Chương 32: Mặc khế

Mặc dù Tô Đồng và Tô Lê tại một số chuyện đã đạt thành khế ước ngầm, nhưng mà, vẫn như cũ chiến tranh lạnh. Vào bữa tối, Tô Đồng thông báo thân thể không khỏe, nên không có mặt. Tô Lê cũng không quản nàng, chỉ cần ở những chuyện tình quan trọng không gây thêm phiền phức cho hắn là được rồi.

Cùng An Thế tử ăn một bữa cơm rất yên bình cũng rất hài hòa, nhìn thần sắc vui vẻ của ái nữ cùng với An Lăng Thiên, Tô Lê có vẻ hết sức thỏa mãn. Còn Thúy Nhi bị lạnh nhạt ngồi một bên, vốn là đồ tặng kèm, cũng không nhất thiết phải lưu ý.

Cơm tối kết thúc, An Lăng Thiên mang theo lưỡng nữ cáo từ ly khai.

Trước khi ra khỏi cửa, Tô Đồng phái một nha hoàn đưa tới một hộp bánh ngọt cho Thúy Nhi, nói là tự mình làm. Nha hoàn lặng lẽ kề sát tai Thúy Nhi nói vài câu, thấy Thúy Nhi gật đầu, mới bằng lòng rời đi.

Đối với việc tiểu thư tặng đồ cho mình, Thúy Nhi rất là cảm động, coi như báu vật mà ôm trong ngực.

Tô Linh thấy vậy cười nhạo một tiếng, kéo tay An Lăng Thiên ngồi lên xe ngựa.

"Đưa rồi sao?" Nhẹ lắc nước trà trong tay, Tô Đồng liếc nhìn thị nữa bên người, chính là Hỉ Nhi, nha hoàn lúc trước giúp Tô Đồng lo liệu một chuyện. Sau khi Tô Đồng được giải trừ cấm túc, liền điều nàng đến bên cạnh mình.

"Vâng, không phụ kỳ vọng của tiểu thư." Hỉ Nhi gật đầu, "Đã chuyển giao cho nàng."

"Vậy thì tốt." Tô Đồng gật đầu, đặt chén trà trong tay xuống đĩa lót trà , "Đưa cái này thu dọn đi, ta đi ra ngoài một lát."

"Tiểu thư là muốn đến chỗ tiểu thư Tô Mạt sao?" Hỉ Nhi đem đồ trên bàn đặt vào khay, mở miệng hỏi, "Có cần Hỉ Nhi chuẩn bị gì hay không?"

Tô Đồng quay lại liếc vẻ mặt lấy lòng của Hỉ Nhi, hơi nhíu hàng lông mày, nói, "Hỉ Nhi, thân là nha hoàn của ta, ngươi chỉ cần như lúc nãy, ta giao cho ngươi việc gì ngươi cũng không cần quan tâm, chỉ cần vâng lời hoàn thành là được, không nên biết quá nhiều, cũng không nên đòi hỏi thái quá, biết không?"

"Xin lỗi tiểu thư, Hỉ Nhi vượt quá quy củ rồi." Hỉ Nhi cúi đầu. Hỉ Nhi biết có vẻ như tiểu thư chưa xem mình làm tâm phúc, cho nên mới muốn biểu hiện tốt một chút, lại không nghĩ rằng, tựa hồ đã chọc cho tiểu thư mất hứng.

Tô Đồng nhìn nàng một cái, không nói thêm gì nữa, quay người rời khỏi gian phòng.

"Tiểu Mạt?" Bước vào khoảng sân trống trải, gọi vài tiếng cũng không có ai trả lời, Tô Đồng có chút nghi hoặc. Đã trễ thế này rồi, sao Tiểu Mạt lại không ở đây. Tô Đồng suy đoán một chút, hẳn là Tiểu Mạt có chuyện quan trọng phải làm, nên cũng không ra ngoài tìm Tiểu Mạt.

Tiến vào gian phòng Tiểu Mạt, ngồi trên ghế chờ Tiểu Mạt trở về.

Tô Đồng nghĩ, dáng vẻ này, có tính là một tức phụ đang tha thiết chờ mong phu quân trở về không nhỉ? Lắc đầu cười, gần đây sao mình lại có loại suy nghĩ kỳ quái như vậy đây?

