“Thúc thúc của ngươi? Nguyên lai ngươi còn có thúc thúc nữa hả Đại Hùng?” Thước Trùng kinh ngạc hỏi.
“Cha ta có ba huynh đệ, y là người nhỏ nhất.”
“Ồ, vậy y cũng là lữ nhân du ngoạn bên ngoài bộ tộc như ngươi sao?” Quét mắt nhìn “Đống gì đó” đang nằm dưới đất, hẳn là y du đãng ở ngoài lâu rồi đi.
“Xem như là vậy đi.” Đại Hùng gật đầu nhưng sắc mặt lại không tốt lắm.
“Nếu y là thúc thúc của ngươi, sao các ngươi lại còn muốn đánh nhau?” Thước Trùng nhìn một chút Đại Hùng đang mang sắc mặt không dễ nhìn, chính là cái loại phẫn nộ chẳng khác gì nhìn cừu nhân.
“Đánh nhau với y nhiều năm rồi, là thói quen.”
“Quan hệ thúc cháu thật kỳ quái.” Thước Trùng gãi gãi đầu,vừa quay lại liền giật hết cả mình. Cái người đầu bù tóc rối kia tỉnh lại rồi, y đang dựa người vào tường nhìn bọn họ.
Bạch Hùng mở to mắt nhìn thấy người trước mặt, khàn khằn cười nói.
“Tiểu Miêu, là ngươi à?”
Tiểu Miêu? Là người nào vậy?
Thước Trùng nhìn quanh quất, nơi này trừ thúc cháu hai người bọn họ thì chỉ có cậu thôi. Cậu không hề nhận ra cái người này nha.
“Không cho gọi ta như vậy!” Sắc mặt Đại Hùng lập tức khó nhìn hơn vài phần, trừng mắt liếc thúc thúc của hắn, xoay người cầm bình nước ném tới.
Bạch Hùng giơ tay tiếp lấy bình nước, ừng ực ừng ực uống vài ngụm to, đứng thẳng người.
Hảo cao! Thước Trùng ngẩng đầu,chính mình đứng giữa hai con gấu này liền dễ dàng bị người ta không nhìn tới .
Chờ một chút! Mới vừa rồi Đại Hùng nói cái gì? Không cho gọi hắn như vậy? Chẳng lẽ hắn chính là Tiểu Miêu? Không thể nào! Nói cái gì thì Miêu và Hùng hai loài này khác xa nhau, không dậy nổi một điểm quan hệ. Cái biệt danh khiến người khác đổ mồ hôi lạnh ròng ròng này thật sự làm Thước Trùng chấn kinh rồi. Đây là tình thương của trưởng bối hả?
“Ngươi như thế nào lại bị thương?” Đại Hùng nhìn vết thương trên vai Bạch Hùng, mặt không chút thay đổi, hỏi.
“Không có gì, ta hơi lơi lỏng nhất thời không chú ý.” Bạch Hùng cũng đáp lại bằng giọng điệu không bất cần. Đột nhiên y cúi đầu, nhìn thấy Thước Trùng đang bị kẹp giữa hai người.
Cúi đầu quan sát hồi lâu, đột nhiên vươn tay chà xát chà xát đầu cậu thẳng đến khi Thước Trùng tức giận nhảy qua chỗ khác ngồi mới quay đầu hướng Đại Hùng, hỏi.
“Này là vật gì vậy?”
“Cái gì gọi là ‘Này là vật gì vậy’? Ta không phải đồ vật.” Thước Trùng nghe được, lớn tiếng phản bác rồi lại nhận ra nói vậy không đúng lắm.
“Ta là nói, ta là người!” Ưỡn ngực ngẩng đầu tiêu sái đi tới, muốn để Bạch Hùng xem một cách rõ ràng.
“Quả thật là người.” Bạch Hùng xem trong chốc lát, gãi loạn tóc.
“Ngươi tên gì?”
“Thước Trùng.”
“Sâu gì cơ?”
Người này, như thế nào lại làm ra cùng một loại phản ứng như Đại Hùng, không hổ là thúc cháu.
“Ta tên Thước Trùng, không phải các loại sâu trùng.”
“Như thế nào ngươi lại ở chỗ này?”
“Chỗ này là ta tới trước, nên ngươi hỏi vậy là sai rồi. Còn nữa, ta là đồng bạn của Đại Hùng.” Thước Trùng giải thích. Người này là thúc thúc của Đại Hùng, chung quy cậu vẫn muốn nói rõ một chút, cũng không kể hết chi tiết với y.
