Khi Thước Trùng tỉnh lại liền cảm thấy được mặt đất đang chuyển động. Nga, không phải, kỳ thật là cậu đang chuyển động. Chính xác hơn là cậu đang nằm trên vai Đại Hùng, còn hắn mới là người đang chuyển động.
“Đại Hùng, đây là nơi nào? Chúng ta đã rời đi từ khi nào vậy?” Thước Trùng ghé đầu vào vai Đại Hùng, mơ mơ màng màng hỏi hắn.
“Khi trời còn chưa sáng đã xuất phát. Ta không thích những người trong bộ lạc đi ra đưa tiễn.”
Nga.” Ngẫm lại thì cái con gấu bự này cũng không giống với loại người thích diễn ba cái màn tình cảm lưu luyến.
“Ngươi có mệt không? Có cảm thấy nặng không?” Đại Hùng khiêng cậu ở một bên vai, phía bên kia thì đeo một ít nước và lương thực. Thấy vậy, Thước Trùng cũng có chút ngại ngùng hỏi.
“Cái gì nặng?” Đại Hùng không rõ lắm hỏi lại.
“Ta đó.”
“Ngươi? Nặng?” Đại Hùng vô cùng nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn, lập tức mỉm cười, đưa tay ra phía sau vỗ vỗ cái mông của Thước Trùng.
“Một con sâu lười thì có thể nặng đến như thế nào?”
Hừ! Chẳng lẽ cậu lại không có trọng lượng tới vậy sao? Rất không cam lòng mà lấy tay chọt chọt bả vai thịt thật là dày của Đại Hùng. Nhất định là đang giễu cợt chính mình vừa gầy lại vừa nhỏ để thể hiện được hắn khỏe mạnh to lớn vô cùng.
Không biết là đã đi bao lâu cho tới lúc mặt trời chói chang trên đỉnh đầu. Mặc dù Đại Hùng không phải rất mệt nhưng khi Thước Trùng nhìn thấy trên thái dương và trên cổ hắn đang chảy mồ hôi ròng ròng thì vô cùng xấu hổ ngọ nguậy.
“Đại Hùng, bây giờ trời rất nắng nga. Hay là chúng ta đi tìm gốc đại thụ nào nghỉ ngơi một chút được hay không?” Mới vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng trống bụng của Đại Hùng vang lên.
“Chờ thêm chút nữa, tới chỗ nào kín đáo một chút hẵng dừng lại.” Bao tử của Đại Hùng bị đói mới bắt đầu quan tâm tới đề nghị của Thước Trùng.
“Vậy ngươi thả ta xuống đi. Ta tự đi được rồi.”
Đại Hùng không có dị nghị mà đem người thả xuống, để cho Thước Trùng đi theo phía sau mình.
Đi thêm một hồi, Đại Hùng liền phát hiện người đi theo phía sau đang cách mình càng lúc càng xa, lại còn có những âm thanh vùng vẫy nữa. Quay đầu nhìn một cái bèn không nhịn được phá ra cười, Thước Trùng đang nhảy nhót như một con khỉ con, nhảy trái nhảy phải, làm ra tư thế vô cùng quỷ dị di chuyển từng bước một.
Hắn đi ngược trở về, đứng trước mặt Thước Trùng hỏi.
“Ngươi đang làm cái gì vậy? Nhảy múa hả?”
“Ta không phải nhảy múa nha!” Thước Trùng nhụt chí đặt mông ngồi bệt xuống đất, giơ hai chân của chính mình lên vừa quạt lại vừa thổi. Chỉ mới đi được một chút lòng bàn chân đã bị bầm xanh bầm tím lên, lại còn bị cắt vài lỗ trên lòng bàn chân. Cậu thế mà lại quên rằng mình không có mang giày. Nhìn nhìn hai bàn chân vô cùng to của Đại Hùng mới chợt nhớ là ở xã hội nguyên thủy này không có giày để mang. Chẳng lẽ mình phải chịu cảnh cả ngày bị Đại Hùng vác ở trên vai hay cõng ở sau lưng sao? Vậy chẳng khác nào một tia nam tính cuối cùng cũng không còn nữa sao!
