Chương 29: Ấm áp

Xách l*иg cơm trên tay, Tô Mạt đẩy cửa phòng tỷ tỷ ra.

Ánh sáng trong phòng khá là u ám, Tô Đồng ngồi xòa bên giường, nhẹ giọng khóc nức nở. Chìm đắm trong thế giới của mình, thậm chí còn không phát hiện Tô Mạt đến.

Tô Mạt trong lòng đau xót, đây đã là lầm thứ hai, nàng thấy từ trên người tỷ tỷ tản ra dày đặc đau thương như vậy. So với hôm qua, thì hiện tại tỷ tỷ càng thêm làm cho người ta phải đau lòng.

Đặt nhẹ l*иg cơm trên tay lên trên mặt bàn, Tô Mạt lặng lẽ tiến đến bên người Tô Đồng. Nàng không nói lời nào, chỉ là yên lặng đứng ở một bên, nhìn tỷ tỷ không ngừng nỉ non. Nàng muốn vĩnh viễn nhớ kỹ giờ khắc này. Nhớ kỹ những giọt nước mắt của tỷ tỷ, nhớ kỹ sự bất lực của bản thân vào lúc này.

Hai tỷ muội như là có loại tâm linh cảm ứng không tên. Tô Mạt mới đứng bên cạnh tỷ tỷ được một lúc, Tô Đồng giống như là cảm giác được, ngẩng đầu lên.

Cặp mắt chứa đầy lệ mang theo sự yếu đuối trước nay chưa từng có. Từng sợi tóc ngổn ngang, gò má sưng vù lên, in hằn thật sâu năm dấu tay, có thể thấy được, nguời đánh tỷ tỷ một cái tát này đã dùng lực mạnh cỡ nào. Tô Mạt ngây người, nàng từ trước tới nay chưa bao giờ tưởng tượng ra, thời điểm gặp được tỷ tỷ, tỷ tỷ lại có thể chật vật như vậy.

"Tiểu......Mạt......" Đáy mắt Tô Đồng hiện lên sự kinh ngạc, lập tức nhớ tới tình huống của mình, giơ tay lên lung tung lau đi nước mắt trên mặt, cố gắng nặn ra một nụ cười nhạt, "Tiểu Mạt, đến rồi sao không báo một tiếng? Dáng vẻ này của tỷ tỷ khiến cho muội chê cười đi." Giọng nói so với hôm qua càng thêm khàn khàn.

Tô Mạt trong lòng đau đớn, tỷ tỷ này của nàng, luôn cậy mạnh như vậy.Trong mắt hiện rõ đau thương như thế, nhưng lại phải cố mỉm cười ở trước mặt nàng. Là không muốn khiến cho bản thân nàng lo lắng sao? Tỷ tỷ, người có biết, bộ dáng của tỷ lúc này, càng khiến cho muội đau lòng hơn.

"Đau không?" Không có trực tiếp trả lời tỷ tỷ. Tô Mạt vươn tay ra, muốn chạm vào nửa bên má sưng đỏ của tỷ tỷ, nhưng lại sợ chính mình không biết nặng nhẹ, đυ.ng đau tỷ tỷ. Tay vừa nâng lên lại có chút sợ hãi, không dám rơi xuống trên mặt tỷ tỷ.

Tô Đồng theo bản năng che lại gò má của mình, có chút đau nhói truyền đến. Đau đớn ban đầu giờ đã qua, hiện tại chỉ có một ít tê dại cùng hơi nhói mà thôi. Cũng giống như tâm của nàng, sự đau lòng lúc trước qua đi, giờ cũng chỉ còn dư lại cảm giác nhàn nhạt thôi.

"Không sao." Tô Đồng cười cười, có vẻ như không hề để ý. Chẳng qua là, nỗi cô đơn trong mắt nàng cũng không thể thoát khỏi con mắt Tô Mạt.

