Chương 30: Tuyển tú

Buổi tối lại đến thời điểm đi đưa cơm cho Tô Đồng, Tô Mạt có thể rõ ràng cảm nhận được Tô Đồng khiến người ta có chút cảm giác bất đồng, có vẻ như có thêm sức sống hơn.

"Tỷ tỷ, thấy tỷ phấn khởi trở lại thật là quá tốt." Tô Mạt lộ ra một nụ cười hiểu ý.

"Ừ." Tô Đồng trìu mến vuốt ve đầu Tô Mạt, "Tỷ nếu không phấn chấn lại, Tiểu Mạt chẳng phải là lo lắng muốn chết sao?"

"Tỷ tỷ, người nghĩ thông là tốt rồi."

Có kinh nghiệm lúc trưa, lần này, thủ vệ chỉ cho Tô Mạt thời gian một chén trà, Tô Mạt chỉ kịp cùng tỷ tỷ nói hai câu, rồi không thể không rời đi.

"Tiểu Mạt, khoảng thời gian này tỷ tỷ không ở bên cạnh muội, muội phải tự chăm sóc bản thân thật tốt." Trước khi đi, Tô Đồng không yên tâm dặn dò một câu.

"Vâng." Tô Mạt nhẹ gật đầu, "Yên tâm đi, tỷ tỷ."

Ngày hôm sau, Tô Mạt vẫn như hai lần trước, đứng ở chỗ lối nhỏ chờ nha hoàn đưa cơm đến.

Thời gian cơm trưa đã qua một lúc lâu, nha hoàn mới khoan thai đến muộn.

"Hồng nhi tỷ tỷ, ngươi sao bây giờ mới đến?" Tô Mạt tuy trong lúc chờ đợi vô cùng lo lắng, nhưng rốt cuộc cũng không hướng nha hoàn này mà phát hỏa. Vạn nhất nha hoàn này tức giận, không cho nàng đưa cơm vào, nàng chẳng phải là liền cơ hội gặp tỷ tỷ cũng mất đi.

"Bắt đầu từ hôm nay, không cần đưa cơm nữa." Hồng nhi mở miệng nói, "Ta vốn không muốn đến, nhưng nhìn ở ngươi hôm qua cho ta vài thứ tốt, nên tạm đến nói cho ngươi một tiếng, miễn cho ngươi cứ ngốc nghếch đứng đây mà chờ."

"Tại sao?" Tô Mạt bắt đầu lo lắng, nàng chỉ sợ tỷ tỷ lại có chuyện gì.

"Còn có thể tại sao, bởi vì lệnh cấm túc tiểu thư Tô Đồng đã được giải trừ, hiện tại không cần ta đưa cơm nữa." Hồng Nhi nói, "Sáng sớm hôm nay, lão gia phái người đưa tiểu thư mời tới thư phòng, không biết hai người đã nói những gì, ngược lại từ sau lúc tiểu thư rời khỏi thư phòng. Lão gia liền hạ lệnh giải trừ cấm túc tiểu thư, đồng thời những nha hoàn bị phân phát đi cũng được trả lại."

"Thì ra là như vậy." Nỗi lo lắng trong lòng Tô Mạt lắng xuống, nhét một cây trâm nhỏ vào tay Hồng nhi, "Vất vả tỷ tỷ đến nói cho ta biết rồi."

"Không vất vả." Hồng nhi mặt mày hớn hở, "Sau này nếu có việc gì cần hỗ trợ, cứ đến tìm ta."

"Nhất định, nhất định."

Sau khi đợi Hồng nhi rời đi, Tô Mạt không thể chờ nữa lập tức chạy tới viện lạc của tỷ tỷ.

Trong sân nguyên bản an tĩnh, bây giờ lại đứng không ít người, bọn nha hoàn đều đang bận rộn làm việc.