“Đồng bạn?” Bạch Hùng làm như vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm, y cười đến cong cả lưng, chỉ kém tí thì lăn ra đất.
“Có cái gì buồn cười?” Thước Trùng bị y cười liền cảm thấy mạc danh kì diệu.
“Ngươi nói tên tiểu tử này sẽ tìm đồng bạn sao? Còn là người như vậy nữa?” Mặc dù khắp mặc Bạch Hùng đều bị râu ria che mất nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được y đang nhìn mình một cách khinh bỉ.
Lúc này Đại Hùng vẫn luôn đứng cạnh đó tiếp lời.
“Con tiểu trùng này quả thật là đồng bạn của ta, còn nữa, khi nào thì ngươi quay về tộc?”
“Ngươi khi nào thì nghe thấy ta nói sẽ về tộc?” Nghe câu này Bạch Hùng liền dừng cười, vẻ mặt bất cần hỏi lại.
Thước Trùng nhìn thấy Đại Hùng siết chặt nắm tay làm cậu tưởng rằng bọn hắn chuẩn bị đánh nhau, không nghĩ tới Đại Hùng thế nhưng lại nhịn xuống không có tiến lên.
“Thế nào? Còn muốn cùng ta đánh một trận?” Bạch Hùng khıêυ khí©h nói.
Đại Hùng nhìn y một cái liền xoay người sang chỗ khác không hề để ý tới.
“Ta không có hứng thú cùng người bị thương đánh nhau.”
“Điểm ấy thương tích tính cái gì! Nếu ngươi muốn đánh nhau, tùy thời đều có thể!”
Đại Hùng cũng không để ý tới, ngồi xuống bắt đầu thu thập con mồi hôm nay, nhìn Bạch Hùng đi ra bên ngoài cũng không ngăn trở.
“Ngươi đi đâu hả? Trên người ngươi vẫn còn thương tích kìa.” Thước Trùng không hiểu ra sao, hỏi.
“Ta vẫn còn việc làm chưa xong, sáng sớm ngày mai liền quay lại. Chừa cho ta chút thịt nai.” Nói xong liền rời đi.
Hùng đại thúc thật đúng là một cái quái nhân! Thước Trùng trong lòng cảm thán, ngồi ở bên canh Đại Hùng bắt đầu giúp hắn xử lý và cắt thịt nai.
Nhìn một chút vẻ mặt không có gì của Đại Hùng, Thước Trùng rốt cuộc vẫn không nhịn được tò mò.
“Cái kia, Đại Hùng, cái đại thúc kia vừa rồi kêu Tiểu Miêu là kêu ngươi sao?”
Thước Trùng nhìn thấy bàn tay đang cắt thịt nai của Đại Hùng rõ ràng dừng lại một chút, trên trán còn nổi gân xanh. Ngay lúc cậu nghĩ Đại Hùng sắp nhịn không được muốn đánh người, Đại Hùng tựa hồ đang rất nhẫn nại, ngữ khí trầm thấp đáp.
“Ta khi còn bé cơ thể nhỏ gầy, thân thể cũng không tốt.”
“Cho nên hắn mới gọi ngươi như vậy.” Thước Trùng chứng kiến gân xanh trên tránh Đại Hùng lại lần nữa toát ra liền đem hai chữ kia nuốt trở vào.
“Vậy ngươi như thế nào trở nên cường tráng như bây giờ?” Thật sự là khó có thể tưởng tượng bộ dáng Đại Hùng khi còn bé vừa gầy lại vừa nhỏ.
“Bởi vì từ nhỏ ta bị người này khi dễ cho tới lớn cho nên liền liều mạng làm mình trở nên cường tráng, hơn nữa tới lúc ta mười mấy tuổi cũng bắt đầu cao lên.”
“Hả?” Nguyên lai mối quan hệ của hai thúc cháu này lại như vậy.
“Cho nên hai người các ngươi thường xuyên đánh nhau?”
“Chờ lúc ta bắt đầu trở nên cường tráng liền không ngừng tìm y đánh nhau, muốn phân rõ cao thấp.”
“Vậy đã phân rõ cao thấp chưa?”
“Chưa.”
“Tại sao?”
