Chương 1: Kiếp Trước

Nguyên Niên năm thứ mười, Vũ Đế băng hà, Tam hoàng nữ leo lên ngôi vị hoàng đế bất chấp mọi ý kiến của dân chúng, sửa lại quốc hiệu là “Thuấn”, đồng thời phong con trai của tể tướng là Lâm Thụy Hòa làm hoàng hậu.

Cùng lúc đó, Tô phủ trong kinh thành.

Tô Hạ đang bị hai nữ nhân ép quỳ gối xuống, hai người thay nhau ép nàng mở miệng ra rồi rót một bát thuốc độc vào trong miệng Tô Hạ.

Kẻ đã ép nàng uống thuốc độc, nàng nhớ nhớ rất rõ, đó là hộ vệ của Tam hoàng nữ.

Mùa xuân của nhiều năm về trước, trăm hoa đua nở, những kẻ quyền quý ở kinh thành đã tổ chức một buổi yến tiệc, nhưng chỉ phát thư mời cho một mình Lâm Thụy Thanh. Tô Hạ đã cực kỳ tức giận, nàng bèn bí mật mua trộm một lá thư mời với giá cao, ai bảo trên người nàng thứ thừa nhất chính là tiền bạc.

Vốn dĩ ban đầu nàng chỉ muốn đến xem một chút, sau đó sẽ nhanh chóng trở về không để cho Lâm Thụy Thanh biết, nhưng không ngờ ở bên trong rừng đào nàng lại nhìn thấy Lâm Thụy Thanh đang sóng vai đi cùng với Tam hoàng nữ, hai người hình như đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Nàng vốn muốn đến gần để nghe rõ hơn, nhưng đã nhanh chóng bị hộ vệ của Tam hoàng nữ ngăn cản lại bằng một thanh đao dài.

Trước đây khi Lâm Thụy Thanh gả cho mình, nàng đã cảm thấy cực kỳ vui vẻ hạnh phúc, nhưng cũng có hơi tiếc nuối.

Một người tuyệt sắc thiên hương như y vốn không thuộc về nơi phàm tục trần thế như này, cho dù thuộc về cũng phải thuộc về người tôn quý nhất thế gian, không ngờ lại bị người ta tính kế rồi gả cho một tên phế vật chỉ biết gặm tiền của cha mẹ để lại như nàng.

Nàng cũng biết Lâm Thụy Thanh không hề thích mình, thậm chí còn có thể coi là chán ghét, nhưng nàng chỉ không ngờ rằng y lại hận nàng đến mức muốn nàng chết đi ngay lập tức.

Thuốc độc không ngừng trôi vào trong dạ dày, giống như hàng ngàn con dao sắc bén đang cứa vào da thịt, Tô Hạ đau đến mức toát mồ hôi, nàng thật sự muốn chết đi ngay tức khắc.

Tên hộ vệ thấy nàng đáng thương bèn ngồi xổm xuống rồi nhỏ giọng nói với nàng: “Ai bảo ngươi muốn làm lá chắn cản đường người khác, nếu có kiếp sau, vậy hãy sống thật thông minh hơn đi.” Sau đó thì nhanh chóng dẫn mấy người xung quanh rời đi.

Tô Hạ quằn quại đau từ lúc bình minh cho đến tận khi trời tối, cơ thể nàng đã hoàn toàn mất hết sức, cả người như chiếc đèn cạn dầu.

Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, Tô Hạ nghĩ: “Nếu có kiếp sau, nàng chắc chắn sẽ không tiếp tục yêu Lâm Thụy Thanh nữa…”