Chương 27: Tình thâm

Tâm trạng của tỷ tỷ rất nặng nề, một khắc ngồi xuống bàn ăn Tô Mạt liền cảm nhận được. Dĩ vãng luôn quan tâm mình ăn nhiều hay ít, tỷ tỷ sẽ gắp thức ăn cho nàng, lúc này đây chỉ là trầm mặc ăn những thứ có ở trước mặt mình, ngay cả ở phía trước bày chính là món mà bản thân ghét nhất, cũng không hề hay biết.

Tô Mạt lo lắng không yên mà nhìn tỷ tỷ.

Cảm nhận được ánh mắt Tô Mạt đang nhìn mình, Tô Đồng buông xuống đôi đũa trong tay, nhìn về phía Tô Mạt, nở một nụ cười nhợt nhạt: "Tiểu Mạt, đừng lo lắng, tỷ tỷ không sao, ngủ một giấc sẽ ổn thôi."

Lừa người! Khuôn mặt tỷ tỷ rõ ràng tiều tụy như vậy. Tô Mạt oán thầm trong lòng, nhưng cũng không nói ra miệng. Nàng không muốn sau khi tỷ tỷ vừa mất đi mẫu thân, còn phải nhọc lòng đối mặt với nghi hoặc của nàng.

"Tỷ tỷ, nếu không muốn ăn, cũng không cần ép mình ăn." Tô Mạt đi tới bên cạnh Tô Đồng, rút đôi đũa trong tay nàng ấy, đặt nhẹ lên bàn, tận lực không để cho đũa chạm vào bàn phát sinh ra thanh âm chối tai. Nàng có thể minh bạch cảm thụ của tỷ tỷ. Kiếp trước, thời điểm tỷ tỷ qua đời, nội tâm nàng so với tỷ tỷ bây giờ còn thống khổ hơn vạn lần. Vào lúc ấy, nàng chỉ cô đơn một người, đối mặt với thi thể lạnh băng của tỷ tỷ, còn có sự chỉ trích của mọi người. Nàng đã không còn nhớ rõ, thời khắc ấy bản thân mình đã vượt qua như thế nào. Chỉ ngờ ngợ cảm giác được, lúc đó, chính mình như một cái xác không hồn. Mất đi linh hồn, đã không còn hỉ nộ ai nhạc.

"Tiểu Mạt, đêm nay, tỷ không đi." Tô Đồng đột nhiên bắt lấy cánh tay Tô Mạt, "Tỷ muốn muội bồi tiếp tỷ."

Trước đây cho dù Tô Đồng cưng chiều Tô Mạt như thế nào đi nữa, nàng cũng không ở phòng Tô Mạt ngủ lại. Tô Đồng lo lắng sẽ có lời đàm tiếu ở trong phủ đệ, không muốn gây ra phiền phức cho Tô Mạt. Nàng tuy là tự tin có thể xử lý tốt, thế nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chuyện liên quan đến Tiểu Mạt, không được phép có nửa điểm qua loa.

"Tỷ tỷ nguyện ý lưu lại với muội, muội cầu còn không được đây." Tô Mạt trở tay nắm chặt tay Tô Đồng, đáy mắt một mảnh trong suốt, "Tỷ tỷ, ngươi có biết, Tiểu Mạt mỗi đêm đều rất cô đơn không, nếu như có tỷ tỷ ở bên cạnh, nhất định sẽ rất vui vẻ."

"Ừ." Tô Đồng mỉm cười với vuốt ve đầu Tô Mạt. Chưa từng như lúc này muốn cảm tạ trời xanh, đã ban cho nàng một người quý giá như vậy. Có thể làm bạn với nàng vượt qua thời khắc u ám và gian nan của đời người.

*

Một chút ánh nến cuối cùng cũng dụi tắt, trong phòng hoàn toàn lâm vào bóng tối. Từng điểm tinh quang xuyên thấu qua giấy gián cửa sổ chiếu vào bên trong, mang đến chút chút ánh sáng cho nơi đen kịt này.

Tô Mạt quay đầu nhìn tỷ tỷ nằm bên cạnh, gò má tỷ tỷ có chút mơ hồ, ánh trăng từ lỗ nhỏ trên cửa sổ chiếu xuống hai bên trán tỷ tỷ, chia thêm mấy phần khí chất thần thánh. Tô Mạt lần nữa nhìn đến ngây dại, u buồn tăng thêm cho tỷ tỷ mấy phần diễm lệ.

Không kìm lòng được vuốt lên gò má tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, ngươi thật là đẹp."

Những ngón tay mảnh mai mang theo độ ấm dao động trên mặt nàng, kèm theo sức sống. Tô Đồng tiến đến gần Tô Mạt, đưa nàng ôm sát ngực mình. Khí tức thuộc về Tô Mạt truyền đến, Tô Đồng trong lòng hơi động. Không phải sự lạnh lẽo cứng ngắc của mẫu thân , là sự mềm mại ấm áp, lúc này đây, Tô Đồng mới chính thức xác định, bản thân đang ôm lấy một Tiểu Mạt chân thật sinh mệnh tràn đầy*.

(* ở đoạn này mình nghĩ ý là TĐ đang ôm một TM có sinh mạng ấm áp chứ không phải là cái xác lạnh lẽo của mẫu thân.)

Tô Mạt cũng không nói, tùy ý để tỷ tỷ ôm chặt lấy mình. Trong giấc mơ đã không biết bao nhiêu lần cùng tỷ tỷ ôm nhau ngủ, nhưng nửa đêm tỉnh dậy, lại phát hiện bên cạnh không có một bóng người, không khỏi có cảm giác mất mát nói không nên lời. Giờ khắc này, mà lại chân thật, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của tỷ tỷ, loại chân thực này, khiến cho nàng hưng phấn, khiến cho nàng cảm động. Ai cũng không nghĩ đến nói chuyện, chỉ muốn lẳng lặng hưởng thụ phần an bình thuộc về cả hai này.