"Tỷ tỷ, ở lúc không muốn cười, cũng không cần gượng cười đâu." Tô Mạt thở dài một hơi, kéo tỷ tỷ so với nàng cao hơn nửa cái đầu ôm vào lòng. "Khóc đi, tỷ tỷ, ở trước mặt muội, tỷ không cần phải che giấu bất cứ điều gì."

"Tiểu Mạt......" Tô Đồng dựa vào bả vai Tô Mạt, nghẹn ngào. Rõ ràng là không muốn khóc, nhưng mà, khi Tiểu Mạt dùng giọng điệu dịu dàng này để nói chuyện, nàng rốt cuộc cũng nhịn không được mà bật khóc. Rõ ràng muốn ở trước mặt Tiểu Mạt vẫn duy trì hình tượng một người tỷ tỷ kiên cường, thế mà gần đây luôn ở trước mặt nàng bộc lộ ra một mặt yếu ớt. Thì thôi vậy, vào lúc này, cứ để nàng dựa vào Tiểu Mạt, phát tiết hết tình cảm của bản thân đi. Tô Đồng khóc khàn cả giọng, cảm giác ướŧ áŧ từ vai truyền đến. Rõ ràng đã mặc một lớp quần áo thật dày, nhưng mà Tô Mạt vẫn cảm thấy, nước mắt của tỷ tỷ theo từng sợi vải thẩm thấu vào bên trong. Không chỉ thẩm thấu đến trên người, mà còn ngấm sâu vào trong lòng nàng.

"Tỷ tỷ, cứ khóc đi, có chuyện gì đều khóc ra hết đi, Tiểu Mạt ở ngay bên cạnh tỷ, bồi bạn với tỷ tỷ, vì tỷ tỷ mà phân ưu." Tô Mạt một bên nhẹ giọng nói, một bên vỗ nhẹ vào lưng tỷ tỷ.

"Tiểu Mạt, tỷ ổn rồi." Khóc một trận, lau đi những giọt lệ còn vương trên mặt, Tô Đồng từ trên vai Tô Mạt ngẩng đầu lên, "Cám ơn muội, ngay lúc này đã xuất hiện bên cạnh tỷ."

"Tỷ tỷ, người đang ở đây nói cái gì vậy." Tô Mạt nói, "Bất kể như thế nào, muội vĩnh viễn ở bên cạnh tỷ tỷ."

"Ừ." Tô Đồng cười nhẹ, bên trong nụ cười ẩn chứa chút đau thương, nhiều hơn mấy phần ung dung, "Tỷ vẫn còn có muội."

"Tỷ tỷ, có thể nói cho muội biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Tô Mạt nhíu mi, nhìn tỷ tỷ có chút chật vật, "Tại sao, tỷ lại bạ cấm túc?"

"Tỷ tỷ a, hôm nay chỉ là có một trận ầm ĩ lớn với Tô lão gia mà thôi." Ngữ khí Tô Đồng nhàn nhạt, nhưng mà Tô Mạt vẫn cảm nhận rõ được sự xa cách trong giọng nói của Tô Đồng. Tô lão gia? Tỷ tỷ trong ngày thường không phải gọi là cha sao?

Nhìn thấu nghi hoặc trong mắt Tô Mạt, Tô Đồng tự giễu nở nụ cười: "Là ông ấy nói không có đứa con gái là ta, vậy ta hà tất còn phải gọi ông ấy là cha ư? Tỷ tỷ bây giờ cùng muội giống nhau rồi, phải gọi người này là lão gia."

"Tỷ tỷ, tỷ và lão gia rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì vậy?" Nụ cười của tỷ tỷ tràn đầu sự bi thương và bất đắc dĩ. Nàng chưa từng đem lão gia là cha của mình mà đối xử, vì lẽ đó gọi ông ấy là lão gia cũng không có cảm giác gì. Nhưng mà để một người đã gọi cha nhiều năm như tỷ tỷ, đột nhiên phải gọi ông ấy là lão gia, trong lòng tỷ tỷ nhất định rất khó để có thể vượt qua.

