Chương 20: Giác ngộ dũng khí khi được sống lại

Ngay khi dây trói sắp đứt, môt cây thương từ đằng xa bay tới cố định sợi dây ngay nơi bị đứt, Thước Trùng rơi xuống một đoạn, cậu có thể cảm nhận móng vuốt sắc bén của đám dã lang ngay trước mặt, nhưng trực giác lại mách bảo với cậu rằng: Đại Hùng tới cứu mình!

Ngay sau khi ra tay, Đại Hùng ngửa đầu lên hét lớn một tiếng thu hút sự chú ý của bầy dã lang. Một bộ phận dã lang chạy đến tấn công Đại Hùng, hắn quơ ngọn đuốc về phía sau ra dấu. Toàn bộ các nữ nhân đứng đằng sau giơ ngọn đuốc trong tay mình tấn công đàn lang, trong miệng các nàng phát ra tiếng la hét, kêu gào. Bầy sói bị ánh lửa và tiếng la hét ồn ào dọa sợ, chạy trốn tứ tán, một số ít bắt đầu đánh trả mãnh liệt. Các nữ chiến sĩ trốn ở xa xa giơ cung tiễn và trường mâu lên, trong chốc lát đã có vài con dã lang ngã xuống mặt đất.

Đại Hùng gạt hai con dã lang cắn trên người hắn xuống, lao như tên bắn về phía cái cây Thước Trùng đang bị treo lên, dọc theo đường đi tới chỗ cậu không bết hắn đã xé bụng bao nhiêu con sói, hắn dùng tốc độ nhah nhất vọt về phía Thước Trùng.

Dùng tay không xé nát dây thừng cột trên người Thước Trùng, giải phóng cho chân cậu. Đại Hùng kiểm tra cả cơ thể cậu từ trên xuống dưới, phát hiện ngoài trừ vẻ mặt có vẻ tái nhợt ra thì cậu cũng không có gì bất ổn thì hắn mới dời trọng tâm chú ý, hắn vỗ vỗ khuôn mặt cậu.

“Tiểu Trùng ngươi làm sao? Bị dọa rồi?”

“Ta không sao.” Thước Trùng phục hồi tinh thần sau khi thoát khỏi tuyệt cảnh kề cận tử vong, cảnh tượng Đại Hùng cứu cậu lại hiện ra trong đầu.

“Đại Hùng, cảm ơn ngươi. Vừa rồi ngươi lại cứu ta lần nữa.” Lời cậu nói với Đại Hùng có chút vô lực nhưng đầu óc lại tỉnh táo dị thương, ánh mắt cũng bắt đầu thanh minh hơn Có lẽ cảm giác quá mức sợ hãi vừa rồi đã qua đi, trong lòng lúc này chỉ có cảm giác được giải thoát, có lẽ được trùng phùng sau khi thoát khỏi tuyệt cảnh làm cậu giác ngộ, làm cho cậu nhìn mọi thứ theo cách khác, cũng khiến cậu bình tĩnh dị thường.

Đại Hùng nhìn thật kĩ Thước Trùng đang đứng trước mắt mình, còn tưởng rằng cậu sẽ sợ đến mức cả người run rẩy, mặt tái không còn chút máu, té xỉu vào lòng hắn mới đúng chứ. Nhưng mà cái con tiểu trùng này bây giờ ngược lại còn bĩnh tĩnh nói cảm ơn mình làm hắn có chút không quen.

“Ngươi thật sự không sao chứ?” Có phải bị hù dọa tới ngốc luôn rồi không?

“Yên tâm, ta không sao.” Thước Trùng cười, vỗ vỗ ngực Đại Hùng.

“Chỉ là bị treo ngược quá lâu, có chút hư thoát vô lực.”

“Ta cõng ngươi về.” Đại Hùng ngồi xổm xuống.

“Không cần đâu Đại Hùng.” Thước Trùng kéo hắn đứng lên.

“Ta tự đi được mà.”

“Sâu nhỏ, ngươi không cần cậy mạnh trước mặt ta.” Đại Hùng nhìn ra được sắc mặt cậu vẫn còn rất khó coi.

“Không phải ta cậy mạnh, chỉ là có cảm giác ta nên tự đi về.” Thước Trùng liếc hai bên trái phải nhìn đám nữ nhân cường tráng đang nhảy nhót ăn mừng vì đánh đuổi được bầy sói. Cậu không thể là một người mềm yếu vô lực được người khác cứu vĩnh viễn được, cũng không thể mãi mãi giấu mình sau lưng Đại Hùng để hắn bảo vệ. Bất luận là người ở thời đại nào, có chí tiến thủ đều muốn có thể tự mình sinh hoạt.