Tô Mạt bước vào trong sân, vì trước đây Tô Đồng đã cùng nha hoàn và hạ nhân dặn dò qua, cho nên Tô Mạt một đường đi đều thông thuận, không có bọn hạ nhân không có mắt chặn đường nàng.

Rất nhanh đã nhìn thấy được khuê phòng tỷ tỷ, từ xa nhìn lại, tựa hồ trong phòng tỷ tỷ cũng có không ít người. Tô Mạt hơi hơi nghi hoặc, tự nhiên có đâu ra nhiều người như vậy, không phải từ trước đến nay tỷ tỷ đều thích yên tĩnh sao?

Có phần tò mò tiến lên phía trước, lại bị ma ma đứng cách cửa không xa ngăn lại.

"Ngươi là người nào? Ta không phải đã cho toàn bộ nha hoàn lui xuống sao?"

Tô Mạt nhíu mày, nhìn ma ma đang đứng trước mặt, trông hết sức lạ mắt, nàng khẳng định, ở chỗ tỷ tỷ nàng chắc chắn chưa bao giờ gặp qua người này.

"Hỏi ngươi đấy, trả lời ngay!" Thấy Tô Mạt không lập tức trả lời, còn một bộ dáng vẻ đánh giá mình, ma ma tâm tình có chút khó chịu, ngữ khí cũng kém hơn rất nhiều.

"Ta, ta nghe nói tỷ tỷ đã được bỏ lệnh cấm, cho nên muốn tới thăm tỷ tỷ một chút." Tô Mạt nói.

"Nàng hiện tại rất bận, cũng không rảnh rỗi để để ý đến loại thứ nữ muốn trèo cao như các ngươi." Ma ma khinh bỉ nhìn nàng một cái. Bọn họ đều là ma ma đến từ hoàng cung, nhãn quang hết sức sắc bén, chỉ một chút là có thể nhìn ra thân phận Tô Mạt. Đối với loại hành vi trèo cao này, tự nhiên là nhìn không vừa mắt.

"Không, ta không phải muốn trèo cao......" Tô Mạt có chút bối rối giải thích, "Ta là thật sự lo lắng cho tỷ tỷ." Cái gì cũng có thể bị người khác hiểu lầm, chỉ có chân tâm của nàng đối với tỷ tỷ, không cho phép bất luận người nào bôi nhọ.

"Được rồi, ta cũng không muốn tranh luận với ngươi." Ma ma khoát tay, "Nói thật với ngươi này, Hoàng đế tuyển tú, tiểu thư Tô Đồng chính là một trong số những người đó. Tô tiểu thư tương lai sẽ là nương nương, muốn chạm đến nơi đó ư, đó là địa phương mà ngươi cả đời cũng không thể với tới. Người như các ngươi, thức thời liền biến đi. Nương nương, là người mà ngươi có thể bám vào sao?"

Vẻ mặt Tô Mạt giống như là bị sét đánh trúng, hai mắt trừng lớn, hai chữ tuyển tú không ngừng lặp lại bên tai một lần rồi lại một lần, xác nhận chính mình không có nghe lầm.

"Tuyển...... Tuyển tú?"

"Đúng, chính là tuyển tú." Ma ma không nhịn được nói tiếp, "Thánh chỉ đã hạ xuống lúc sáng."

Tô Mạt sửng sốt, thầm mắng mình một tiếng ngu xuẩn. Nàng gần nhất quá mức ỷ lại tỷ tỷ, đến nỗi, hoàn toàn quên mất đại sự vốn nên phát sinh vào lúc này. Hoàng đế tuyển tú, tỷ tỷ thân là trưởng nữ, hiển nhiên là một trong số các tú nữ.

Đủ thứ từ kiếp trước dần dần tuôn ra trong đầu, Tô Mạt thông suốt sáng tỏ. Nàng cuối cùng cũng đã rõ, kiếp trước, nàng vẫn có cảm giác không hài hòa nhưng lại không thấy rõ là chuyện gì xảy ra.