"Ngươi lại tới làm gì?" Khoảng thời gian này, cuộc sống của Lưu thị trôi qua rất thoải mái, Tô Lê còn thưởng cho bà ta thêm rất nhiều đồ trang sức. Bà ta hiện tại việc gì cũng không cần làm, chỉ cần lẳng lặng chờ đợi chính thất có vẻ bệnh nặng ấy qua đời là được.

"Ta chỉ là tới để nói cho phu nhân biết một chuyện trọng đại mà thôi." Tô Mạt nhìn thẳng vào Lưu thị, ánh mắt lạnh nhạt, không có sự cung kính như lúc trước.

"Chuyện gì, nói đi." Lưu thị gần đây tâm tình rất tốt, đối với hành vi quá mức của Tô Mạt cũng không tức giận. Huống hồ chuyện lúc trước cũng coi như là Tô Mạt đã giúp bà ta một tay, mới để cho nữ nhi của bà ta tìm được lương xứng.

"Người phu nhân vẫn mong mỏi chết đi, mấy ngày trước đã mất rồi." Tô Mạt mở miệng nói.

Lưu thị nhíu mày: "Ồ? Lời này cũng không thể nói bừa, ta thế nhưng chưa bao giờ mong người nào chết đi."

"Có, ngươi có." Tô Mạt nghiêm túc nhìn Lưu thị, "Một người vẫn luôn chèn ép ngươi. Nhiều năm như vậy phu nhân vẫn luôn không cam lòng, ta đều minh bạch."

Nói đến đây, Lưu thị mới thu hồi vẻ mặt có phần trêu chọc, nghiêm túc nhìn Tô Mạt: "Điều ngươi vừa nói, là thật sao?"

"Tất nhiên là thật." Tô Mạt gật đầu, "Ta ngày thường hay qua lại thân thiết với Tô Đồng, mấy ngày trước cảm xúc của Tô Đồng có phần bất thường, ta chỉ thoáng nói vài câu sáo ngữ liền có thể biết."

"Không, điều ngươi nói không thể đúng. Nếu người kia thật sự qua đời, tại sao đến tận bây giờ lại không có chút động tĩnh nào." Lưu thị trầm ngâm, cặp mắt sắc bén nhìn Tô Mạt, "Nói, là ai phái ngươi đến nói những thứ này? Tô Đồng, hay là người kia?"

"Những câu ta nói đều là thật." Ánh mắt Tô Mạt nghiêm túc, "Phu nhân lẽ nào không biết sắp tới sẽ là đại điển tuyển tú sao? Vào lúc này, nếu tin tức đại phu nhân qua đời bị lộ ra, Tô Đồng còn có thể tham gia tuyển tú ư?"

Lưu thị trầm tư một lát, kỳ thực khả năng này bà ta lúc trước có nghĩ đến, sở dĩ có câu hỏi này là muốn xem xem suy đoán của mình đến cùng có đúng hay không.

"Ngươi nói những lời này với ta thì có ích lợi gì?" Lưu thị liếc Tô Mạt một cái, "Linh nhi đã xuất giá, việc Tô Đồng tuyển tú cùng ta không có quan hệ gì." Thực ra bà ta đúng là ước gì Tô Đồng tiến cung, nếu như vậy, cái đinh cuối cùng trong mắt bà ta rút cuộc cũng trừ bỏ được. Sau này phủ Tướng quân sẽ là thiên hạ của Lưu thị rồi.

"Ha ha, " Tô Mạt khẽ cười một tiếng, "Phu nhân, ngươi từ lúc nào lại trở nên ngây thơ như vậy hả? Biểu diễn mặt ngoài lâu như thế, chẳng lẽ ngươi thật sự đã coi mình và đại phu nhân chung sống hài hòa, tương thân tương ái sao? Ngươi nghĩ chuyện hạ dược đại phu nhân, ngươi làm thần không biết quỷ không hay sao? Ta cho ngươi biết, tất cả những chuyện này, Tô Đồng đã sớm biết. Ngươi thử nói xem, về sau nàng vào cung làm phi, lỡ như không cẩn thận ở bên tai Hoàng đế nhắc đến chút sự tình mà nàng biết, thì sẽ như thế nào đây?"

