Chương 26: Ôm ấp

Lập xuân, bệnh tình của Lý thị ngày càng nặng, đầu óc cũng không còn tỉnh táo, thời gian hôn mê chiếm đại đa số. Tô Đồng càng lúc càng không thể phân thân, đối với việc này, Tô Mạt cũng không có bất kì lời oán hận nào.

Mấy ngày nay, bầu không khí trong phủ Tướng quân so với trước đây ngột ngạt hơn rất nhiều. Tô Mạt nhạy bén cảm giác được một tia không thích hợp. Cảm xúc của tỷ tỷ một ngày so với một ngày càng nặng nề, Tô Mạt hết sức lo lắng, nhưng cũng không dám đi làm phiền tỷ tỷ.

Bệnh tình Lý thị đã đến tình trạng hết thuốc chữa, Tô Lê cũng không tiếp tục gọi ngự y mỗi ngày tới phủ Tướng quân khám bệnh. Người sáng suốt đều biết, chính thất của Tô tướng quân chẳng bao lâu nữa sẽ rời đi nhân thế.

Trong lòng Lưu thị mừng thầm, bà ta cảm thấy, cuộc sống của mình chưa bao giờ đắc ý như bây giờ. Con gái gả được cho một lang quân như ý, cái đinh trong mắt là Lý thị cũng sắp chết đi. Ánh mắt của hạ nhân trong phủ đệ nhìn bà ta cũng dần dần bất đồng, so với trước đây càng thêm cung kính. Ba phòng phu nhân của Tô tướng quân, hai phòng chết vì bệnh, hiện tại chỉ còn lại một phòng tiểu thϊếp là bà ta. Chính thất mất, tiểu thϊếp phù chính, chuyện này xảy ra là rất bình thường. Lưu thị cẩn thận bối lại búi tóc có chút mất trật tự của mình, tô ít phấn lên mặt, làm cho mình nhìn ra có vẻ tiều tụy chút. Bất kể trong lòng có cao hứng như thế nào, công phu ngoài mặt cũng phải luôn sẵn sàng.

Đổi thành một vẻ mặt đau thương, Lưu thị đứng ở cửa phòng Lý thị. Lý thị bệnh nặng có điều kiêng kị, ngoại trừ Tô Đồng và Tô Lê, những người khác đều chỉ có thể đứng chờ trước cửa.

"Đồng nhi, ngươi là nữ nhi duy nhất của tỷ tỷ, di nương biết ngươi rất thương tâm, nhưng ngươi cũng không thể khiến thân thể của mình tổn thương mới được." Lưu thị vỗ nhẹ tay Tô Đồng, trên mặt là một bộ dáng vẻ quan tâm.

Tô Đồng không dấu vết rút tay mình về, hướng Lưu thị gật đầu, rồi đẩy cửa phòng hé ra một chút, bước vào bên trong.

Lưu thị còn đứng lại trước cửa một lúc, cảm thấy biểu hiện ngoài mặt đã làm đủ, liền trở về viện của mình. Phu nhân phủ Tướng quân, có thể nói, còn dư lại chỉ có một mình bà ta, Tướng quân cơ hồ mỗi đêm đều đến, khiến cho bà ta hết sức đắc ý.

Cuộc sống hư tình giả ý như vậy cứ thế trôi qua được chừng mấy ngày, đại nạn của Lý thị cuối cùng cũng đã tới. Bà vuốt ve một lần cuối cùng gò má của đứa con gái duy nhất, mang theo vô tận trìu mến, giống như là muốn nhớ kĩ hình dáng của nữ nhi, sau đó liền vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.

"Mẫu thân!" Tô Đồng nắm chặt tay Lý thị, áp lên mặt mình, thế nhưng cho dù nàng có cố gắng đến mức nào, tay Lý thị cũng không thể cử động trở lại. Nàng biết, mẫu thân của nàng, đã thật sự mất rồi. Người luôn quan tâm đến sự ấm lạnh của mình, yêu thương mình, đã mãi mãi rời đi. Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Đồng khóc không thành tiếng.

Nàng cho rằng dựa vào hàm dưỡng của bản thân, nàng có thể kìm nén được nước mắt, có thể gặp biến không sợ hãi, nhưng mà nàng đã sai rồi. Ở trước mặt thứ gọi là tình cảm tất cả những điều này đều sẽ sụp đổ. Nàng cũng không còn cách nào duy trì sự lễ độ của ngày xưa, níu chặt góc áo mẫu thân, nước mắt như vỡ đê mà chảy xuống. Nàng không biết mình đã khóc trong bao lâu, lâu đến mức, lúc nàng ngẩng đầu lên, sắc trời cũng đã u ám. Thân thể của mẫu thân đã hoàn toàn lạnh như băng.

Tô Đồng lau khô nước mắt, thay mẫu thân đắp lên chăn bông, giống như quá khứ, nhẹ nhàng đi ra cửa phòng. Cùng nha hoàn canh cửa dặn dò một tiếng, Tô Đồng chậm rãi đi tới chỗ Tô Lê.

Đem tin tức Lý thị qua đời nói cho Tô Lê, Tô Lê thở dài một tiếng, liền để Tô Đồng lui xuống.

Nhìn cha đóng cửa phòng lại, Tô Đồng cảm thấy, bản thân chưa bao giờ như hiện tại cấp thiết muốn được gặp Tiểu Mạt, muốn gặp một người khác ở trên đời này sẽ cho bản thân sự ấm áp.