Chẳng trách, ở kiếp trước, người thay tỷ tỷ gả đi lại là nàng, mà không phải là Tô Linh.

Hoàng đế muốn tuyển tú mở rộng hậu cung, tú nữ đều là chọn từ các trưởng nữ trong gia đình. Không trách, vào lúc ấy, người coi trọng mặt mũi như Tô Lê, sau khi đại phu nhân mất không bao lâu, lại vội vàng đưa nhị phu nhân lên làm chính thất. Nguyên lai, tất cả những thứ này, cũng là vì tuyển tú! Để cho nàng giả mạo Tô Đồng đi tuyển tú, một khi bị phát hiện, chính là tội khi quân, sẽ liên lụy đến cửu tộc. Nhưng là, nếu như Lưu thị trở thành chính thất, thì Tô Linh là trưởng nữ danh chính ngôn thuận, có thể thuận lợi tuyển tú.

Nghĩ tới đây, Tô Mạt cơ hồ muốn cắn nát môi, nàng sao có thể ngu xuẩn như thế! Cư nhiên quên mất loại chuyện như tuyển tú cơ chứ! Bởi vì kiếp trước tỷ tỷ qua đời, nên không thể tham gia tuyển tú, kiếp này nàng theo bản năng quên mất. Nàng sao lại quên được chứ, tỷ tỷ hiện tại thế nhưng là trưởng nữ có thân phận cao quý a!

Tô Mạt quả thật là rất buồn bực, mới hợp tác với Lưu thị trị xong một An Thế tử, hiện tại lại lòi ra một Hoàng đế so với Thế tử còn khó chơi hơn gấp ngàn lần. Hoàng đế, cửu ngũ chí tôn, còn có thể sợ loại chuyện khắc phu quái lực loạn thần* này sao? Đến lúc chỉ cần để Khâm Thiên Giám tùy tiện đo lường tính toán một hồi, liền biết, mệnh của tỷ tỷ căn bản không phải khắc phu hay gì cả.

(* Trích từ Luận ngữ "Tử bất ngữ: quái, lực, loạn, thần" nghĩa là Khổng Tử không đàm luận về chuyện quái dị, ma lực, hỗn loạn, quỷ thần. Ở đoạn trên là ý nói mệnh khắc phu của Tô Đồng chỉ là chuyện mê tín kỳ quái.)

Nghĩ vậy, Tô Mạt lại có chút hối hận. Nàng đột nhiên nhớ tới Huyền Quang thánh tăng, có một số việc không thể cưỡng cầu. Lẽ nào, là ý chỉ việc nàng phá hoại chuyện kết hôn giữa tỷ tỷ và An Thế tử? Bởi vì nàng mạnh mẽ phá hoại hôn sự của tỷ tỷ cùng An Thế tử, mới hại tỷ tỷ phải vào cung tuyển tú. Vô tình nhất chính là bậc đế vương a! Chẳng lẽ đây là báo ứng khi tùy ý thay đổi thiên mệnh sao? Vừa mang tỷ tỷ thoát khỏi một cây đuốc đang cháy, bây giờ nhưng lại phải trơ mắt nhìn tỷ tỷ rơi vào hố lửa.

Nắm chặt nắm đấm, trong mắt Tô Mạt tràn ngập kiên định, nàng mặc kệ cái gọi là mệnh trời không thể trái. Vận mệnh của tỷ tỷ, nhất định phải do nàng viết lại. Tỷ tỷ là người tốt đẹp như vậy, nào có thể để những người này làm bẩn.

"Là Tiểu Mạt tới sao?" Trong phòng bỗng nhiên truyền ra thanh âm của Tô Đồng, tiếp theo cửa phòng được mở ra. Tô Đồng mặc một thân quần áo hoa lệ, trong lúc phất tay đều là phong phạm hoàn mỹ không tỳ vết của tiểu thư khuê các, cả người tản ra một loại quý khí. Ma ma liếc nhìn, hài lòng gật đầu. Gia giáo của nhà Tướng quân, quả nhiên là không tầm thường. Tiểu thư Tô Đồng. sợ là người có đại khí vận.

