Đi rồi lại đi, đại khái đã đi được năm ngày rồi, làm cho người vốn có tính trạch nam như Thước Trùng cũng không nén được sự hiếu kì.
“Đại Hùng, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Đại Hùng quay lại có chút ngạc nhiên nhìn cậu. Thước Trùng biết nhất định hắn đang cảm thấy mình rất kì quái. Đã đi nhiều ngày như vậy, ngay cả đang đi đâu mình cũng không muốn biết, vậy mà bây giờ lại đột ngột mở miệng hỏi.
“Chúng ta sẽ đi vào một khu rừng ở gần đây.”
Rừng rậm nguyên thủy sao? Vậy là sắp được chân chính chứng kiến giá trị đích thực của rừng râm nguyên thủy rồi.
Đại khái đi thêm nửa ngày thì hai người cũng đi đến mục đích. Còn chưa đi vào, Thước Trùng đã nhìn thấy một vùng dày đặc những cây đại thụ rậm rạp che khuất cả một vùng trời bao la.
Thước Trùng cũng không biết mình là xuyên tới lục địa hay ra đảo nhưng sau khi đến đây vài ngày liền phát hiện, không khí của Lộc tộc và những vùng gần đó đều tương dối nhẹ nhàng thoải mái, mấy ngày gần đây, không khí trở nên ấm áp và ẩm ướt hơn rồi.
“Đại Hùng, ngươi trước kia đã từng tới nơi này sao?” Nhìn thấy biển cây mênh mông vô bờ, Thước Trùng bắt đầu nổi da gà. Trong rừng rậm động vật gì cũng có thể xuất hiện, càng huống chi đây là rừng rậm nguyên thủy. Nói không chừng còn có thể gặp một số loài có gen biến dị, nguy hiểm, kì lạ nữa kìa.
Tựa hồ nhìn ra được sự bất an của Thước Trùng, Đại Hùng nói.
“Nơi này, ta đã đến mấy lần, cũng quen thuộc với chỗ này. Yên tâm đi.”
“Ừ, vậy ngươi tới đây làm gì vậy?”
“Tới xem bằng hữu.”
Xem bằng hữu? Đại Hùng có bằng hữu ở đây sao? Chẳng lẽ ở xã hội nguyên thủy cũng có kỳ nhân dị sĩ đi ẩn cư trong rừng rậm nữa sao? Thước Trùng bắt đầu cảm thấy tò mò rồi.
“Đại Hùng, ngươi cõng ta được không?”
“Mệt mỏi sao?” Đại Hùng hạ thấp người, đưa lưng về hướng Thước Trùng, bắt đầu đi vào rừng.
“Không phải. Ta sợ bị dã thú trong rừng tha đi mất.” Ai biết nơi này có hoa ăn thịt người hay thứ gì khác đại loại như vậy không. Lỡ như Đại Hùng đi phía trước không quay lại nhìn, cậu bị bọn chúng ăn tươi nuốt sống, ăn đến cặn bã cũng không còn thừa lại thì phải làm sao đây?
“Sẽ không xảy ra đâu. Yên tâm đi.” Đại Hùng an ủi cậu.
“Chỉ mong là được vậy.” Thành thành thật thật dựa đầu vào lưng Đại Hùng để tìm cảm giác an toàn. Thước Trùng đem tính mạng mình ra giao cho Đại Hùng, đây là lựa chọn duy nhất.
Vào trong rừng rồi, Thước Trùng liền có ảo giác như mình đi lạc vào thế giới mộng ảo. Cũng không giống với cảnh tượng hoành tráng rực rõ như những bộ phim khoa học giả tưởng của nước Mỹ, cũng không có sự lộng lẫy của những tinh cầu khác mà cậu thường thấy trong phim. Nhưng tuyệt đối là giống như đang được bước vào trong giấc mộng, màu sắc rực rỡ, Làm cho mắt người ta không thể ngừng nhìn, lại có thể làm cho cậu nhất thời quên đi sự sợ hãi.
Thật nhiều động vật có hình dáng vô cùng quý hiếm, lại còn có rất nhiều động vật chủng loài mới lạ mà cậu chưa từng thấy qua xuất hiện trước mặt. Điểm duy nhất làm cho Thước Trùng không thể tiếp nhận là kích thước động vật ở đây rất rất lớn đến một con chuồn chuồn cũng có thể ngậm cậu tha đi.
Làm cho người ta có chút khó hiểu là động vật ở đây thoạt nhìn không có tính công kích. Thấy người lạ đi vào, nhiều nhất cũng chỉ liếc mắt một cái, cả động cũng làm biếng động.