"Tiểu Mạt, muội có biết, cha, không, là Tô lão gia, ông ấy có bao nhiêu là vô tình."

"Ông ta vô tình, muội vẫn luôn biết, tỷ tỷ." Tô Mạt nói. Từ nhỏ đến lớn bị đối xử lạnh nhạt, đã sớm làm cho nàng thấy rõ tất cả những thứ này rồi.

"Cho đến tận hôm nay, ta mới biết được, nguyên lai một người có thể tuyệt tình như vậy."

"Tỷ tỷ........"

"Tiểu Mạt, mẫu thân ta, hôm qua đã qua đời rồi." Tô Đồng nói một mình, "Nhưng là, Tô lão gia lại nói giữ kín không phát tang. Đối với bên ngoài chỉ tuyên bố người đã qua đời có thân phận là một nha hoàn, ra vẻ chôn cất. Tiểu Mạt, mẹ tỷ nhưng là chính thất a, tại sao lại có thể như thế, sao lại chôn cất qua loa như vậy được!"

"Giữ bí mật không được phát tang? Rốt cuộc là có chuyện gì?" Ánh mắt Tô Mạt tràn đầy ngạc nhiên. Giữ kín không phát tang cho đại phu nhân?

"Ta cũng không biết." Tô Đồng cười khổ một tiếng, "Ta nếu như biết, cũng sẽ không cùng ông ấy tức giận rồi. Ta hận ông ấy vô tình, ông ấy sao có thể làm như vậy cơ chứ! Ta nói cho ông biết phải đem tin này truyền đi, ông ấy dưới cơn nóng giận đã đánh tỷ một bạt tai, còn muốn cấm túc ta."

"Lão gia sao có thể quá đáng như thế!" Đại phu nhân mất bí mật không phát tang thì thôi, lại còn đánh tỷ tỷ, còn cấm túc nàng ấy, Tô Mạt càng nghĩ càng thấy Tô Lê quá đáng.

"Ông ấy vẫn luôn là người quá đáng như vậy, chỉ là trước đây ta không phát hiện rõ mà thôi."

"Tỷ tỷ, trong chuyện này có phải là có hiểu lầm gì hay không?" Tô Mạt nhớ mang máng, kiếp trước ở thời điểm đại phu nhân qua đời, tang sự trong phủ Tướng quân làm thập phần lớn, mọi người nhìn thấy đều hết sức khen ngợi Tô tướng quân tình cảm sâu nặng. Coi như là chỉ vì mặt mũi, lão gia cũng có thể chỉ làm ra dáng một chút, làm một hồi tang lễ thật lớn, lưu lại cho thế nhân một ấn tượng tốt mới đúng. Tô Mạt cũng không nghĩ rằng, bởi vì nàng sống lại thêm một lần nữa, mà Tô Lê ngay cả một số thói quen cơ bản cũng thay đổi. Kiếp này, nhất định là có chuyện gì đó phát sinh, nên mọi việc mới có thể biến thành như vậy.

"Kỳ thực tỷ hiểu rất rõ những chuyện này." Tô Đồng thở dài một tiếng, "Cho dù chỉ là ra vẻ một chút, làm cho mẫu thân một tang lễ long trọng cũng được. Ông ấy bây giờ lại giữ kín việc này không cho phát tang, để cho người ngoài xem thấy là mẫu thân vẫn còn tại thế, chỉ có một khả năng, ông ấy có lý do nhất định phải để mẫu thân còn sống. Cũng có thể là lý do mà phủ Tướng quân tuyệt đối không thể phát tang." Giây phút này, đôi mắt ảm đạm của tỷ tỷ lấp lánh ánh sáng trí tuệ, Tô Mạc có cảm giác, tỷ tỷ mà nàng mến mộ sâu sác, tựa hồ đã trở về.

"Nếu tỷ tỷ đều đã minh bạch, cớ gì lại như vậy?"