Nhìn thấy Tiểu Mạt đứng ở cửa,Tô Đồng hiểu ý nở nụ cười.

"Lý ma ma, hôm nay liền giảng tới đây thôi." Tô Đồng đối với ma ma đứng bên cạnh mình gật đầu, cười nhẹ, "Ngày mai ta sẽ lại hướng ngươi lĩnh giáo."

"Tốt, tiểu thư Tô Đồng." Lý ma ma cười, nếp nhăn đều dồn lại, nhìn khá là đáng sợ. Sau đó cúi chào, rồi cùng ma ma vừa ngăn cản Tô Mạt cùng nhau rời khỏi.

"Tiểu Mạt, đừng cứ đứng ở đó, vào đi." Tô Đồng gót sen uyển chuyển, đi tới bên người Tô Mạt, dắt tay nàng.

"Tỷ tỷ, y phục này là?" Tuy rằng tỷ tỷ mặc như vậy rất rực rỡ, hết sức xinh đẹp, thế nhưng Tô Mạt lại thấy rất không quen. Tỷ tỷ ở trước mặt nàng, vẫn ăn vận hết sức mộc mạc, đột nhiên trở nên hoa lệ, nàng không thể nói được gì chỉ cảm thấy khó chịu, còn có một loại cảm giác tỷ tỷ đang dần rời xa nàng, nàng chán ghét cái cảm giác này.

"Muội là nói bộ này à." Tô Đồng cúi đầu nhìn quần áo trên người mình một chút, nàng kỳ thực cũng không quá thích nó, "Là Lý ma ma kiên quyết muốn ta thay, bảo là muốn nhìn dáng vẻ như thế nào."

"Tỷ tỷ, Lý ma ma kia là sao, còn có, tuyển tú lại là chuyện gì?" Còn chưa tiến vào phòng Tô Đồng, Tô Mạt không thể chờ được nữa liền hỏi.

"Đúng như điều muội đang nghĩ thôi." Tô Đồng trong mắt loé ra một tia bất đắc dĩ, "Lý ma ma là người chuyên chỉ dạy lễ nghi cung đình."

"Tỷ tỷ, người thật sự muốn tiến cung sao?" Mắt Tô Mạt tối sầm, vừa nghĩ tới tỷ tỷ muốn vào cung, trong lòng liền buồn phiền đến hoảng. Sau này, sợ là không còn được gặp lại tỷ tỷ.

"Bây giờ mà nói như vậy cũng không hẳn." Tô Đồng khẽ cười, "Nói không chắc, tỷ tỷ ở thời điểm sơ tuyển liền không được tuyển chọn thì sao. Nữ tử tham gia tuyển tú, ai mà không phải là quốc sắc thiên hương chứ? Tỷ tỷ chỉ có dung mạo bực này, có thể căn bản là không lọt vào mắt Hoàng thượng."

Tô Mạt không tiếp lời. Hoàng thượng không vừa mắt sao? Đây vốn là chuyện không có khả năng. Tỷ tỷ chẳng những là quốc sắc thiên hương, trên người nàng còn có một loại khí chất thánh khiết mà người khác không có. Ở bên trong quần oanh oanh yến yến, nhất định sẽ phi thường bắt mắt. Nếu quả thật tham gia tuyển tú, tỷ tỷ chắc chắn sẽ được chọn.

"Tỷ tỷ, chẳng nhẽ, không thể không đi sao?" Tô Mạt mong đợi mà nhìn tỷ tỷ. Tỷ tỷ thông minh như vậy, nhất định có biện pháp thoát được tuyển tú.

Tô Đồng nhìn Tô Mạt một lát, trong mắt đều là ôn nhu, vươn tay xoa nhẹ trán Tô Mạt: "Lần này, e là không thể được."