Đại Hùng xem như hiểu được sự kiên trì của cậu, kéo tay cậu đi về hướng các nữ nhân đang vừa nói vừa cươi quét dọn bãi chiến trường, tiến về phía Hoa Ngọc, cảnh cáo.

“Hoa Ngọc, nói với tộc nhân của ngươi không cần ở đây lãng phí thời gian, ta không biết số lượng của bầy sói chỗ các ngươi, nhưng có thể bọn nó bị bức tới đường cùng sẽ tấn công vào bộ lạc, các ngươi nên nhanh chóng quay về chuẩn bị sẵn sàng.”

Hoa Ngọc nghe thế bèn khẩn trương đưa ra mệnh lệnh cho những nữ nhân tập hợp, chạy trở về bộ lạc.

“Đại Hùng, trong tộc bị bầy sói bao vây hơn nữa số lượng rất lớn.” Thanh âm Hoa Ngọc khó tránh được có chút run rẩy.

Đại Hùng nghe thế cũng nhăn mi, sắc mặt trầm trọng.

“Lập tức quay về.” Nói xong liền mang theo Thước Trùng quay về cản thế công của bầy sói.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, trở về liền thấy bầy sói đã công kích bộ lạc đến loạn thất bát tao, may mắn những người phụ nữ trong bộ tộc cũng có năng lực chiến đấu, không thì cũng biết tìm nơi trú ẩn nên không tạo thành thương tổn lớn.

Hoa Ngọc thấy thế lập tức mang theo đoàn người bảo vệ các vị nữ nhân có tuổi và hài tử trong bộ lạc.

Đại Hùng đặt Thước Trùng ngồi sau một tảng đá lớn, bảo cậu núp kĩ rồi đi vào chiến trận, dọc đường còn tiêu diệt được vài đầu lang, cứu được vài người, sau đó giúp đỡ một ít người còn đang chạy trốn chung quanh tìm được nơi ẩn thân.

Thước Trùng tựa sau hòn đá nhìn ra, ánh mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm thân ảnh Đại Hùng, nhất là lúc dã lang hung ác tiếp cận hắn, trong lòng cậu khẩn trương không thôi.

Lúc này cậu thấy một nữ nhân tráng kiện dưới sự tập trung công kích của bầy sói mà bị trọng thương, bị cắn đến gần như hấp hối, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Vậy mà Đại Hùng chỉ nhìn thoáng qua, không lập tức xông lên cứu mà chọn cứu mấy tiểu cô nương gần đó.

Không có ai dị nghị gì về sự lựa chọn mà Đại Hùng đưa ra, bởi vì so với cứu những người sắp chết thì cứu tiểu cô nương càng trọng yếu hơn. Sau khi thấy trên tay những người phụ nữ ấy mang một loại vòng có treo chuông nhỏ đặt biệt, Thước Trùng càng rõ vì sao Đại Hùng không cứu họ.

Đó chính là mấy người phụ nữ đã bắt cóc cậu treo trên cây. Mặc dù ban đêm không thấy rõ dung nhan nhưng cậu nghe được trên cổ tay các nàng có thứ trang sức phát ra âm thanh đinh đinh đang đang.

Đột nhiên, Thước Trùng nghe được một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến từ nơi cách mình không xa, xoay người sang nhìn liền thấy Hoa Mỹ đang bị một con dã lang khổng lồ đè dưới thân, cũng nghe được trên cổ tay nàng phát ra thanh âm đinh đinh đang đang. Tất cả đã rõ, mấy người phụ nữ kia hẳn là người hầu phụ trách an toàn của Hoa Mỹ trong bộ lạc, vì vậy mới bắt cóc mình theo lệnh nàng ta.

Thước Trùng rối rắm không biết có nên xông ra hay không. Cái người phụ nữ này vì không cam lòng và ganh tỵ mà đem cậu treo ngược trên cây cho lang ăn, thật là một biện pháp thấp hèn. Treo cậu lên cao làm cậu chịu đựng sợ hãi, làm cho cậu thống khổ chờ đợi bầy lang đến ăn tươi nuốt sống.