“Đại Hùng, tại sao động vật nơi này thoạt nhìn không có tính công kích vậy?”
“Rừng này ít có người biết đến. Động vật ở nơi này vẫn luôn cách ly với ngoại giới, cơ hồ không có bản năng hoang dã. Ta cũng là trong một lần vô tình lạc đường xông vào đây mới phát hiện ra.”
Đang khi nói chuyện, hai người bước đến chỗ một thác nước.
“Sâu nhỏ, nắm ta cho chắc nha!”
Cậu đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Đại Hùng, ngươi muốn làm gì? A a a a a a a a!”
Đại Hùng bắt lấy một rễ cây thô to rồi phi thân nhảy ngang qua thác nước, trong chớp mắt hai người đã đến bờ bên kia.
Hai chân Thước Trùng run lên, trước mắt tối sầm ngã trên mặt đất. Nhìn vẻ mặt thần thanh khí sản của Đại Hùng, trong đầu tuôn ra hai chữ Tarzan!
Chuyện duy nhất không giống là Đại Hùng không có phát ra tiếng hú giống như Tarzan, ngược lại người hét lại là cậu, có điều là cậu thét quá thê thảm thôi.
“Ngươi cái con gấu ngu này! Tại sao trước khi bay không nói với ta một tiếng!”
“Ta đã kêu ngươi nắm lấy ta cho chắc rồi mà!” Đại Hùng bị mắng vô cùng oan uổng.
“Ta làm sao biết được ngươi là muốn bay qua! Lỡ như ta té xuống thì làm sao đây?” Cái này là chuyện người bình thường như cậu có thể nghĩ đến.
“Sợ cái gì? Ta sẽ không để ngươi té xuống đất.” Đại Hùng vỗ vỗ đầu đỉnh đầu cậu.
Thước Trùng không phục xoay mặt qua một bên, vậy mà lại thấy được một con gấu, một con gấu thật sự đang đi qua bên này. Hơn nữa hai cái hùng chưởng3 vỗ vỗ vào ngực như đang rất tức giận.
“Gấu lớn quá! Có gấu! Là gấu thật!” Cậu chỉ biết Đại Hùng nam nhân này lớn lên giống gấu nhưng mà vẫn chưa từng thấy gấu thật!
Đại Hùng quay đầu nhìn con gấu kia liền bước nhanh tới, thoạt nhìn rất khí thế.
“Đại Hùng, ngươi đi đâu vậy? Trở lại đây đi!”
Trời ạ! Chẳng lẽ Đại Hùng muốn tỉ thí với con gấu này? Mặc dù hắn rất cường tráng nhưng người đấu với thú? Cậu đã bắt đầu tưởng tượng ra khung cảnh đầy máu tanh. Thước Trùng lấy tay che mắt lại không dám nhìn. Một lát sau, không nghe được tiếng động gì kịch liệt, Thước Trùng mới đánh bạo mở ra một kẽ tay, sau đó liền nhìn thấy một hình ảnh mà cậu không thể nào tưởng tượng nổi.
Đại Hùng và con gấu kia đang cùng nhau chào hỏi, còn rất khoái trá là đằng khác! Đại Hùng phất phất tay, vỗ vỗ ngực sau đó con gấu kia lấy tay vỗ vỗ vai Đại Hùng tựa như huynh đệ lâu ngày chưa gặp mặt.
Chờ một chút! Đại Hùng nói đi xem bằng hữu của hắn sẽ không phải là con gấu này đó chứ?! Trời ạ! Mặc dù hắn nhìn rất giống gấu cũng không cần phải kiếm một con gấu thật sự làm bạn đi? Thước Trùng quả thực muốn ngửa mặt lên hỏi ông trời vì sao chuyện này lại có thể xảy ra.
Sau đó, một người một gấu thật sự đi qua chỗ mình. Thước Trùng chỉ cảm thấy hai chân mình run rẩy ghê gớm, muốn chạy cung không chạy nổi.
“Sâu nhỏ, đây là bằng hữu của ta.” Đại Hùng rất tự hào giới thiệu với cậu.
Thước Trùng cố lấy tất cả dũng khí mà mình có giương mắt lên nhìn con gấu ngựa còn muốn cao hơn Đại Hùng gấp hai lần kia. Đặt mông ngồi trên mặt đất, đem chính mình co thanh một khối, gắt gao ôm bắp chân Đại Hùng.
“Gấu to quá. Ta…. Ta…Sợ….”
Đại hùng nghe thanh âm Thước Trùng run run lên mới ý thức được cậu đang sợ hãi. Hắn bật cười muốn kéo cậu dậy từ trên mặt đất.
