Chương 4: Sáng sớm hôm sau đầy kích động và xúc động

Nỗ lực mở đôi mắt đau rát ra, trải qua một đêm “hiến dâng” Thước Trùng ngay cả khí lực để động ngón tay cũng không còn nữa. Đảo mắt nhìn quanh trong nhà cỏ chỉ thấy còn một mình cậu. Xong đời! Có lẽ là Đại Hùng đã bỏ rơi cậu rồi? Chính mình bị hắn ăn đến đầu khớp xương cũng không còn thừa lại. Bây giờ ngay cả một tia cơ hội sinh tồn cuối cùng cũng không tranh thủ được, nước mắt cậu không cầm lại được mà rơi xuống. Thước Trùng dứt khoát phát huy tính lười biếng của mình, để cho cậu ngủ thẳng một giấc luôn đi, còn quản hắn như thế nào được sao.

Không biết đã hôn mê bao nhiêu lâu, cậu cảm thấy trên mặt đang có một thứ gì đó thô ráp lau đi lau lại nước mắt của mình. Thước Trùng cố gắng mở mắt ra, liền nhìn thấy Đại Hùng đang ngồi xổm ở kế bên nhìn mình.

Hắn không có bỏ đi sao? Đại Hùng không có bỏ rơi mình nha! Nhất thời kích động làm nước mắt rơi càng dữ dội hơn.

Đại Hùng hoang mang lau đi nước mắt của cậu.

“Ngươi rất đau sao?”

“Ngươi không bỏ đi?” Khi cậu mở miệng liền thấy âm thanh của mình khàn khàn, kỳ cục, không thể biểu đạt được giờ phút cảm động này cùng với tâm tình kich động của cậu.

Đại Hùng nâng cái cổ của Thước Trùng lên, hôn hết những giọt nước mắt trên mặt cậu. Thước Trùng nhất thời cảm thấy như vừa được hồi sinh, run rẩy vươn tay bắt lấy cổ tay của Đại Hùng.

“Ngươi thật sự sẽ không bỏ đi đúng không?”

Đại Hùng tựa hồ rất không thích câu hỏi của cậu.

“Ta đã đáp ứng với ngươi là sẽ không bỏ đi rồi. Tại sao ngươi vẫn còn lo lắng?”

“Ta nghĩ rằng ngươi đã đổi ý nên vứt ta rồi bỏ đi.”

“Chuyện mà ta đã đáp ứng rồi thì nhất định sẽ làm.” Đại Hùng vươn tay xoa xoa cái lưng trần của Thước Trùng, lại sờ sờ cái mông nhỏ rắn chắc của cậu. Gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng.

“Ngươi thoạt nhìn thì thấy rất nhỏ gầy nhưng mà những địa phương nào cần có thịt thì vẫn rất đầy đặn nha. Ta hài lòng nên không có ý định đổi ý.”

Miệng vừa nói, tay vừa tiếp tục vuốt ve làn da non mịn của Thước Trùng, mang theo hàng loạt cảm giác khó chịu đến cho cậu.

“Ngươi là cầm thú!” Thước Trùng ngay cả khí lực để giãy dụa cũng không còn nữa. Cậu chỉ biết toàn bộ cơ thể mình chỉ muốn rời ra từng mảnh, không thể nào lại tiếp tục làm một lần nữa.

“Tại sao lại mắng ta? Không phải hôm qua ngươi cũng rất thích sao? Còn kêu rất lớn nữa mà?” Đại Hùng phản bác.

Thước Trùng nghe xong vừa xấu hổ lại vừa giận, dùng toàn bộ khí lực của cơ thể mình mà cắn một cái lên cánh tay của Đại Hùng. Đáng tiếc người này da thô thịt dày, cậu thì đang trong tình trạng vô lực. Cái cắn này một điểm hiệu quả cũng không có.

“Ngươi liếʍ ta làm gì? Hay là muốn mài răng hả?” Đại Hùng vô cùng khó hiểu, nhìn một loạt dấu răng nhỏ nhỏ trên cánh tay một điểm cũng cảm thấy không đau không ngứa.

Thước Trùng hoàn toàn bỏ cuộc, ngay cả một tia khí lực để nắm bàn tay lại cũng không còn.