Nói không hận nàng là nói dối, nếu như không có Đại Hùng, có khi cậu đã bị phân thành vài mảnh, nằm gọn trọng bụng lang rồi. Nhưng nhìn thấy trên mặt Hoa Mỹ đã có mấy vết trảo khủng bố, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt không còn nữa. Mắt thấy dã lang kia sắp cắn xé cổ nàng, Thước Trùng lập tức nhặt một tảng đá lớn ném về phía nó, may mắn sao ném trúng vào đầu dã lang. Lúc này dã lang rời đi khỏi cơ thể đang co quắp của Hoa Mỹ, bắt đầu né xa hướng hòn đá được ném ra. Thước Trùng nhẹ nhàng bò tới, cố kéo người phụ nữ trên mặt đất về phía sau tảng đá.

“Tỉnh tỉnh, Hoa Mỹ, không muốn bị dã lang ăn tươi thì nhanh chạy trốn với ta.”

Hoa Mỹ đã sợ đến mất ý thức quay đầu nhìn thấy người cứu mình cư nhiên lại là Thước Trùng, trong nháy mắt vẻ mặt nàng phức tạp cực kì.

Thước Trùng không để ý đến vẻ mặt của nàng phức tạp tới cỡ nào, cậu trực tiếp cõng nàng ta trốn ra sau tảng đá.

Thoạt nhìn Thước Trùng còn nhỏ gầy hơn một ít nữ tử cường tráng ở đây nhưng cậu vẫn là một nam hài chính cống, so với sức của nữ nhân thì cậu vẫn khỏe hơn. Mấy ngày nay vẫn bị đám phụ nữ ăn hϊếp chủ yếu nguyên nhân là do ngày đầu tiên mới đến cậu đã bị Hoa Mỹ đập một phát xây xẩm mặt mày vào đầu, hơn nữa lúc đó cậu uống say, vô lực chống cự lại. Bây giờ đang trong tình thế nguy cấp, thân thể cậu lại có thể tự do hoạt động, cứ như vậy mà lực lượng ẩn của cậu bạo phát.

Nhanh chóng cõng Hoa Mỹ chạy trốn ra phía sau hòn đá, đặt nàng xuống đất, Thước Trùng biết dã lang kia đã phát hiện ra bọn họ, hơn nữa còn đang đi về hướng này. Ngồi đây thì chỉ có thể chờ chết thôi, cậu cầm thứ vũ khí sắc bén không rõ là trường mâu hay gì đó bị vứt trên mặt đất, đứng lên, đi ra phía trước tảng đá.

Không thể hình dung chính xác hành động này là do quá sợ hãi hay là dũng khí của mình đang được kích phát, hai tròng mắt cậu loạn chuyển xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đại Hùng, chỉ có thể tự cứu chính mình, cố gắng hết sức mình mới là việc nên làm bây giờ. Thước Trùng không còn thời gian chú ý tới thứ khác, lúc này con dã lang to gấp hai lần những con lang hiện đại đã nhảy xổ vào người cậu rồi, nhắm mắt lại, cắn chặt răng, giơ vũ khí trong tay lên, xông tới.

Chạy thật nhanh về phía trước, Thước Trùng cảm giác được vũ khí trong tay cắt qua thứ gì đó. Khi cậu mở mắt ra, trên mặt đã dính một mảng đỏ tươi, quay đầu lại mới phát hiện con lang kia đã nằm dưới mặt đất, trên bụng có vết thương thật lớn đang chảy máu ồ ồ.

Trong nháy mắt mùi máu tươi trên mặt cùng cảnh tượng hỗn độn xung quanh làm Thước Trùng có vài phần cảm giác muốn nôn nhưng cậu biết bây giờ không phải lúc để buông lỏng cảnh giác bởi cậu nhìn thấy một đôi mắt dã lang xanh biếc đang nhìn cậu chằm chằm. Ngay lúc Thước Trùng hét lên một tiếng tính tấn công nó thì nghe thấy một tiếng tru thê lương, nhìn lại lần nữa, con lang kia đã mất mạng trong tay Đại Hùng, một đấm chết luôn!

“Ngươi đang làm cái gì vậy? Không phải ta đã bảo ngươi trốn kĩ rồi sao!” Đại Hùng phẫn nộ hô, bước từng bước mạnh mẽ tới gần, vẻ mặt giận dữ nói với cậu không nên tự ý chạy loạn.