Lưu thị sắc mặt tái nhợt, nhưng rất nhanh lại khôi phục như bình thường, lạnh lùng hừ một tiếng: "Hừ, thuốc có thể uống loạn, nói cũng không thể nói lung tung được, ta khi nào lại hạ thuốc đại phu nhân." Đúng vậy, chuyện đó bản thân đã làm rất sạch sẽ, đừng nói là không thể để người khác biết. Cho dù biết thì đã sao, không có chứng cứ rõ ràng, ai cũng không thể làm gì bà ta. Lưu thị cao ngạo nhìn Tô Mạt: "Muốn dùng loại thủ đoạn thấp hèn này để vu hại ta? Ngươi còn non lắm."

"Chuyện này coi như là ta nói linh tinh đi." Tô Mạt xua tay, "Không có chứng cứ, xác thực Tô Đồng không thể nào bắt ngươi. Chỉ là, một khi Tô Đồng đạt được sự sủng ái của Hoàng thượng, ở bên gối Hoàng thượng thổi gió một chút, ban cho lão gia một chính thất vừa có thân phận lại còn trẻ cũng không phải là việc khó, không phải sao?"

Sắc mặt Lưu thị trong nháy mắt liền trở nên khó coi. Bà ta đã làm nhiều việc như vậy đều là vị trí chính thất này. Tuy rằng những lời Tô Mạt nói không nhất định là sự thật, nhưng cũng đáng giá để cân nhắc. Lưu thị suy nghĩ một vài chuyện Tô Mạt nói vừa nãy, cảm thấy để Tô Đồng tiến cung xác thực không phải là lựa chọn sáng suốt gì.

"Ngươi tới chắc là không phải chỉ muốn nói với ta những lời này thôi chứ." Lưu thị trừng trừng nhìn thẳng Tô Mạt, giống như muốn đυ.c một lỗ thủng từ trên người nàng vậy.

"Tự nhiên là không phải." Tô Mạt nói, "Ta vẫn như cũ muốn hợp tác cùng phu nhân. Ý kiến của ta giống như lần trước, chính là ngăn không để Tô Đồng nhập cung. Ta nếu đã không ưa nàng, đương nhiên sẽ không cho phép nàng ta có cơm ngon áo đẹp."

Lưu thị nhếch khóe miệng, nếu mà ở lần hợp tác trước, mức độ tín nhiệm của bà ta đối với Tô Mạt chỉ có bốn thành, thì lần này đã lên đến bảy thành. Nếu Tô Mạt thật là người bên phe Tô Đồng, hẳn là sẽ không từ bỏ cơ hội tốt để hưởng thụ vinh hoa phú quý này đi.

"Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?"

"Rất đơn giản, chỉ cần tin đại phu nhân mất bị tiết lộ ra ngoài, Tô Đồng dĩ nhiên không có cách nào để tham dự tuyển tú." Tô Mạt nói, "Ta là người thấp cổ bé họng, cho dù nói ra bên ngoài cũng chẳng mấy chốc sẽ bị lão gia áp chế, chuyện này chỉ có thể giao cho phu nhân ngươi rồi."

"Đem tin tức này truyền đi cũng không phải là việc đơn giản." Lưu thị không trực tiếp đáp ứng, "Vạn nhất để lão gia biết, đối với ta trăm hại mà không có chút lợi nào, nếu đã như vậy, không bằng để cho Tô Đồng tiến cung. Đến lúc đó trời cao hoàng đế xa, nàng cũng không nhất định quản được chúng ta ở đây."

"Ta cũng chỉ đề ra một biện pháp như vậy thôi." Tô Mạt nhún vai, "Có làm hay không là tùy thuộc vào phu nhân. Sắc trời không còn sớm nữa, phu nhân, ta đi trước." Tô Mạt xoay người rời đi. Lưu thị là một người thông minh, đồng thời cũng là một kẻ chấp nhất đến đáng sợ. Nàng cũng không lo lắng Lưu thị sẽ từ chối. Một người đã hướng về vị trí chính thất nhiều năm như vậy, nhất định sẽ đem tất cả những thứ có thể uy hϊếp đến địa vị của bản thân bóp chết từ trong trứng nước.

An phủ

Thúy Nhi tách bánh ngọt ra thành hai nửa, lấy tờ giấy được nhét ở giữa ra.

