Chương 19: Nguy cơ có sói hoang

“Ngươi quan tâm nam nhân kia như vậy?” Hoa Mỹ chịu đựng đau đớn, không trực tiếp trả lời hắn.

Đại Hùng chán ghét bỏ cổ tay Hoa Mỹ ra, tập trung tinh thần, hắn nghe được tiếng sói tru từ chỗ khu rừng phía sau bộ lạc nhưng không thể xác định được vị trí chính xác. Trực giác cho hắn biết Thước Trùng nhất định đang gặp nguy hiểm hơn nữa không tránh khỏi liên quan tới người phụ nữ trước mặt.

“Đây là chuyện giữa ngươi và ta, không liên quan gì tới Thước Trùng. Tốt nhất là ngươi đừng để ta biết ngươi làm gì hắn.” Đại Hùng trầm thanh, cảnh cáo.

“Không liên quan gì tới tên đó?” Đột nhiên Hoa Mỹ đề cao giọng.

“Rõ ràng trước kia ngươi thích phụ nữ, bây giờ lại ngủ với nam nhân, đã vậy còn còn muốn bỏ qua một người phụ nữ giống như ta nữa? Ngươi gọi cái gì là không liên quan tới Thước Trùng? Nhất định là nam nhân kia câu dẫn ngươi có đúng không?”

Nhìn ánh mắt khinh bỉ, chua ngoa của Hoa Mỹ, trong lòng Đại Hùng cười nhạo nàng dốt nát, biếu hiện ra mặt lại rất bình tĩnh.

“Hoa Mỹ, ta nói lại một lần nữa, cho dù không có Tiểu Trùng thì ta vẫn sẽ không chọn ngươi. Cái cá tính kiêu ngạo, thích ép buộc người khác của ngươi sớm muộn cũng làm hại bản thân ngươi. Ngay cả một nửa tính tình của tỷ tỷ ngươi ngươi cũng học không được.

“Không được nhắc tới tỷ tỷ của ta! Trước kia ngươi ngủ cùng nàng trong phòng có biết ta tức giận, ghen ghét tới cỡ nào không? Nàng xinh đẹp, nàng dũng cảm, nàng thông minh, những cái đó ta đều biết rồi! Nhưng bây giờ ta đã trưởng thành, dựa vào cái gì mà không tới phiên ta?”

“Vấn đề của ngươi và tỷ tỷ ngươi, các ngươi tự giải quyết đi. Không cần liên lụy tới Tiểu Trùng.” Ánh mắt Đại Hùng sắc bén mà thấu triệt, gắt gao nhìn Hoa Mỹ chằm chằm. Lúc này tiếng sói tru lại vang lên lần nữa, Đại Hùng đột nhiên nheo mắt lại như là dự liệu được chuyện gì không tốt.

“Ngươi cứ đứng đây đợi đi!” Đại Hùng cảnh cáo liếc nhìn Hoa Mỹ, nhanh chóng đi ra khỏi phòng lại bị Hoa mỹ không đếm xỉa đến sự vội vàng của hắn, nhào tới ôm chầm lấy hắn từ phía sau.

“Đại Hùng, ngươi đi đâu? Ta đứng trước mặt ngươi như vậy cũng không hấp dẫn được ngươi sao? Ta kém tỷ tỷ ta ở chỗ nào? Kém hơn một nam nhân ở chỗ nào?”

“Cút ngay!” Đại Hùng chụp lấy tay Hoa Mỹ, vứt nàng xuống đất, không để ý tới chuyện nàng kêu khóc, hướng về phòng của Thước Trùng chạy tới. Quả nhiên đúng như những gì hắn đã dự đoán, gian phòng trống trơn không còn bóng dáng của Thước Trùng, da thú bị ném dưới đất, khắp nơi đều bừa bộn.

Trong tâm dâng lên lửa giận hừng hực, Đại Hùng siết chặt nắm tay đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy Hoa Mỹ đã mặc quần áo đang đứng gần đó.

“Người đâu?” Đại Hùng chất vấn.

“Ngươi đòi người ở chỗ ta làm cái gì? Hắn là người mà ngươi mang đến mà, đi đâu làm sao ta biết được?” Hoa Mỹ giả vờ ung dung nói.

“Ta hỏi ngươi môt lần nữa.” Đại Hùng hùng hổ tiến tới gần, ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía người phụ nữ trước mặt, ánh mắt hung ác như muốn đâm xuyên qua người nàng.

Hoa Mỹ bị ánh mắt hung ác như vậy nhìn sợ tới mức run rẩy cả người, ánh mắt không dám nhìn thẳng và Đại Hùng.

“Ta….. Ta không biết.”

Đại Hùng không hề cho nàng cơ hội, trực tiếp bóp cổ nàng, bắt đầu dùng sức.

“Nói!”