"Tại sao?"

"Bởi vì, lão gia, bức bách phải tham gia." Tô Đồng thở dài một hơi, hào quang trong con ngươi phút chốc ảm đạm xuống, "Vì tuyển tú, ngay cả tin mẫu thân qua đời đều có thể che giấu. Muội cho rằng, ông ấy sẽ cho phép ta dùng những lý do khác từ chối tuyển tú ư? Hơn nữa, ta nghĩ, ông ngoại và ông ấy hẳn là có cùng một ý tứ." Mẫu thân mất, với tư cách là trưởng nữ, nàng cần phải giữ đạo hiếu ba năm, không tham gia tuyển tú. Nhưng mà, không nghĩ tới, Tô lão gia vì muốn để cho nàng đi tuyển tú, liền tin mẫu thân qua đời đều có thể giấu diếm.

"Muội không hiểu, tỷ tỷ." Tô Mạt nói, "Đại phu nhân tốt xấu gì cũng là trưởng nữ của Tả tướng, lẽ nào Tả tướng có thể tha thứ cho loại hành vi quá đáng này của lão gia sao?"

"Tiểu Mạt, khúc chiết trong này, muội không hiểu." Ánh mắt Tô Đồng tràn đầy bất đắc dĩ cùng thương cảm, "Nữ nhi của Hữu tướng bây giờ là Văn quý phi, được thụ sủng ái. Theo như tình hình lúc này, dù cho là phong hậu, cũng không phải là không thể. Có Văn quý phi ngầm giúp đỡ, giờ đây thế lực của Hữu tướng ngày càng lớn, cứ đà này mơ hồ là sẽ vượt trên Tả tướng. Muốn giải trừ khốn cục như hiện nay, bản thân cũng phải đưa một nữ nhi tiến cung mới được. Tả tướng phủ, đến nay nữ tử vừa độ tuổi, cũng chỉ có ta và Liên nhi. Vì quyền thế, bọn họ có thể hy sinh bất cứ người nào, huống hồ chỉ là chỗ an thân cho một người đã qua đời?"

Đáy mắt Tô Mạt hiện lên sự đau lòng, tuy Tô Đồng nói rất bình tĩnh, thế nhưng nàng vẫn cảm nhận được ẩn giấu dưới sự bình tĩnh kia là không cam lòng cùng phẫn nộ. Chính bản thân, kể cả mẫu thân của mình, đều phải trở thành một quân cờ bị sắp đặt, cho dù là ai, nhất định cũng sẽ thương tâm. Huống hồ là người mảnh mai nhạy cảm như tỷ tỷ đây?

"Tỷ tỷ, muội sẽ không cho phép bất cứ ai thao túng tỷ!" Tô Mạt thề một cách chân thành, mặc kệ đây có phải là thiên mệnh hay không, nàng đều muốn sửa lại.

"Tiểu Mạt." Tô Đồng rất là cảm động. Hai ngày nay, nàng đã sâu sắc nhận thức được tình người ấm lạnh, mỗi người đều coi nàng như quân cờ, chỉ có Tiểu Mạt của nàng, từ trước đến nay vẫn như vậy, thật tâm đối đãi với nàng. Vòng tay ôm muội muội khiến người thương yêu này vào trong lòng, Tô Đồng hôn lên trán Tô Mạt một cái, mang theo sự trấn an, "Tiểu Mạt, hãy tin tưởng tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng không phải là quân cờ tùy ý cho người khác định đoạt . Tỷ tỷ còn muốn làm bạn cùng Tiểu Mạt, cho đến tận lúc Tiểu Mạt xuất giá đấy."

"Muội mới không xuất giá." Tô Mạt lầm bầm một tiếng.

"Được được được." Tô Đồng cười ôn nhu, "Vậy tỷ tỷ sẽ theo bồi Tiểu Mạt cả đời."