Bên trong chỉ có một hàng chữ: Đại phu nhân mất, dùng hết khả năng đem tin tiết lộ cho thật nhiều người, vu oan cho Tô Linh.

Xem xong, Thúy Nhi cầm tờ giấy đặt lên ánh nến đốt cháy. Trong mắt lóe ra một tia trầm tư. Tuy không quá rõ ý tứ của tiểu thư khi làm vậy, thế nhưng nàng vừa rồi đã phát thệ sẽ tận trung với tiểu thư, cho nên bây giờ ngậm miệng yên tâm làm việc thôi.

Tiết lộ tin tức sao, đối với nàng mà nói cũng không phải là việc gì khó khăn. Còn việc vu oan Tô Linh, nhìn như không có tác dụng gì, nhưng mà Thúy nhi cho rằng, đây có lẽ là một cơ hội để đả kích Tô Linh.

"Bảo Nhi." Thúy Nhi gọi nha hoàn mà An Thế tử đã phân cho nàng.

"Phu nhân có gì dặn dò?" Bảo Nhi cung kính hỏi.

"Dặn trù phòng làm một ít bánh điểm tâm thật ngon, buổi tối ta muốn đi bái kiến Cầm tỷ tỷ và Liễu tỷ tỷ." Thúy Nhi nói. Hai người kia đều là ái thϊếp của An Thế tử, từ lúc nàng vào phủ luôn tận lực duy trì mối quan hệ với các nàng ấy.

"Vâng, phu nhân."

Xong việc ở chỗ Lưu thị, tâm tình Tô Mạt hết sức vui vẻ. Về tới sân của mình, từ xa đã thấy tỷ tỷ đang đứng ở cửa phòng nàng.

"Tỷ tỷ, muội về rồi." Tô Mạt cao hứng hô lên.

"Hoan nghênh trở về." Tô Đồng hướng Tô Mạt nở một nụ cười mê người.

"Sao lại muộn như vậy mới về?" Nghênh đón Tô Mạt vào nhà, trên mặt Tô Đồng mang nụ cười thân thiết, cũng không hỏi Tô Mạt đã đi đâu.

"Đi làm chút chuyện thôi." Tô Mạt nói.

"Ồ?" Tô Đồng hơi nhíu mày, "Nhìn muội tâm tình tốt như vậy, chắc là chuyện tốt rồi."

"Đây là tự nhiên." Tô Mạt gật đầu.

"Tỷ tỷ nhớ, trước đây không lâu, tâm tình muội cũng rất tốt nói với tỷ tỷ là muội vừa làm một ít chuyện, sau đó thì vào ngày hôm sau, tỷ tỷ đã bị mang danh khắc phu khiến cho An Thế tử trốn tránh không dám gặp. Không biết lần này sẽ lại phát sinh chuyện gì đây nhỉ?"

"Tỷ.....tỷ tỷ....." Tô Mạt có chút chột dạ nhìn Tô Đồng, lẽ nào tỷ tỷ đã biết chuyện lần trước rồi, cùng với việc hôm nay mình đi tìm Lưu thị?

"Xùy." Tô Đồng xuy một tiếng bật cười, "Tỷ tỷ đùa với muội đó, muội sao lại xem là thật chứ. Tiểu Mạt à, tỷ tỷ cảm thấy, muội gần nhất ngốc hơn rất nhiều nha, tuy là Tiểu Mạt ngốc nghếch cũng rất đáng yêu."

"Tỷ tỷ!" Hờn dỗi lườm Tô Đồng một cái, Tô Mạt ở trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may là việc nàng làm tỷ tỷ không hề biết. Một số mặt tối của nàng, nàng không bao giờ muốn tỷ tỷ biết được.

"Được rồi, không làm khó muội nữa." Tô Đồng vuốt ve đầu Tô Mạt, "Ta đi lấy chút thức ăn khuya, cùng ăn với tỷ tỷ đi. Vừa vặn có hạch đào, bồi bổ đầu óc cho muội."

"Tỷ tỷ, người thật là!"

Trong sân Tiểu Mạt tràn ngập âm thanh trêu đùa của hai tỷ muội, hết sức hài hòa.

Đối lập với phủ Tướng quân, ở một viện lạc đâu đó trong An phủ, yên tĩnh dị thường, tựa hồ đang ấp ủ một cơn đại phong bạo.