Thế mà thật sự là có chuyện như vậy xảy ra. Ngay từ lúc ban đầu, cái siêu khổng lồ của Đại Hùng làm cho cậu tê tâm liệt phế, thống khổ vô cùng, mấy lần muốn bò đi trốn đều bị hắn túm trở về. Nhưng qua không biết bao nhiêu lâu, cái kɧoáı ©ảʍ mà cậu tưởng rằng vĩnh viễn cũng không nếm được cũng đến, thậm chí càng làm lại đến càng nhiều. Cuối cùng là làm cho cậu thoải mái đến nỗi thần chí không rõ ràng, ngã thẳng một cái vào sương mù, ngay cả chính bản thân cậu cũng không thể tin được cái âm thanh đó là từ miệng cậu vọng lại.

Nhìn hai tròng mắt hừng hực lửa cháy của Đại Hùng, chính đôi mắt này vẫn luôn dán trên người cậu suốt đêm qua, phảng phất như muốn thiêu đốt người khác. Thân thể của cậu ra mồ hôi đầm đìa, cậu gần như có thể nghe được tiếng dã thú rống. Không xong, không xong! Như thế nào mà cả người cậu cũng nóng hết lên cả rồi?

“Đại Hùng, ta thật rất muốn tắm rửa, trên người cảm thấy không thoải mái lắm.”

“Cách đây không xa lắm có một dòng sông nhỏ. Để ta mang ngươi đi.” Có lẽ là bộ dạng xụi lơ của Thước Trùng thật sự rất đáng thương nên Đại Hùng không có cự tuyệt yêu cầu của cậu.

Đại Hùng đem cậu vác lên vai rồi đi ra ngoài, Thước Trùng lúc này mới nhớ ra một vấn đề quan trọng

“Chờ một chút! Ta không có mặc quần áo.” Vừa nhìn quần áo đã bị xé nát vụn bên cạnh Đại Hùng tiếc hận.

Đại Hùng bèn buông cậu xuống, đưa tay xé ra một miếng da hổ dài rồi cột vào bên hông Thước Trùng. Lại một lần nữa đem người khiêng lên, đi ra khỏi nhà cỏ.

Cậu thế mà được mặc da hổ vô cùng trân quý này sao? Thước Trùng vô cùng cảm thán vì cảnh ngộ đã trở nên bất đồng. Chờ một chút. Tại sao mọi người lại nhìn cậu bằng ánh mắt có chút kỳ quái và mập mờ vậy?

“Đại Hùng à, ngươi có muốn đặt ta xuống đất hay không? Có phải mọi người nhìn thấy ngươi khiêng ta trên vai rồi đi là rất kỳ quái hay không?” Tốt xấu gì thì cậu cũng là một nam tử. Bị người khiêng ở trên vai như vậy chẳng khác nào là làm cho người ta chê cười.

“Tại sao?”

“Bởi vì ta sẽ thẹn thung.”

“Thẹn thùng ? Ngươi sợ bọn họ biết ngày hôm qua ta và ngươi làm cái chuyện đó sao?”

“Cho dù họ không biết thì làm chuyện như bây giờ thoạt nhìn cũng thật kỳ quái nha.”

“Bọn họ đều biết hết mà.”

“Biết cái gì?” Thước Trùng kỳ quái hỏi lại.

“Chính là cái chuyện mà buổi tối hôm qua chúng ta làm đó. Buổi tối hôm qua ngươi kêu lớn tiếng vô cùng, cả bộ lạc đều nghe thấy được.”

“Cái, cái gì?!” Trời ạ! Cậu muốn chết! Nhớ tới tối hôm qua, tiếng kêu khóc say sưa của mình cùng với tiếng gầm rống của con dã thú này đều đã bị nghe hết rồi sao? Mặt Thước Trùng chuyển màu liên tục, chuyển hồng chuyển tím. Cậu làm sao lại có thể quên là nhà cỏ nguyên thủy hoàn toàn không có hiệu quả cách âm.

“Cái kia, Đại Hùng à, khi nào thì chúng ta rời đi hả?”

“Sáng sớm ngày mai.” Cái con tiểu trùng này ngay cả khí lực để đứng vững cũng không có, Đại Hùng quyết định trì hoãn thời gian xuất phát.

Oh! Hoàn hảo, Hoàn hảo nha! Sáng mai là sẽ rời đi nơi này rồi. Không cần phải đối mặt với những ánh mắt kỳ quái đó.”