“Ta…… Khụ khụ khụ…… Ngươi sẽ không tìm được hắn…..” Mặt Hoa Mỹ từ đỏ chuyển sang màu tím bầm, kinh hoảng nhìn Đại Hùng.

“Người đang ở đâu?” Trên trán Đại Hùng bắt đầu nổi gân xanh lên, hiển nhiên là đã tức giận lắm rồi, thật sự muốn đem nàng ta bóp cổ chết.

Sắc mặt Hoa Mỹ đã trắng bệch, hai chân không thể nào đứng thẳng, bắt đầu hơi co quắp.

“Ha ha ha, ta treo hắn lên cho sói ăn rồi, ngươi không tìm được hắn đâu.” Nàng biết hậu quả của chuyện mình chọc giận Đại Hùng là rất đáng sợ nhưng mà bây giờ không còn cơ hội hối hận nữa rồi. Nếu đã xui xẻo thì phải kéo nam nhân kia xui xẻo cùng nàng!

Đại Hùng nghe xong lời của nàng, tựa hồ đã bắt được trọng điểm liền không muốn lãng phí thêm thời gian trên người nàng. Hắn nắm áo nàng ném sang một bên rồi đi tới một cái lều.

Trong lều, Hoa Ngọc đang ngủ say thì bị âm thanh tiếng bước chân hữu lực vang lên đánh thức, đi ra thì nhìn thấy Đại Hùng mặt bừng bừng lửa giận đi tới, xốc da thú ngoài lều lên, túm nàng kéo ra ngoài.

“Đại Hùng, ngươi làm gì vậy?”

“Trong bộ lạc của ngươi, đại thụ cao nhất ở nơi nào?”

“Cái gì? Ngươi hỏi cái này để làm gì?”

“Muội muội của ngươi đem Thước Trùng treo lên cho sói ăn.”

“Ngươi nói cái gì? Hoa Mỹ nàng….” Hoa Ngọc vừa vội vừa tức, áy náy nhìn về phía Đại Hùng, kéo hắn chạy về hướng khu rừng rậm rạp phía sau bộ lạc, đồng thời đánh thức người trong bộ lạc.

*************************

Thước Trùng đang ngồi một mình ngơ ngẩn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ đột nhiên có vài người phụ nữ cao to lực lưỡng vọt vào phòng cậu, hung hăng nhìn nhìn cậu.

“Các ngươi muốn gì?”

Mấy người phụ nữ này cũng không để ý tới cậu, trực tiếp lại gần nắm chân cậu, ấn cậu xuống đất. Sau đó mấy người phụ nữ sức to lực lớn lấy dây thừng ra trói cậu lại.

“Các ngươi muốn làm gì? Buông ta ra! Ô ô ô……” Sự giãy dụa của Thước Trùng không có chút tác dụng, đám phụ nữ đó hình như là chiến sĩ trong bộ lạc, tứ chi thô chắc khỏe khoắn, động tác nhanh nhẹn, cậu còn chưa kịp hô lên thì đã bị người nhét đồ vật vào miệng ngăng cản tiếng hô của cậu. Đám phụ nữ kia thấy Thước Trùng liều mạng dày dụa, dứt khoát đánh cậu bất tỉnh, vài người khiêng cậu đi về hướng rừng cây.

Khi Thước Trùng khôi phục lại ý thức, cậu cố sức mở mắt thì cảm thấy phần gáy truyền đến cảm giác đau đớn mãnh liệt, đầu óc mơ mơ màng màng, có cảm giác như mình đang bay bay giữa không trung.

Chờ một chút! Cậu thật sự là đang phấp phới ngay giữa không trung!

Cậu bị treo trên cây bằng một sợi dây trói ngang hông, vừa giương mắt nhìn, bốn phía là một màu đen, cậu mơ hồ cảm giác được mình đang ở trong một rừng cây an tĩnh đến đáng sợ, gió thổi qua khiến lá cây rung xào sạt làm người ta nghe thấy có chút cảm giác sởn tóc gáy.

Thước Trùng sợ hãi đung đưa giữa không trung. Đột nhiên cậu phát hiện ra vài tia sáng xanh biếc, trong đêm toát ra hàn quang.

Đây là cái gì? Đom đóm sao? Đèn dầu? Không đúng, tia sáng này sao lại đi theo cặp thế này? Đã vậy còn không ngừng chuyển động qua lại tới lui nữa chứ! Thước Trùng bắt đầu cảm thấy dựng hết tóc gáy, sống lưng cứng ngắt, mồ hôi lại bắt đầu túa ra hai bên thái dương. Sói… Sói…. Sói hả?

Những tiếng sói tru liên tiếp vang lên giống như kêu gọi bằng hữu lang sói của bọn chúng, Thước Trùng cảm thấy càng ngày càng nhiều tia sáng màu xanh tụ tập lại dưới tàng cây, không ngừng đảo quanh dưới gốc cây. Không biết là do quá quá sợ hay do biết rằng mình không thể cứu bản thân ra, đại não Thước Trùng trở nên trống rỗng.

