rồi hả?"

"Tỷ tỷ nói nhăng gì vật." Trừng Tô Đồng một cái, "Chính là không muốn gặp Lý ma ma, mới dự định trước khi bà ấy đến sẽ rời đi."

"Tỷ tỷ nha, vì để cho Tiểu Mạt bồi ta nhiều hơn, cho nên chỉ có thể vứt bỏ Lý ma ma thôi." Mang theo ánh mắt ai oán nhìn Tô Mạt, nhìn ra có chút ủy khuất đây.

"Tỷ tỷ, muội và tỷ đang nói chuyện nghiêm chỉnh đấy." Tô Mạt lấy lại bình tĩnh, một mặt nghiêm túc. Suýt chút nữa lại bị mỹ nhân kế của tỷ tỷ câu dẫn rồi, Tô Mạt ở trong lòng tự phỉ nhổ chính mình một tiếng.

"Bà ấy hôm nay tới nhà ông ngoại dạy cho Liên Nhi rồi." Tô Đồng khẽ cười một tiếng, nàng cũng không có bỏ sót Tiểu Mạt trong mắt giả vờ nghiêm túc. Tiếp tục hạ xuống một quân cờ, phong kín đường đi của quân đen, Tô Đồng tiếp tục nói, "So với ta, ông ngoại càng coi trọng Liên Nhi hơn."

Liên Nhi sao? Tô Mạt nhớ mang máng, ở kiếp trước, Hoàng đế rất sủng ái một Quý phi. Bởi vì vị Quý phi này yêu hoa sen, cho nên liền ban danh là Liên Quý phi. Cũng không biết vị kia có phải là người nhà Tả Tướng hay không.

"Nghĩ gì thế, " Tô Đồng đánh nhẹ vào mũi Tô Mạt, "Đến lượt muội kìa."

Phục hồi lại tinh thần, nhìn bàn cờ hỗn loạn trước mặt, Tô Mạt giơ tay lên một lúc, cuối cùng vẫn là thả về bên cạnh người: "Đường đều đã bị tỷ phong kín, còn có thể đi sao?"

"Coi như là bị phong chết, cũng không nên từ bỏ." Tô Đồng nhận lấy quân đen trong tay Tô Mạt, tiếp tục đánh nước cờ vừa nãy. Tay trái màu đen, tay phải màu trắng di chuyển trên bàn cờ. Tô Mạt tuy rằng xem không hẳn là hiểu rõ hết, thế nhưng nhìn trên bàn cờ, phần quân đen chiếm cứ càng lúc càng lớn, dần dần dồn ép quân cờ màu trắng. Cuối cùng một quân hạ xuống, mảng lớn quân trắng bị cắt đứt mất đường lui, "Muội xem, chỉ cần không buông tha, tất sẽ có cơ hội trở mình." Tô Đồng nhìn bàn cờ, đăm chiêu, tựa hồ xuyên qua bàn cờ nhìn cái gì đó.

"Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Cảm nhận được tâm tình Tô Đồng có chút kỳ lạ, Tô Mạt mở miệng hỏi thăm.

"Không có gì." Tô Đồng lắc đầu, "Chỉ là đang suy nghĩ, bàn cờ này giống như nhân sinh, hơn nữa, cùng tình cảnh lúc này rất giống nhau."

"Đây không phải là rất tốt sao?" Tô Mạt chỉ quân trắng bị phong kín "Tỷ tỷ, người đảo ngược rồi."

"Đúng vậy, ta đã lật ngược rồi." Tô Đồng nở nụ cười, mang theo chút cảm khái.

"Tỷ tỷ, ngày hôm nay, tỷ tỷ rất không bình thường." Tô Mạt thoáng lo âu nhìn tỷ tỷ, nguyên nhân là vì phải tiến cung sao?

"Là muội nghĩ nhiều rồi." Vuốt ve đầu Tô Mạt, Tô Đồng nói, "Tỷ tỷ không phải vẫn luôn như vậy sao?"

"Chung quy luôn cảm thấy, ngày hôm nay tỷ tỷ tựa hồ có rất nhiều suy nghĩ." Tô Mạt nói.

"Được rồi, đừng nói mấy lời này để dời đi sự chú ý của tỷ đó." Tô Đồng cười cười, chỉ vào bàn cờ, "Chút tâm tư của muội, ta còn không biết ư? Muốn cho tỷ tỷ nhất tâm nhị dụng, cẩn thận cái nhận được, lại không đủ bù đắp cho cái mất đó."

Tô Mạt cười khan một tiếng, cũng không tiếp tục dò hỏi, chuyên tâm đánh cờ.

Hiển nhiên kết quả vẫn là bị tỷ tỷ mạnh mẽ ngược một trận.

Hai người chơi cờ từ buổi sáng kéo dài cho đến lúc chạng vạng chuẩn bị dùng bữa tối, Tô Mạt đã thua đến chết lặng rồi.

Tô Đồng vươn người một cái: "Được rồi, hôm nay chỉ tới đây thôi."

Tô Mạt có loại cảm giác lệ rơi đầy mặt, tỷ tỷ, rốt cục cũng chịu đồng ý buông tha cho muội.

"Tiểu Mạt, kỳ nghệ của muội tiến bộ không ít nhỉ." Khi đang thu dọn quân cờ, Tô Đồng bỗng nói một câu.

Tô Mạt trầm mặc hồi lâu, bị tỷ tỷ hung hăng ngược một ngày như vậy, tự nhiên là phải tiến bộ.

"Xem ra, phương pháp chỉ dạy của tỷ tỷ rất thích hợp với muội." Tô Đồng cười đùa, "Qua vài ngày nữa, chúng ta lại tiếp tục."