"Tiểu Mạt, bắt đầu từ năm ngoái, mẫu thân đã mắc phải bệnh nặng rồi." Rất lâu sau, Tô Đồng mở miệng trước, phá vỡ sự tĩnh lặng, "Ta đã sớm biết mẫu thân cố không nổi qua mùa đông năm nay, có thể chịu đựng được đến mùa xuân đã là kỳ tích. Ta còn cho rằng, ta đối với sự qua đời của mẫu thân đã sớm chuẩn bị kỹ càng, sẽ không có quá nhiều cảm xúc, nhưng là, ta phát hiện, sự thực không phải như vậy. Thời điểm mẫu thân qua đời, ta khổ sở như vậy, những hình ảnh quá khứ không ngừng hiện lên trong đầu, ta mới phát hiện, ta lại không nỡ để mẫu thân rời đi như thế."

Tô Mạt ở trong lòng hơi thở dài một tiếng, nàng làm sao không giống như vậy chứ? Ở một sát na tỷ tỷ qua đời kia, nàng mới phát hiện ra tỷ tỷ đối với mình rất tốt, mới phát giác, cảm tình của bản thân đối với tỷ tỷ sâu sắc như thế nào.

"Tiểu Mạt, muội nói, có phải mỗi người đều sẽ như vậy. Chỉ khi chân chính mất đi, mới có thể nhận rõ nội tâm của chính mình?"

Tô Mạt không hề trả lời, nàng biết, tỷ tỷ cũng không phải muốn có được một câu trả lời chuẩn xác, nàng ấy chỉ là, muốn tìm một người lắng nghe mà thôi.

"Vì vậy, Tiểu Mạt, muội phải quý trọng tất cả những thứ ở hiện tại, biết không. Đừng để khi mất đi lại sầu não, lúc đó đã không còn kịp rồi." Tô Đồng thở dài một tiếng.

"Tỷ tỷ, muội đều hiểu." Kéo cánh tay tỷ tỷ lại nắm thật chặt, chính bởi vì hiểu, cho nên mới quý trọng thời gian cùng tỷ tỷ ở bên nhau.

"Tiểu Mạt, mẫu thân mất đi, hiện tại, ta chỉ còn lại muội."

"Muội từ trước đến nay, cũng chỉ có mỗi tỷ tỷ."

"Tiểu Mạt, đừng rời bỏ tỷ." Ôm cánh tay của mình càng thêm xiết chặt, mang theo nhỏ bé run rẩy, "Ta không còn đủ khả năng chịu đựng để mất thêm một lần nữa."

"Muội vĩnh viễn sẽ không rời khỏi tỷ đâu, tỷ tỷ. Đồng dạng, muội cũng không cho tỷ rời đi muội. Muội chỉ có tỷ, cũng chỉ có một mình tỷ, so với tỷ, muội càng không thể chịu đựng được sự chia ly." Tỷ tỷ, muội đã mất đi tỷ một lần, đừng để cho muội phải chịu đựng nỗi thống khổ lần thứ hai của sự mất đi nữa. Loại đau khổ này, khắc cốt minh tâm. Nếu còn xuất hiện thêm một lần, muội cũng không xác định bản thân có hay không sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Hai cánh tay đang ôm chặt vào nhau chậm rãi buông ra, Tô Đồng nâng lên khuôn mặt của Tô Mạt, dường như muốn vĩnh viễn nhớ kĩ khuôn mặt ấy, cẩn thận nhìn chăm chú.

Từng sợi tóc nhỏ trên trán được tỷ tỷ nhẹ nhàng phất đi, động tác so với trước đây càng thêm dịu dàng, mang theo nhiều sự trìu mến hơn mọi khi. Con ngươi của tỷ tỷ trong veo như nước, không chứa một tia tạp chất, chỉ có tình cảm thắm thiết đối với nàng, Dưới sự mông lung cua ánh trăng, thoáng hiện lên ánh hào quang bất đồng, xinh đẹp không tả xiết.

Tô Mạt chỉ cảm thấy, toàn bộ mọi thứ ở xung quanh đều trở nên mơ hồ không rõ. Nàng cái gì cũng không thấy, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng duy nhất từ đôi mắt của tỷ tỷ, thêm vào một đôi môi hơi khẽ mở. Thanh âm bên ngoài hoàn toàn biến mất, còn dư lại mỗi tiếng hít thở nhẹ nhàng của tỷ tỷ.

Duỗi hai tay ra, ôm cổ tỷ tỷ, đem mình sát lại gần tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ, muội sẽ luôn, bầu bạn với tỷ tỷ....." Nhẹ giọng nỉ non ở bên tai Tô Đồng.

Sự đau thương từ đôi mắt của Tô Đồng dần dần biến mất, chuyển hóa thành vô tận nhu tình và nuông chiều, như một đầm nước sâu, sâu đến nỗi không thể nhìn thấy đáy. Mở to hai con mắt, cẩn thận nhìn kỹ da thịt của Tiểu Mạt, lông mi hơi run run, còn có gò má đang ửng hồng. Tâm Tô Đồng toàn bộ được lấp đầy, ôm chặt muội muội của mình.

Đêm đó, ôm ấp lẫn nhau, an ủi cho nhau. Chỉ có như vậy, mới có thể xua tan những bất an trong lòng. Dùng sự ấm áp và nhu tình của hai bên, để sưởi ấm tâm của đối phương.