Đại Hùng vừa tò mò lại vừa nan giải nhìn miệng vết thương ở chân Thước Trùng mà buồn thiu. Hắn nghĩ không ra làm sao mà chân của con tiểu trùng lại có thể non mềm đến như vậy, mới đi có vài bước đã thành như thế. Cậu trước kia là đã đi trên đường như thế nào vậy? Lại nhớ tới bộ dáng vô cùng lười biếng của Thước Trùng. Chẳng lẽ đó giờ cậu vẫn là bò đi sao?
Đem người một lần nữa khiêng lên trên vai, đi thêm không bao lâu liền tìm được một chỗ chung quanh có không ít tảng đá lớn, lại còn có vài cây đại thụ che trời. Đem Thước Trùng để ở dưới tàng cây, Đại Hùng lấy số nước mà mình mang theo ra, để hai chân của người kia trong tay mình rửa sạch. Sau đó, trong tiếng kinh hô của Thước Trùng, cúi xuống liếʍ liếʍ bàn chân vừa nhỏ lại vừa non mềm đang phải chịu bao nhiêu là vết thương nhỏ kia.
“ Kỳ quá đi, Đại Hùng. Ngươi đang làm cái gì vậy?” Hắn rất đói bụng sao? Muốn ăn tươi luôn chân của cậu hả? Như vậy thì từ nay về sau cậu chỉ có thể bò thôi á? Thước Trùng sợ đến nỗi nước mắt cũng muốn rớt ra rồi.
Nhìn đôi mắt to ướt sũng nước mắt của Thước Trùng, Đại Hùng còn tưởng rằng cậu đang rất đau nên lại liếʍ thêm vài cái.
“Làm như vậy thì miệng vết thương của ngươi sẽ mau trở nên tốt hơn.”
Nguyên lai là như vậy! Thước Trùng thở phảo nhẹ nhõm. Người nguyên thủy cũng đã hiểu được công dụng chữa thương của nước bọt rồi sao?
Chứng kiến bộ dạng Đại Hùng rửa vết thương cho mình, động tác có chút thô lỗ nhưng rất nghiêm túc. Chưa từng có một ai đối xử với cậu như vậy.
Khi mình còn ở thế giới kia, cho dù là không có cơm ăn, cho dù là bị thương mệt rất mệt thì cũng chỉ có thể trốn đi một mình liếʍ vết thương. Không có ai để cầu cứu, chưa từng có người nào đến quan tâm. Nhưng bây giờ, cùng cái con gấu bự này mới quen biết được có hai ngày, cậu còn dùng thân thể để trao đổi với hắn nhằm bảo toàn tánh mạng. Vậy mà hắn lại vô cùng nghiêm túc mà xử lý vết thương của mình. Thước Trùng cảm thấy ngực có một cổ khí nóng đang nghẹn lại, cổ khí này thế mà lại di chuyển đến chỗ mắt. Nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống.
Chính mình đã tập thành thói quen không được khóc từ rất lâu, thế nào mà nước mắt mấy ngày nay cộng lại so ra còn hơn cả mấy năm trước sống trong thế giới cũ nữa vậy? Có phải là vì cái con Đại Hùng này thật sự là tạo ra cảm giác rất an toàn hay không?
Nhìn thấy nước mắt của Thước Trùng không những không dứt mà ngược lại càng ngày càng nhiều hơn. Đại Hùng có chút luống cuống tay chân nha. Ngày hôm qua khi cậu cùng hắn làm rõ ràng là rất đau, con sâu lười này còn không có khóc thảm tới vậy, nhiều lắm thì cũng chỉ có vài giọt lệ đảo quanh vành mắt thôi. Như thế nào mà bây giờ lại khóc thành cái dạng này rồi?