*

Sắc trời đã hoàn toàn u ám, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy được vài vì sao trên trời.

Tô Mạt nhìn một bàn bày biện đầy đồ ăn tối, từ lúc bắt đầu chạng vạng nàng không biết đã thở dài bao nhiêu lần. Thời gian ước định đã qua từ lâu, tỷ tỷ, người tại sao còn chưa tới?

Cơm và thức ăn ở trên bàn đã được hâm nóng nhiều lần, mỗi thời điểm hạ nhân bưng thức ăn tới, nàng đều không nhịn được mà đứng tại cửa nhìn xem có phải là tỷ tỷ đến hay không. Nàng thấy rằng, bản thân tựa như là một hòn vọng phu, không ngừng mong đợi tỷ tỷ tới.

Tỷ tỷ là người rất giữ chữ tín, nếu đã nói mỗi tối đều sẽ tới bầu bạn với mình, nhất định tỷ tỷ sẽ đến. Hôm nay, đến tột cùng là sao? Đã trễ như thế này mà tỷ tỷ còn chưa tới, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Nghĩ như vậy, Tô Mạt không khỏi lo lắng. Ở trong phòng ngồi một mình không yên, Tô Mạt chợt đứng dậy, chạy ra khỏi phòng, muốn đi ra sân của mình.

Đâm vào một người ở trước mặt.

Tô Mạt định thần nhìn lại, không phải là tỷ tỷ sao?

"Tỷ tỷ, người cuối cùng cũng đến." Tô Mạt mặt lộ vẻ vui mừng, "Muội còn sợ là tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì, đang định chạy đi tìm tỷ đây."

Thấy trong mắt muội muội là sự ỷ lại như thường ngày cùng với chút lo lắng nhỏ, trái tim băng lãnh của Tô Đồng lúc này cũng dần ấm lên một chút.

"Tiểu Mạt.......tỷ, không có chuyện gì......" Mở miệng, mới phát hiện, cổ họng của mình, đến lúc này vậy mà đã trở nên khàn khàn.

"Tỷ tỷ, người........" Chạm vào thân thể tỷ tỷ, mới cảm thấy toàn thân tỷ tỷ lạnh đến đáng sợ. Đang muốn mở miệng hảo hảo trách mắng tỷ tỷ đôi chút, trời lạnh thế này, tại sao có thể mặc ít như vậy mà đi lại ở bên ngoài chứ. Thế nhưng thanh âm của Tô Đồng, thành công dời đi sự chú ý của Tô Mạt. Tô Mạt tự mình đánh giá tỷ tỷ trong chốc lát, mới phát giác, đôi mắt đẹp của tỷ tỷ đỏ ửng không dứt, khuôn mặt cũng là phá lệ tiều tụy. Mặc dù là nàng đang cười, nhưng Tô Mạt lại có thể cảm nhận được nỗi bi thương sâu sắc ẩn dấu sau nụ cười ấy.

"Xảy ra chuyện gì sao, tỷ tỷ?" Sự tình khiến cho tỷ tỷ để lộ ra loại tâm tình này, trong lòng Tô Mạt mơ hồ có suy đoán.

Tô Đồng không nói gì, kéo Tô Mạt đến trước mặt, đem người chặt chẽ ôm vào trong lòng. Lực đạo rất mạnh, Tô Mạt có cảm giác xương cốt trong thân thể đều đã bị ép đến biến dạng. Nhưng là, nàng cũng không giãy dụa, yên lặng tùy ý để tỷ tỷ ôm ấp. Nàng biết rõ, tỷ tỷ bây giờ cần một cái ôm như vậy, cần một phân yên ổn.

"Để tỷ, ôm muội một lúc thôi." Thanh âm kiềm nén của tỷ tỷ làm cho người nghe cũng đồng thời cảm thấy khó chịu theo.

Tô Mạt nâng cánh tay lên, dùng khí lực lớn nhất của mình, ôm lấy tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ, không sao, hết thảy mọi thứ rồi sẽ qua. Muội vĩnh viễn ở bên cạnh tỷ, cho đến tận thiên hoang địa lão." Lời thề này, ngay một sát na nàng trọng sinh và được gặp lại tỷ tỷ, đã được định sẵn ở trong lòng nàng rồi.

"Tiểu Mạt......." Cái ôm của tỷ tỷ càng thêm sít chặt, hơi hơi run rẩy, biểu lộ sự bất an và bi thương của nàng vào lúc này.

"Muội ở đây, tỷ tỷ, muội ở đây." Nàng chỉ có thể một lần lại một lần lặp lại câu nói này, nói cho người ở giờ khắc này đang vô cùng yếu ớt, sự tồn tại của nàng.

"Tỷ tỷ, đừng khóc, tỷ khóc, Tiểu Mạt cũng sẽ đau lòng." Không nhìn thấy khuôn mặt của tỷ tỷ, thế nhưng trong lòng có một loại trực giác nói cho nàng biết, tỷ tỷ đang khóc. Người vẫn luôn mang đến cho nàng nụ cười, kiên cường sáng suốt, giờ khắc này đang ôm lấy nàng, yên lặng rơi nước mắt. Cái gì nàng cũng không thể làm được, càng không cách nào thay tỷ tỷ chịu đựng sự thống khổ này. Điều nàng có thể làm bây giờ, chỉ là không ngừng an ủi tỷ tỷ, làm bạn cùng tỷ tỷ, chỉ có vậy mà thôi.