"Tiểu Mạt, cảm tình và lý trí không thể đặt cùng một chỗ mà đàm luận." Tô Đồng vỗ vỗ vai Tô Mạt, "Đối với tỷ mà nói, không có gì so với việc mẫu thân có một chỗ an thân quan trọng hơn. Cho dù ông ấy có thiên đại lý do, cũng không thể đem chúng trở thành nguyên nhân để chôn cất mẫu thân một cách sơ sài."

Tô Mạt thở dài một tiếng, không biết phải làm gì để khuyên giải an ủi. Tỷ tỷ luôn khôn khéo như thế, khôn khéo đến mức khiến cho người ta phải khâm phục, nhưng cũng có lúc làm cho người ta tâm buốt.

"Tỷ tỷ, ở đây có thuốc cao không?" Tô Mạt mở miệng nói.

"Thuốc cao?" Tô Đồng sửng sốt một chút, nhìn về phía Tô Mạt con mắt hiện lên sự lo lắng, "Thế nào, Tiểu Mạt, muội bị thương ở đâu ư?"

"Tỷ tỷ, không phải muội, " Tô Mạt chỉ chỉ một bên má của Tô Đồng, "Bên này của tỷ tỷ sưng to như thế, chung quy cũng phải bôi thuốc mới được."

"Tiểu Mạt, tỷ tỷ không sao." Tô Đồng lắc đầu một cái, "Không cần phiền toái như vậy, qua vài ngày sẽ tiêu sưng thôi."

"Vậy cũng không được." Tô Mạt trừng Tô Đồng một cái, cũng không quản Tô Đồng, một mình ở trước bàn trang điểm của Tô Đồng lật tìm, "Muội nhớ là, thuốc cao ở.....A, có!"

Tô Mạt cầm hộp thuốc cao vừa tìm ra, ngồi vào đối diện tỷ tỷ, tiện tay kéo tỷ tỷ ngồi xuống. Mở hộp thuốc ra, một hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa, Tô Mạt vươn ngón tay chạm một chút thuốc cao, nhẹ nhàng bôi lên gò má sưng đỏ của tỷ tỷ. Sợ làm tỷ tỷ đau, cho nên động tác của Tô Mạt cẩn thận từng li từng tí.

Ngón tay của Tô Mạt nhẹ nhàng di động ở trên mặt nàng, mang theo mát lạnh của thuốc cao. Tô Đồng trong lòng ấm áp, "Tiểu Mạt, không cần để ý như vậy, tỷ tỷ không có đại sự gì." Ánh mắt nhìn về phía Tô Mạt càng thêm mềm mại.

"Đừng nói chuyện." Tô Mạt lườm Tô Đồng một cái, lúc nói chuyện sẽ phải cử động khuôn mặt, thuốc cao sẽ bôi không đều mất. Thiệt là, có chút tự giác nào của người bệnh không chứ!

Tô Đồng sờ sờ mũi, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Tiểu Mạt tức giận, không ngờ cũng rất đáng yêu đây.

Thật vất vả đem thuốc cao phủ nửa bên gò má của tỷ tỷ, Tô Mạt cất đi hộp thuốc cao. Mở ra hộp cơm đang đặt ở trên bàn: "Tỷ tỷ, có đói bụng không? Ăn một chút gì đi."

Tô Mạt cầm lấy đũa, gắp lên một con tôm đã được bóc vỏ đưa đến bên miệng tỷ tỷ.

"Tiểu Mạt, tỷ tỷ có thể tự mình ăn."

"Vậy cũng không được, " Tô Mạt nói, "Tỷ tỷ bây giờ đang bị thương, đương nhiên phải để muội chăm sóc mới đúng."

Không lay chuyển được Tô Mạt, Tô Đồng chỉ có thể há mồm để Tô Mạt đút cho ăn, dù sao hai tỷ muội cũng không chỉ một lần làm chuyện như vậy.

"Rất ngon." Mặt Tô Đồng lộ ra vẻ hưởng thụ, "Tiểu Mạt đưa đồ tới, phá lệ ăn rất ngon nha."