“Tiểu Trùng à, có phải ngươi rất đau hay không vậy?” Từ nhỏ đến lớn, Đại Hùng đã không muốn nhìn thấy người khác khóc, đừng nói đến chuyện khóc thảm như cái người trước mặt này.
Do dự nhìn nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Thước Trùng, Đại Hùng động thủ lột tấm da hổ quấn bên hông cậu ra.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Thước Trùng bị dọa sợ mà lui về phía sau. Chẳng lẽ mình khóc quá bi thảm đã kí©h thí©ɧ ý muốn được làm của Đại Hùng rồi sao?
“Rõ ràng ngươi là giống đực mà! Tại sao lại thích khóc đến như vậy?” Đại Hùng nhăn mày, cau mày, khó hiểu lẩm bẩm.
Nam tử ở nơi này người nào cũng bưu hãn, thân thể yếu nhược hay khiếm khuyết cũng không sống được bao lâu. Đừng nói là nam tử, nữ tử nơi đây cũng rất ít khóc. Các nàng sẽ không khóc nhưng một khi khóc liền nhân tiện mà khóc một trận nghiêng trời lệch đất, rung động cả núi rừng. Nhưng mà con sâu lười này rõ ràng là rất nhỏ gầy vẫn có sức sống rất ương ngạnh. Rõ ràng là nước mắt đầy mặt nhưng mà lại không thèm kêu lên, nhiều lắm cũng chỉ phát ra vài tiếng ô ô. Thật là một sinh vật vừa thú vị lại vừa kì quái, bất quá nhìn đi nhìn lại vẫn là cảm thấy rất đáng yêu.
Lấy tay vỗ vỗ đỉnh đầu Thước Trùng, ngoài ý muốn mà phát hiện ra tóc của cậu rất mềm. Sờ tới sờ lui một hồi liền biến một đầu đầy tóc mềm mại thành một cái ổ chim. Chọc cho Thước Trùng phải lên tiếng kháng nghị, hắn mới nói.
“Ngươi có đói bụng hay chưa? Ta đi tìm thức ăn.”
“Hả? Ngô, ta cũng thấy đói đói.” Xấu hổ lau lau mặt, vuốt vuốt lại tóc, Thước Trùng sờ sờ cái bụng đang cố gắng nén lại cảm giác đói bụng của cậu, hướng về phía Đại Hùng xấu hổ nói.
Đem Thước Trùng để ở giữa hai tảng đá khá lớn ở dưới một gốc cây đại thụ. Sau khi đã quan sát bốn phía, Đại Hùng liền bắt đầu dặn dò.
“Người ngồi ở đây đợi ta, nếu có gì nguy hiểm thì trèo lên trên cây.” Nếu đã quyết định trao đổi thì Đại Hùng nhất định là sẽ bảo vệ con sâu lười này an toàn, tuyệt đối sẽ không để cho cậu đói bụng. Huống chi là những việc làm này đều không có gì quá sức với hắn.
“Ngô.” Thước Trùng rất nghe lời mà gật đầu, nhìn nhìn cây đại thụ to che trời ở phía sau Đại Hùng, cậu cũng tự hiểu là khả năng mà mình có thể leo lên cái cây đó là gần như không thể. Bất quá cũng không thể không biết xấu hổ mà bắt Đại Hùng mang mình theo. Mình thì cái gì cũng không làm, ngay cả việc đi đường cũng làm không xong, chỉ có biết tạo thêm chuyện phiền toái. Nói không chừng một lát nữa nếu thật sự có mãnh thú gì đó xuất hiện, cậu có thể sẽ được kích phát tiềm năng mà có khả năng leo lên cái cây đó.
Đại Hùng rời đi, Thước Trùng liền lười biếng ghé đầu vào tảng đá. Sau đó đột nhiên phát hiện rằng cây cỏ ở đây vừa cao lại vừa mềm, một ý nghĩ được hình thành trong đầu.