“Lúc ta mười tám tuổi thì hắn rời đi bộ lạc. Trước đó trong bộ lạc hắn là đệ nhất dũng sĩ, sau khi hắn đi danh hiệu này mới thành của ta.”
“Ngươi cảm thấy ngươi không xứng đáng với danh hiệu này?”
“Xem là vậy đi. Bất quá ta cũng không để ý lắm xưng hô này đó.” Đại Hùng đưa thịt nai đã nướng tốt cho cậu, cũng đưa lại túi muối cho cậu cất giữ, muối trong túi đã được Thước Trùng mài tốt từ muối khối thành vụn muối rồi.
“Vậy sao hắn phải rời khỏi?” Thước Trùng cắn xé thịt nai tươi mới, nhai thật là ngon a.
Đại Hùng an tĩnh trong chốc lát, suy nghĩ một lát, nói.
“Bởi vì hắn và một người nam nhân cùng một chỗ, bị ông nội của ta cũng đồng thời là tộc trưởng lúc đó trục xuất khỏi tộc.”
“Cái gì?” Thước Trùng thiếu chút nữa nghẹn chết. Cứng rắn vậy sao? Bổng đả uyên ương bản tiền sử à?
“Vậy người cùng hắn một chỗ đâu? Như thế nào thúc thúc ngươi chỉ đi có một mình vậy?” Hơn nữa bộ dáng thật túng quẫn nha, không hề giống người đang được sống với người mình yêu.
“Nghe nói nam nhân kia cưới vợ sinh con rồi.”
“Như thế nào có thể như vậy? Thật quá đáng mà!” Vứt bỏ người yêu vì mình mà bị trục xuất khỏi gia môn đi lấy người khác? Ghê tớm! Thước Trùng tàn nhẫn cắn lấy chân nai trong tay, vẻ mặt tức giận.
Đại Hùng cười cười nhìn cậu bày ra bộ dáng bênh vực kẻ yếu, hắn chỉ vào chiếc chân nai đã thảm đến không nỡ nhìn nhắc nhở cậu chớ lãng phí thức ăn.
“Chuyện này hẳn là không đơn giản như ngươi nghĩ, bất quá cụ thể ta cũng không rõ lắm.”
Thước Trùng lúc này mới nhận ra hành động vô thức của mình, tronng lòng vẫn còn đang mắng cái tên nam nhân vô lương bắt cá hai tay kia.
“Vậy sao thúc thúc ngươi lại lưu lạc một mình ở bên ngoài không chịu về chứ?”
“Không biết. Mấy năm nay ta gặp được y mấy lần, đều ở phụ cận nơi này. Y vẫn luôn là cái thái độ này. Hơn nữa năm ấy dù ông nội ta có không đem y đuổi đi thì y cũng có ý định tự mình rời đi thôi.
“Oh”
“Ăn no rồi?”
“Uh”
“Chúng ta đi ngủ đi.” Đại Hùng hiển nhiên không nghĩ tiếp tục bàn luận đề tài này, tâm tình có chút không tốt. Đây cũng là lần đầu tiên Thước Trùng chứng kiến vẻ mặt buồn bực của Đại Hùng.
“Hảo.” Cậu ngoan ngoãn lau khô sạch sẽ nắm tay cùng miệng rồi nằm xuống bên cạnh Đại Hùng.
“Tiểu Trùng, ngươi chỉ nói một chữ thôi sao?”
“Di?” Cậu có sao? Thước Trùng nháy mắt mấy cái.
“Ha ha, ngủ đi.”
“Uh.” Thước Trùng sờ sờ mũi mình, mình chỉ nói một chữ thôi là sao?
“Ha ha ha….” Nhìn bộ dáng ngây ngốc của cậu, Đại Hùng cười càng thêm vui vẻ. Hắn hôn bẹp một phát vào mặt cậu rồi theo thói quen mà đem cậu ôm chặt vào trong lòng, dùng tứ chi quắp chặt.
Sáng sớm hôm sau nắng sớm tiến vào trong sơn động, Thước Trùng xoa xoa mắt ngồi dậy nghe thấy có âm thanh đánh nhau ở bên ngoài. Đi ra ngoài liền thấy cách động khẩu không xa có hai con gấu đang đánh nhau, ồ, không, phải là hai nam nhân đang vật lộn.