"Phải.....là đầu bếp nấu ngon....." Tô Mạt mặt cười ửng hồng, không được tự nhiên nghiêng đầu đi.

"A." Tô Đồng híp híp con mắt, lộ ra một nụ cười ý vị, quả nhiên, Tiểu Mạt chính là nguồn gốc ấm áp của nàng đấy.

"Này! Ngươi mau ra đây!" Đang trong giây phút ôn nhu thì ngoài cửa vang lên thanh âm buồn bực, "Đưa mỗi hộp đựng thức ăn mà thôi, có cần lâu như vậy hay không!"

"Vị đại ca này, có thể cho ta thêm một chút thời gian chứ?" Tô Mạt lên tiếng hỏi, nếu như có thể, nàng hi vọng được ở luôn tại đây. Coi như là phải đi, ít nhất cũng phải để nàng nhìn tỷ tỷ ăn cơm tối xong mới được.

"Nói nhảm gì đó, còn không mau đi ra đây." Thủ vệ giữ cửa tựa hồ hết sức thiếu kiên nhẫn, "Thời gian ngươi đi vào đã đủ lâu, đủ để ăn một bữa cơm rồi."

"Nhưng là....." Tô Mạt do dự nhìn tỷ tỷ một chút.

"Nhưng nhị cái gì! Bảo ngươi ra thì ra đi, " Ngữ khí của thủ vệ rất kém, "Ngươi nếu còn không ra, ta liền xông vào."

"Đừng, đại ca, ta lập tức đi ra." Rất không nỡ mà nhìn tỷ tỷ chốc lát, Tô Mạt đứng dậy, "Tỷ tỷ, xin lỗi, muội phải đi. Buổi tối, muội sẽ còn tới đưa cơm cho tỷ tỷ."

"Ừ, Tiểu Mạt, muội đi đi." Tô Đồng gật đầu nói, "Không cần lo lắng cho tỷ tỷ, tỷ tỷ đã ổn rồi."

"Ừ." Tô Mạt gật đầu, "Muội đi đây, tỷ tỷ, những thức ăn này người nhất định phải ăn hết, tới buổi tối, muội sẽ kiểm tra đó."

"Yên tâm đi, thời gian tỷ tỷ đều rất nghe lời Tiểu Mạt mà." Tô Đồng khẽ mỉm cười.

"Muội đi thật nha....." Đẩy cửa phòng ra, sau cùng nhìn tỷ tỷ một last, Tô Mạt quay người rời đi.

Mãi đến tận lúc không còn nhìn thấy bóng người Tô Mạt, Tô Đồng mới thu hồi tầm mắt của mình. Nhìn trên bàn đặt thức ăn và đữa, Tô Đồng ngoắc ngoắc khóe miệng, ngồi vào vị trí Tô Mạt vừa ngồi. Chỗ này, còn lưu lại nhiệt độ của Tiểu Mạt, rất là ấm áp.

Cầm lấy đôi đũa Tiểu Mạt đã dùng qua, Tô Đồng ung dung thong thả ăn đồ ăn trên bàn. Khoảng thời gian để yếu ớt đã qua, sau bữa cơm này, nàng phải biến trở lại thành một bản thân khác chuyên bày mưu tính kế. Mẫu thân đã mất, nha hoàn bên cạnh cũng bị phân phát đi rồi, Tiểu Mạt của nàng hiện tại không ai bảo vệ. Nàng biết, Tiểu Mạt bây giờ đã thông minh hơn rất nhiều, thế nhưng làm tỷ tỷ, ai mà không lo lắng cho muội muội đáng yêu của mình chứ. Nàng phải nghĩ biện pháp để mình thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó trước mắt. Chỉ có ở bên người Tiểu Mạt, nàng mới có thể mọi lúc mọi nơi chăm sóc Tiểu Mạt, bảo vệ Tiểu Mạt.

-------------------------------

Ps: từ chương này mình sẽ thay đổi cách xưng hô TĐ với TM là ta - muội hoặc là tỷ - muội nha o.o