Dùng sức nhổ một số cây cỏ có độ cao vừa phải. Thước Trùng dựa vào trí nhớ mà tưởng tượng ra hình dáng của đôi giày cỏ, đem cây cỏ thật dài kia biến thành đế giày rồi lại tìm một chút cỏ mảnh hơn xuyên qua đế giày, buộc một cái móc, sau cùng thì đặt phần mũi chân cùng gót chân lên, cột lại chỗ mắt cá chân. Vậy là đã xong một đôi giày cỏ giản dị rồi.
Trời ạ! Cậu quả nhiên là một thiên tài! Làm được một đôi giày cỏ để mang ở trên chân, đứng dậy đi đi thử, rất hợp nha! Cậu rốt cuộc thì cũng có thể tự do đi lại rồi.
Vô cùng vui vẻ thì cặp chân vô cùng to lớn kia của Đại Hùng đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu. Thước Trùng lại ngồi xuống lần nữa, làm thêm một đôi giày cỏ đơn giản.
Đại Hùng trở về mang theo trong tay hai con thỏ béo ú mà hắn săn được. Sau đó liền ngồi xổm xuống nhóm lửa và chuẩn bị thực vật.
Thước Trùng bày ra bộ dạng như đang hiến vật quý đi qua đem giày cỏ đưa cho hắn.
“Ngươi mang thử đôi giày cỏ này vào thử xem.”
“Giày cỏ? Là cái gì?” Đại Hùng nhìn thứ đang cầm trong tay, không rõ lắm hỏi.
“Ách, thì chính là cột vào chân giống như ta nè. Đi đường rất tiện à nha. Ta mang nó rồi sau này có thể tự mình đi đường, không cần ngươi phải vất vả cõng ta nữa.”
“Không cần.” Đại Hùng không một chút hứng thú, quay đầu lại tiếp tục chuyên tâm nướng thỏ.
Dám chê đôi giày cỏ lần đầu tiên xuất hiện trên thế giới này của cậu sao! Thước Trùng vô cùng không phục mà tiến tới ngồi kế bên chỗ Đại Hùng, ra hiệu bảo hắn ngổi xuống. Cầm chân của Đại Hùng lên, quả nhiên là vì đi chân trần đã nhiều năm mà lòng bàn chân hắn đầy vết chai, như vậy thì cát đã không thể nào cắt bị thương chân được. Nhưng dù sao thì hắn cũng là người mà.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Đại Hùng, Thước Trùng đang mang giày cho hắn. Bắt Đại Hùng đi tới đi lui rồi hỏi.
“Có phải là rất thoải mái hay không?”
“Cũng không có gì khác biệt lắm.” Đại Hùng giơ chân lên nhìn một chút, cảm thấy không có gì khác lắm.
Thước Trùng phồng hai má lên, dùng sức đẩy Đại Hùng tới chỗ hòn đá bén nhọn bên cạnh ý bảo Đại Hùng lấy chân giẫm lên. Mặc dù là bàn chân của hắn cũng rất rắn chắc nhưng mà dù sao cũng là nơi huyết nhục chi khu. Cậu vần ghé vào lưng Đại Hùng quan sát, thấy hắn sau khi phát hiện ra không đau liền dẫm đi dẫm lại cái chỗ kia rất nhiều lần.
“Cái chỗ này rất bén nhọn ngươi đã biết rồi nha. Không cần phải tiếp tục dẫm nữa đâu, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian nha.”
Bấy giờ Đại Hùng mới cảm nhận được chỗ tốt, lại đi vòng vòng ở mấy chỗ không bằng phẳng. Dần dần lộ ra nụ cười hài lòng.
“Ở nơi của ngươi tất cả mọi người đều mang thứ này sao?”
“Có thể nói là vậy.” Dù sao thì việc giải thích điểm khác nhau giữa giày da, giày thể thao cùng giày cỏ cũng không cần thiết lắm.
“Ngươi rất là thông minh nha.”
Nghe được tiếng khích lệ này, Thước Trùng lại đột nhiên trở nên xấu hổ. Lúc này thì mùi thịt nướng bắt đầu truyền tới, cái bụng đói của hai người cùng kêu vang nên lập tức dời đi lực chú ý.