Trong đó một người đích thị là Đại Hùng. Người còn lại thấy không rõ khuôn mặt, y sở hữu vóc người không sai biệt lắm so với Đại Hùng. Hai người phô bày thân trân cường tráng, mồ hôi đầm đìa đứng dưới ánh mặt trời, không ai nhường ai, ra tay vừa nhanh lại chuẩn. Vê phần đây là bộ môn võ thuật gì….. Quyền anh? Đánh cận chiến? Đấu vật Mỹ? Hình như cũng không chuẩn xác đi. Chính là dùng lực lượng chính diện giao phong.
Cũng không biết hai người này đánh được bao lâu rồi, dù sao Thước Trùng ở một bên đứng xem được mở rộng tầm mắt, thẳng tới khi hai con gấu, không, hai người kia đi tới.
Cái người xa lạ kia đi tới bày ra nụ cười lưu manh với cậu.
“Tiểu trùng tử, chừa thịt nai cho ta rồi sao?”
“Ngươi là ai hả?” Thước Trùng hoang mang nhìn y. Người kia là ai? Làm sao y lại biết tên Đại Hùng đặt cho cậu?
“Nhanh như vậy đã quên rồi sao? Tiểu Miêu ngươi xác định đứa nhỏ ngươi nhặt về này bình thường sao? Như thế nào đầu óc không tốt dùng thế này?”
“Không được nói ta ngu!”
“Không cho ngươi kêu ta như vậy!”
Thước Trùng cùng Đại Hùng vẻ mặt cùng chung mối thù làm người trước mặt cười to một trận.
“Ngươi là hùng đại thúc?” Thước Trùng lúc này mới kịp phản ứng. Cũng không thể trách cậu nhận không ra người này. Tối hôm qua bon họ nhặt về là một tên tửu quỷ nghèo túng nhìn không rõ mặt, nhưng cái người trước mặt này. Chính là một đại thúc đẹp trai mang theo vài phần vị đạo bất cần mà.
Tóc rối tung đã biến ngắn, râu ria thật dày chỉ còn một lớp mỏng trên cầm, khuôn mặt người này có vài phần giống với Đại Hùng nhưng lại hơn một phần thành thục. Ngày hôm qua cậu còn tưởng Hùng Thúc Thúc này đã bốn năm mươi tuổi rồi nhưng hôm nay thấy mặt cùng vóc người y cậu mới phát hiện y cùng lắm mới chỉ đầu ba mươi thôi.
“Đại thúc?” Bạch Hùng vẻ mặt ủy khuấy sờ sờ mặt mình.
“Ta có già vậy sao?”
“Cũng không tính là già. Nhưng mà ngươi là thúc thúc của Đại Hùng sao?”
“Oh, không sai không sai. Tiểu tử kia cho tới giờ vẫn không gọi ta thúc thúc.” Bạch Hùng đột nhiên cúi người nhìn Thước Trùng.
“Ta nói tiểu tử ngươi, Tiểu Miêu của chúng ta mạnh mẽ như vậy ngươi chịu được sao?” Nói xong có vẻ mập mờ nhìn thân thể Thước Trùng.
“Hả? Ừm cái kia.” Thước Trùng sững sờ ngay tại chỗ nhất thời không biết nên nói gì.
“Được rồi không cần phải dấu. Xem trên người ngươi hồng hồng tím tím như thế trừ do tiểu tử kia còn có thể là người nào?” Thước Trùng vừa nghe ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cậu cũng không có ý định giấu diếm, bị phát hiện rồi cũng tốt. Nhưng lời tiếp theo Bạch Hùng nói lại trực tiếp làm cậu giật bắn mình.
Áp sát vào tai cậu, khí tức của y làm cậu nổi một thân da gà.
“Tiểu trùng tử, ta cũng rất mạnh nha. Ngươi có muốn thử hay không?”
Đại Hùng đem Thước Trùng kéo một phát ôm vào lòng, vẻ mặt hắn sầm xuống nhìn Bạch Hùng.
“Ngươi còn muốn đánh tiếp sao?”
Bạch Hùng cười lắc lắc tay.
“Đừng đánh. Ta già rồi, thật sự hiểu được thế nào là mệt mỏi.”
Nói xong nhìn động tác đầy vẻ chiếm hữu của Đại Hùng liền cười lớn.
“Tiểu Miêu à, ngươi như vậy thật đáng yêu nha.” Lúc Đại Hùng trừng mắt nhìn qua bèn duỗi thắt lưng biếng nhác.