Bất quá nghĩ lại thì nơi này cũng không phải xã hội hiện đại, cậu càng không phải là trạch nam nghe người xa lạ nói vài câu cũng đỏ mặt. Vậy thì có làm sao? Tốt xấu gì thì tư tưởng của cậu cũng đã đi trước người của xã hội nguyên thủy này rồi, còn mang theo đầu óc của nhân loại ở ngàn vạn năm sau nữa chứ. Cũng có thể coi như là hơn cả tiên tri một bậc rồi. Nghĩ đến đây Thước Trùng rất có tinh thần, dương dương tự đắc.

Khi đi đến chỗ dòng sông nhỏ, Đại Hùng liền để Thước Trùng ở trên bờ. Nhìn thấy con tiểu trùng kia chậm rãi cởi ra da hổ, bò bò đến chỗ nước, vẻ mặt tỏ ra rất là hưởng thụ, khiến cho hắn bất tri bất giác cũng cười theo.

Lại nhìn thêm một lần nữa, cánh tay trắng nõn, thân hình gầy gầy tạo cho hắn cảm xúc nhẵn nhụi. Trong tay như còn lưu lại độ ấm ngày hôm qua, nhìn hàng lông mi đang rung động kia phảng phất như vẫn còn lưu lại những giọt nước mắt ngày hôm qua. Cơ thể của Đại Hùng lại phát hỏa.

Thế giới hảo an tĩnh, bầu trời thì xanh thẳm, gió ôn hòa thổi. nước suối trong suốt bị ánh nắng mặt trời chiếu vào vô cùng ấm áp. Không nghĩ tới trên thế giới này cũng có một địa phương như thế này.

Cơ hồ vì quá thoải mái mà than nhẹ một tiếng, Thước Trùng quay đầu lại thì thấy Đại Hùng đang mang vẻ mặt phảng phất như đang rất buồn cười nhìn mình chằm chằm. Ngay sau đó, biểu tình đó bắt đầu biến hóa thành muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Sự biến hóa của bộ phận bên dưới thắt lưng đập vào mắt. Thước Trùng khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng. Cậu sẽ chết sớm! Cậu nhất định là sẽ bị chết sớm!

“Ngươi, ngươi không nên nhìn ta nha.”

“Tại sao ta lại không thể nhìn?” Đại Hùng rất không hài lòng khi quyền lợi của chính mình bị cướp đoạt.

“Bởi vì ta đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ!”

“Nhưng mà ngày hôm qua ta cũng đã xem qua rồi.” Đại Hùng bày ra vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

“Ngươi rất sợ sao?” Đại Hùng tiến tới, rõ ràng nhìn thấy tóc gáy của Thước Trùng đang dựng hết cả lên.

“Bây giờ ta không thể lại làm thêm một lần nữa đâu. Ta sẽ chết mất!” Thước Trùng đau khổ van xin hắn.

Đại Hùng cũng rõ ràng là cậu sợ cái gì, cũng có chút bất đắc dĩ mà nhìn nhìn thân thể chưa được thỏa mãn của mình.

“Yên tâm đi. Hôm nay sẽ không làm. Để cho ngươi nhanh chóng khôi phục lại thân thể nếu không sẽ ảnh hưởng tới lộ trình của chúng ta.”

Cảm tạ trời đất! Biết cái con gấu bự này nói chuyện rất giữ lời. Thước Trùng yên tâm mà nhắm mắt, thả mình nổi lềnh bềnh giữa dòng sông, phát huy bệnh lười vô cùng tốt của chính mình.

Đại Hùng phát hiện ra không còn nghe thấy tiếng động của người bên cạnh. Nhìn lại lần nữa, cậu vậy mà có thể đặt nửa thân thể trong nước rồi cứ như vậy ngủ thϊếp đi?

Còn có người như vậy sao? Nếu không bắm theo mình chắc chắn sẽ sớm bị thú dữ ăn tươi. Đại Hùng đột nhiên cảm thấy rằng trách nhiệm của mình quả thật không nhỏ. Bất quá thì điều kiện trao đổi cũng thật mê người, không hề lỗ.

Thật nhẹ nhàng mà chọt chọt vào gương mặt của Thước Trùng. Chơi đã rồi, hắn liền đi vào nước, nhanh lẹ tẩy rửa sạch sẽ cho Thước Trùng. Sau đó liền đem cái con tiểu thước trùng vẫn còn chưa tỉnh ngủ kia khiêng về.