“Đại Hùng, ngươi quên ta cũng là nam nhân sao? Ta không thể chỉ dựa vào sự bảo vệ của ngươi mà sống, ta cũng cần có năng lực tự bảo vệ mình.” Thước Trùng ngẩng đầu, ôn hòa nói, ccạu biết Đại Hùng lo lắng cho mình nên mới phát hỏa.

Đại Hùng sửng sốt, không nghĩ tới Thước Trùng sẽ nói như vậy, trong nháy mắt tức giận trên mặt hòa hoãn không ít tựa như đã hiểu những gì Thước Trùng vừa mới biểu đạt. Bây giờ hắn đã rõ ràng mình nhặt về một tiểu trùng tuy rằng nhỏ gầy nhưng vẫn chính thức là một nam tử, không chỉ là một vật nhỏ chỉ có thể ỷ vào mình mới có thể sinh tồn, mà còn là một nam hài trong tình thế nguy cấp có dũng khí đứng ra chiến đấu.

Vươn tay chùi máu lang trên mặt Thước Trùng, khóe miệng khẽ động cười cười, sau đó đặt tay lên đầu cậu sờ loạn khiến cho tóc cậu loạn thất bát tao, đè đầu cậu thấp xuống gần như hình thành tư thế cúi gập chín mươi độ, hình như hành động này của Đại Hùng là phương thức biểu đạt sự tán thành của hắn đối với cậu.

“Nếu như ta là ngươi, ta sẽ không cứu Hoa Mỹ, mỗi người nên trả giá đại giới vì hành vi của chính mình.” Đại Hùng nhìn Hoa Mỹ té dưới đất đang co rúm người lại.

“Nàng đã trả giá đại giới rồi.” Thước Trùng thở dài, nữ hài tử mới mười sáu, mười bảy tuổi này cho rằng khuôn mặt là thứ đáng kiêu ngạo nhất của nàng, bây giờ niềm kiêu ngạo này đã bị hủy diệt rồi.

“Đại Hùng, nếu chúng ta không đến đây, có phải hết thảy mọi chuyện đều sẽ không xảy ra?”

“Trái tim chứa đầy sự ganh ghét của Hoa Mỹ sớm muộn cũng làm hại đến tộc nhân của nàng. Nếu như chúng ta không đến đây, tổn thất của các nàng sẽ không chỉ là một chút thương vong nho nhỏ như vầy.” Đại Hùng thật thà nói.

“Ừ, được rồi. Tại sao bầy sói lại tập trung công kích mấy nữ nhân đã bắt cóc ta?”

“Bọn họ thả một mẻ thịt dưới gốc cây hấp dẫn bầy sói, trên người không tránh khỏi còn vương mùi. Đám lang kia chết, đồng bọn chùng nghe mùi hương mò tới. Hơn nữa, hình như mấy người phụ nữ này đã nuôi đám lang được vài ngày rồi.”

“Khó trách.” Nói vậy Hoa Mỹ đã muốn lợi dụng dã lang đến giúp nàng hoàn thành chút chuyện rồi, chỉ là đúng dịp dùng trên người mình. Về ý định trước đó của Hoa Mỹ, Thước Trùng không có ý định đoán.

Giải quyết tất cả nghi vấn rồi cậu mới khôi khục được các giác quan, đột nhiên hai chân mềm nhũn ngã lên người Đại Hùng.

“Như thế nào? Chân nhuyễn rồi?” Đại Hùng cười nói.

“Ha hả ha. Mới hồi nãy quên không thấy sợ.” Lúc này, Thước Trùng yên tâm tựa đầu vào l*иg ngực Đại Hùng.

“Đại Hùng, đám lang đó sẽ tới nữa sao?”

“Sẽ không đâu, đã tiêu diệt hơn phân nửa. Dù đám còn lại có tới, các nàng cũng có thể tự bảo vệ mình.”

“Vậy thì tốt rồi. Đại Hùng, chúng ta đi thôi.”

Đại Hùng cúi đầu nhìn Thước Trùng, gật đầu đáp ứng. Hai người trở lại căn phòng thu thập đồ đạc, trực tiếp rời đi, không muốn ở lại nơi này thêm.

Đi đến một khoảng cách rất xa, Hoa Ngọc từ phía sau chạy đến.

“Đại Hùng! Chúng ta sau này có còn cơ hội gặp lại nhau?”

“Không biết, bất quá ta sẽ không tới nơi này nữa.” Đại Hùng nhìn nữ nhân chung tình với mình, không cho nàng một chút mơ mộng dư thừa nào.