“Sâu nhỏ à, không cần phải sợ, nó sẽ không làm ngươi đau đâu. Trước đây ta bị thương, lạc đường đi vào đây, nó đã cứu ta. Lại còn chỉ cho ta rất nhiều kỹ năng để sinh tồn trong rừng rặm.”
“Thật vậy sao?” Thước Trùng cố gắng dựa vào người Đại Hùng, từ từ đứng lên. Tâm lý cực kỳ lo lắng. Nó không thương tổn ngươi không có nghĩa là nó không thương tổn ta nha.
Con gấu ngựa kia quan sát một lát, thô lỗ hỗn hễn thở mấy cái, kêu kêu vài tiếng như đang muốn nói với Đại Hùng rằng.
“Ngươi từ nơi nào tìm về một người vừa có vóc dáng nhỏ yếu như vậy, lại vừa có lá gan không lớn bao nhiêu nữa chứ?”
“Ha ha ha! Sâu nhỏ mặc dù yếu ớt nhưng mà cậu ấy lại rất thông minh. Hơn nữa còn có ta bảo vệ cậu ấy mà .” Đại Hùng cười rất vui vẻ giới thiệu cho “Bằng hữu” của hắn nghe.
Con gấu ngựa kia lại kêu kêu thêm một tiếng tựa hồ như muốn biểu đạt sự nghi hoặc của mình. Sau đó nó duỗi hùng chưởng của mình về phía Thước Trùng. Ngay khi Thước Trùng rụt cổ tưởng rằng mình sẽ bỏ mạng dưới hùng chưởng của nó thì lại phát hiện cái hùng chưởng thật lớn kia nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu cậu rồi bỏ ra. Làm cho cậu có cảm giác, lẽ nào Đại Hùng hay làm động tác sờ đầu mình là do học từ cái con gấu này sao?
“Không phải sợ. Hành động mà nó vừa mới làm nghĩa là nó đã tiếp nhận ngươi rồi đó. Chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu?” Thước Trùng trong lòng cảm thấy run sợ, hỏi.
“Đi làm khách ở nhà bằng hữu của ta.”
“Cái gì?!” Là đi tới sào huyệt của gấu ngựa sao? Thước Trùng thật sự chịu không nổi nữa lại một lần nữa ngồi ra đất, chơi xấu không chịu đi.
“Nghe lời, ngươi sẽ phát hiện được bọn họ đều là những bằng hữu tốt.” Đại Hùng muốn đem con sâu đang dính trên mặt đất kia kéo đi.
Bọn họ? Rốt cuộc là có bao nhiêu con gấu vậy? Là muốn đưa cậu đi ổ gấu ngựa sao?
“Ta không muốn!”
“Ngươi không muốn đi thì ta chỉ có thể để ngươi ở lại đây thôi. Ta cũng không biết buổi tối ở nơi đây có bao nhiêu dã thú chạy đến đâu.” Đại Hùng xấu xa đe dọa cậu.
Quả nhiên chiêu đó có tác dụng. Vẻ mặt Thước Trùng vô cùng không cam tâm tình nguyện nhưng lại nhanh chóng bò dậy, nhảy một cái lên lưng Đại Hùng, bám chặt lên đó. Nếu ở lại chỗ này để bị một đám mãnh thú tiền sử tập kích thì tốt hơn hết cứ đi gặp một đám gấu ngựa không nghe, không nói, không thương tổn cậu lại có vẻ an toàn hơn.
Đại Hùng cõng Thước Trùng đi theo phía sau Gấu Ngựa. Không biết đã đi bao lâu, chỉ thấy khắp nơi đều nghe tiếng chim hót cùng hương hoa thơm ngát kỳ lạ.
Đợi tới lúc Đại Hùng buông cậu xuống đất, Thước Trùng nhìn thấy trước mặt mình là một cây đại thụ vô cùng to lớn làm cho người ta có lỗi giác như nó che khuất cả bầu trời trên cao.
Khi chuyện tiếp theo xảy ra, Thước Trùng cảm thấy hình như mình đã vô tình lạc vào thế giới cổ tích.
Gấu Ngựa đi đến gần cái cây nọ, giựt giựt một sợi dây, tiếp đó trên đại thụ lộ ra một hốc cây nhìn như cửa ra vào, sau đó Đại Hùng dắt tay cậu tiến vào trong cái cây. Bên trong đó là nhà của Gấu Ngựa. Nhà của nó cũng không giống như trong tuyện cổ tích thường miêu tả: có giường ngủ, có chén ăn cơm,…. Nhưng vẫn rất rộng rãi, không gian bên trong còn treo vài cái màn để ngăn cách thành các phòng riếng biệt, trên mặt đất có trải thảm cỏ vừa dày lại vừa mềm.