Trời ạ! Ta thật vất vả mới có thể sống lại tới xã hội nguyên thủy này, vừa mới có chút hy vọng được sống mà! Có cần phải tuyệt đường sống của ta như vậy không?

Đại Hùng và Hoa Ngọc dẫn đầu đoàn người, cầm đuốc tiến vào rừng rậm tối om.

“Đại thụ cao nhất bộ lạc ở hướng kia, bây giờ chúng ta đứng đây không thể thấy rõ.” Bởi vì chạy gấp mà giờ Hoa Ngọc đã thở hồng hộc, chỉ tay về một hướng nói.

Vẻ mặt Đại Hùng vô cùng lạnh lùng cầm lấy cây đuốc trong tay cấp tốc dẫn đầu chạy về hướng nàng vừa chỉ, vứt những người còn lại ra phía sau.

Tăng tốc chạy một hồi, Đại Hùng dựa vào thị lực cực tốt của mình cùng với giác quan siêu nhạy của mình cảm thấy có sự chuyển động ở gần đó. Lặng yên tiến không một tiếng động tới gần nơi đó hắn liền thấy một cảnh tượng rợn tóc gáy.

Tiểu Trùng đang bị treo ở trên cây, cách mặt đất khoảng chừng hai thước, dưới gốc cây là một đám sói hoang đi qua đi lại. Thậm chí còn có vài còn chồm lên muốn túm Thước Trùng xuống. Thước Trùng đã bị treo trên cây một lúc lâu nên sắp không thể giữ thêm nữa.

Hắn đã đi xung quanh nhiều năm như vậy, tình trạng nguy hiểm gì cũng đã gặp qua, tất nhiên thương lớn thương nhỏ gì cũng đã bị. Hắn đã sớm quên cảm giác khϊếp đảm và sợ hãi là như thế nào. Nhưng bây giờ Đại Hùng đã thật sự hiểu thế nào là khẩn trương bởi vì cái con Tiểu Trùng kia lúc nào cũng có thể bị xé rách, ăn tươi nuốt sống.

Đại Hùng đứng ở một vị trí dễ dàng quan sát địa hình, không thể tùy tiện hành động. Cho tới lúc Hoa Ngọc mang người chạy đến, mọi người ở đây đều là những nữ nhân cương tráng nhất trong bộ tộc được trang bị đầy đủ cung tên vũ khí.

Thước Trùng nghĩ ràng mình sắp tới cực hạn của sự chịu đựng rồi. Phải chịu sự bao vây tầng tầng mà không dám há mồm kêu cứu. Càng huống chi khu rừng này bí ẩn hẻo lánh, chỉ sợ mình kêu cứu không những không ai nghe thấy mà còn thu hút thêm nhiều dã thú nữa.

Lúc này Thước Trùng cảm thấy vô cùng hối hận. Sớm biết vậy cậu sẽ không đột nhiên kiên trì tách riêng ra như vậy, lẽ ra cậu nên theo Đại Hùng làm một hồi oanh oanh liệt liệt rồi ôm hắn ngủ đến sáng hôm sau. Như vậy thì cho dù Hoa Mỹ có muốn kiếm chuyện cũng không có cơ hội.

Nhớ tới câu uy hϊếp thị uy của Hoa Mỹ trước khi đi, Thước Trùng có thể khẳng định mấy người phụ nữ vừa rồi tới trói cậu là nghe theo lệnh của nàng. Dù sao những người phụ nữ trong bộ lạc này trừ phục tùng tộc trưởng Hoa Ngọc thì cũng phục tùng muội muội của tộc trưởng là nàng.

Cô ta hận cậu tới vậy sao? Hận đến mức muốn để cho cậu bị lang vồ chết? Thước Trùng đã không thể rảnh rỗi tự hỏi nữa, chỉ có thể khẩn cầu trong lòng rằng Đại Hùng có thể sớm tới cứu cậu.

Đại Hùng…… Đại Hùng….. Sống ở thời tiền sử này một thời gian khiến cậu hiểu được khẩn cầu Đại Hùng nhanh tới cứu còn thực tế hơn khẩn cầu Ngọc Hoàng thượng đế đó!

“Rắc rắc rắc….” Tiếng nhành cây sắp gãy vang lên giòn tan giữa màn đêm liền trở nên đặc biệt rõ ràng. Nhánh cây đang treo Thước Trùng sắp gãy rồi. Cái đám nữ nhân đáng ghét kia còn đem tay và chân của cậu trói chặt lại, làm cho cậu ngay cả một cơ hội để tự cứu mình cũng không có.

“Rắc rắc rắc……” Một vài tiếng động lại vang lên. Lúc này trong đầu Thước Trùng chỉ có ba chữ: XONG ĐỜI RỒI!