“Ta biết, nhưng mà ta muốn nói cả ơn ngươi. Ngươi vừa cứu bộ lạc chúng ta lần nữa.” Ánh mắt Hoa Ngọc tập trung chăm chú mặt Đại Hùng, lúc này tràn ngập ý vị chia ly. Sau đó nhìn về phía Thước Trùng.

“Tiểu trùng tử, lần gặp cuối cùng, ta còn muốn xin lỗi ngươi.”

“Không có gì.” Thước Trùng lắc đầu.

“Hoa Mỹ nàng…..”

Nhắc tới tên muội muội, sắc mặt Hoa Ngọc ảm đạm, những kế hoạch của Hoa Mỹ nàng đã biết.

“Nàng ta đã bị trừng phạt rồi, bất quá nàng vẫn còn là một tiểu hài nhi, sự tình từ nay về sau ta cũng không biết sẽ ra sao.”

“Hoa Ngọc, ngươi là một tộc trưởng tốt.” Nhìn nữ tộc trưởng thời tiền sủ xinh đẹp này, Thước Trùng chân thành nói.

“Cảm ơn ngươi, tiểu trùng tử, Đại Hùng, bây giờ phải thật sự nói tạm biệt rồi.” Hoa Ngọc cười nói.

“Hoa Ngọc, nói với tộc nhân của ngươi, không nên đặt tất cả hy vọng làm cho bộ lạc cường đại lên người nam tử, không có nam tử các ngươi vẫn rất ưu tú.” Đại Hùng nói xong những lời này lôi kéo Thước Trùng xoay người rời đi.

Trải qua chuyện này, chắc chắn rằng bộ lạc của nàng sẽ có nhiêu đổi mới. Khi Thước Trùng quay đầu lại đã không còn nhìn thấy bóng lưng Hoa Ngọc.

“Đại Hùng, ngươi dạy ta săn thú và đánh vật đi.”

“Ta sẽ bảo vệ ngươi.” Đại Hùng dừng bước, nhìn Thước Trùng.

“Ta biết, ta tin tưởng ngươi rất cường đại. Nhưng ta không thể vĩnh viễn ỷ lại vào sự bảo vệ của ngươi. Nếu muốn sống sót ở nơi này, ta phải học được tự lập cùng với kĩ năng sinh tồn.” Thước Trùng ngửa đầu nhìn Đại Hùng, trên mặt là sự chân thành.

Lần đầu tiên mở mắt thấy mình đang ở một thế giới xa lạ, cậu vừa bất lực lại vừa sợ hãi, nhiều lắm cũng chỉ có cảm giác được giải thoát.

Lúc này, khi đã sống sót chạy trốn khỏi dã lang, điều cậu giác ngộ được nhiều nhất chính là dũng khí sống sót. Lúc này đây cậu mới cảm thấy mình chính thức sống lại.

Cái xã hội tiền sử này không phải là địa phương để cậu được giải thoát hay trốn tránh, nơi này cũng có sự gian trá, có âm mưu, có mạnh yếu, có thiện ác. Cậu không thể sống chỉ dựa vào sự bảo hộ của Đại Hùng, như vậy đúng là phóng túng chính mình nhưng lại gia tăng thêm gánh nặng cho hắn. Ngay cả một nữ nhân nơi này mà cậu còn ứng phó không được, cậu làm sao có thể đồng hành cùng Đại Hùng đối mặt với các giam nguy mà họ sẽ gặp trên đường được?

“Đại Hùng, ta muốn được độc lập, tự chủ, có thể có cuộc xống như người bình thường ở đây. Ta hi vọng có một ngày ta không cần bám trên lưng ngươi, bắt ngươi bảo vệ mà có thể đứng bên cạnh ngươi, cùng ngươi chiến đấu!”

Đại Hùng nhìn người nhỏ nhắn đang đứng trước mặt, ánh nắng rạng đông chiếu vào người cậu. Sự kiên nghị trên mặt cậu làm cho trái tim hắn ngứa ngáy hơn cả khi cậu khóc hay cười tươi nữa, làm cho hắn càng thích cậu hơn nữa.

“Hảo! Ta đáp ứng ngươi.”

Chiếm được câu trả lời của Đại Hùng, Thước Trùng cười, thân ảnh hai người được bao phủ bởi ánh bình minh chói chang.