Lại phải bị tỷ tỷ ngược thêm một ngày nữa sao? Tô Mạt thực sự muốn thở dài, nhưng mà cũng không biết làm sao, trong lòng mơ hồ còn nhảy nhót vui mừng. Có thể để cho tỷ tỷ dốc lòng ngược đãi, cũng là một loại hạnh phúc đây.

Tô Mạt có cảm giác, tư tưởng của nàng bây giờ đang đi theo một hướng hết sức quỷ dị, càng đi càng xa.

Cùng tỷ tỷ chỉnh lý xong bàn cờ rồi đặt sang một bên, Tô Đồng dặn dò hạ nhân đem bữa tối đến trong đình viện.

"Tỷ tỷ, sao không thấy Hỉ Nhi?" Hỉ Nhi là nha hoàn thϊếp thân của Tô Đồng, Tô Mạt lúc này mới phát hiện, hình như cả ngày nay mình đều không thấy bóng dáng Hỉ Nhi đâu.

"Ta giao cho nàng đi làm chút chuyện rồi." Tô Đồng nói, "Tính toán thời gian, hẳn là sắp về rồi."

"Ồ." Tô Mạt đáp lời một tiếng, cũng không hỏi gì nữa.

"Đúng rồi, Tiểu Mạt, " Như là sực nhớ ra cái gì, Tô Đồng mở miệng nói, "Lần sau, khi chúng ta chơi cờ, sẽ chơi đặt tiền cược." Hướng Tô Mạt nháy mắt một cái.

"Tỷ tỷ, đây rõ ràng là chiếm tiện nghi muội." Tô Mạt nói, "Tỷ biết rõ muội không thể thắng được."

"Làm sao, Tiểu Mạt không muốn để tỷ tỷ chiếm tiện nghi sao?" Tô Đồng nhéo nhéo má Tô Mạt, da thịt mịn màng, xúc cảm tốt không ngờ nha.

"Nguyện ý, chỉ cần tỷ tỷ muốn, không cần đặt cược cái gì, Tiểu Mạt bất cứ lúc nào cũng kính cẩn chờ đợi." Tô Mạt giang rộng hai tay, một bộ dáng vẻ mặc người đùa cợt, nhíu mày nhìn tỷ tỷ, gương mặt mang theo ý cười.

"Đây chính là muội nói nha." Tô Đồng cười giảo hoạt, vươn tay ra nhằm ngay địa phương mẫn cảm của Tô Mạt cù lên.

"Ha ha ha...Tỷ tỷ, muội nhột lắm, tỷ đừng nháo...Đừng..." Tô Mạt sợ nhột, một bên né tránh, một bên liều mạng muốn đem thân thể cuộn tròn lại.

"Tiểu Mạt, đây là tự muội đáp ứng tỷ tỷ đó nha, không cho đổi ý." Nhìn thấy dáng vẻ hết sức thú vị của Tô Mạt, Tô Đồng càng gia tăng lực đạo.

"Ha...Tha cho muội...Tỷ tỷ...Muội không xong rồi..." Tô Mạt một bên trốn tránh, một bên xin tha.

"Không có chuyện đó đâu." Tô Đồng vừa cười, vừa đuổi theo, "Không cho trốn!"

"Tỷ tỷ đại nhân, tha mạng!"

Hai tỷ muội vui vẻ chơi đùa ồn ào đến cực điểm, loại cảm giác ấm cúng này, thực sự là đã từ lâu rồi chưa từng xuất hiện.

"A!" Trong lúc không chú ý dưới chân trượt một cái, Tô Mạt suýt chút nữa ngã chổng vó. Tô Đồng kịp thời đưa tay muốn kéo Tô Mạt lại. Chỉ là không ngờ xung lượng của cú ngã quá lớn, hai tỷ muội đồng thời té lăn quay trên mặt bàn. Tô Đồng nằm nhoài trên người Tô Mạt, thân thể của hai người dính chặt vào nhau. Nhiệt độ cơ thể của mỗi người thông qua vải vóc truyền đến chỗ đối phương.

"Tiểu Mạt, muội thực sự rất xinh đẹp." Đối mặt với đôi má của Tô Mạt, Tô Đồng có chút say mê.

Mặt Tô Mạt ửng hồng, không tự chủ nghiêng mặt sang một bên: "Tỷ...tỷ tỷ, tỷ đang đè lên muội đó..."

Vừa nghe Tô Mạt nói thế, Tô Đồng lập tức đứng dậy, thuận thế muốn kéo Tô Mạt lên.

"Oái, trước tiên đừng nhúc nhích!" Tô Mạt đưa tay ra phía sau đỡ lấy eo của mình, từng trận đau nhức, là do lúc nãy bị đυ.ng trúng nên bong gân rồi.

"Muội có sao không?" Tô Đồng cũng nhìn ra tình trạng của Tô Mạt, trên mặt hiện lên một tia hổ thẹn, "Là tỷ tỷ không tốt, không nên cùng muội nháo như vậy."

"Tỷ tỷ, không có việc gì." Che lấy eo, khó khăn đứng thẳng người dậy, "Chẳng qua là bị sái chút thôi, qua vài ngày là khỏi liền mà."

"Còn cậy mạnh." Tô Đồng trừng mắt Tô Mạt một cái, cận thận từng li từng tí một đỡ Tô Mạt vào nhà, "Vào nhà trước, tỷ tỷ bôi thuốc cho muội."

"Được." Lén nhìn tỷ tỷ một chút, Tô Mạt cảm thấy, lúc tỷ tỷ tức giận, cũng có một loại phong tình đặc biệt. Nàng quả nhiên, đã trúng phải độc của tỷ tỷ, hơn nữa còn trúng rất nặng, không thể cứu chữa được nữa rồi.