Một con gấu ngựa cái có vẻ nhỏ hơn Gấu Ngựa một chút, thấy Đại Hùng thì làm ra bộ dạng như nó đang thật cao hứng, đi tới gần kêu kêu vài tiếng. Đại Hùng cũng tiến tới trao đổi, giới thiệu Thước Trùng với nó rồi đẩy đẩy Thước Trùng ra phía trước.
Con gấu ngựa cái kia nhìn thấy Thước Trùng thì lộ ra vẻ mặt hưng phấn, đi xung quanh cậu vài lần, hình như lần đầu tiên nó được nhìn thấy một vật vừa nhỏ gầy lại vừa đáng yêu đến như vậy. Trong mắt tản ra ánh sáng “Mẫu tính ” chói lọi, sau đó hùng chưởng của nó cọ xát a cọ xát trên người Thước Trùng.
“Gấu to quá…… Khụ… Khụ… Khụ….. Đau ta…” Cậu có thể cảm nhận được Mẫu Hùng lập tức giảm nhẹ lực lại như là hiểu được lực đạo của nó làm cho nội tạng của cậu muốn lệch vị trí.
Lúc này, Đại Hùng đứng ở một bên xem náo nhiệt mới bước tới vươn tay kéo Thước Trùng vào lòng ngực mình. Hướng về phía Mẫu Hùng khoát khoát tay ra hiệu với nó, sau đó hắn vừa sờ sờ đầu Thước Trùng lại vừa bóp bóp mặt cậu, hình như đang muốn nói.
“Con sâu nhỏ này rất yếu ớt, phải ôn nhu một chút.”
Hình như Mẫu Hùng nghe hiểu được ý của hắn nên thu lại hùng chưởng, động tác còn có chút thận trọng quá mức, phảng phất như đang muốn tỏ ý xin lỗi. Nhìn động tác của nó có chút buồn cười, Thước Trùng cảm giác mình muốn cười lên nhưng tri giác của cậu đã bị tê liệt, nên khi cười khóe miệng cậu kéo kéo lên có chút quỷ dị, Đại Hùng nhìn thấy thế liền vội vàng vươn tay xoa xoa mặt cậu, có lẽ hắn tưởng rằng cậu đã bị ôm đến nội thương.
Hai người cũng ngồi trên đệm cỏ, Đại Hùng đưa cho cậu một chén nước gì đó.
“Đây là cái gì?”
“Đây là nước suối ở trong rừng. Ngươi nếm thử đi.”
Uống một ngụm nhỏ, Thước Trùng lập tức cảm thấy vô cùng khoan khoái đến híp cả hai mắt lại. Thật là ngọt, mà lại còn vô cùng nhẹ nhàng thanh khiết nữa chứ! Lần đầu tiên cậu mới biết nước cũng có thể ngon đến như vậy. Thước Trùng say mê uống nuóc ừng ực vừa có vẻ thanh tú lại có chút lười biếng. Làm cho Đại Hùng xem rất thích, trong lòng cảm thấy ngứa ngứa, lòng bàn tay cũng ngứa ngứa nên không nhịn được mà đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhẵn mịn của Thước Trùng rồi hôn nhẹ lên đấy.
“Ngươi làm cái gì vậy? Có người đang. Không! Có gấu đang nhìn kìa!” Thước Trùng đỏ mặt, nhìn hai vợ chồng nhà gấu đang ở một bên thong thả di chuyển không biết chuyện gì đang xảy ra.
Không đúng! Cậu mất trí rồi sao? Cậu mà lại đi thẹn thùng trước mặt hai con gấu, bọn nó hiểu được cậu đang làm gì sao? Chẳng lẽ hai con gấu thấy được gì thì sẽ đi nhiều chuyện với người khác sao? Cậu thực sự bị lỗi giác nghiêm trọng rồi. Hình như nơi này là nhà của vợ chồng gấu ngựa, mà bọn họ đang muốn chiêu đãi bạn thân của bọn họ là Đại Hùng. Ngay cả cảm giác sợ hãi vừa rồi cũng chậm rãi biến mất.
Đột nhiên, Thước Trùng nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi yếu ớt, hơi nghiêng đầu thì thấy một vật thể màu rám nắng vừa mới biến mất sau bức tường gỗ.
“Đại Hùng này, ở đây vẫn còn bằng hữu khác của ngươi sao?”
“Không đâu. Ngươi qua đó nhìn một cái thì sẽ biết thôi.”
“Ta mới không đi!” Hôm nay cậu đã bị hù dọa đến vỡ vài cái mật rồi đấy?!
“Đi nhìn một chút đi. Cam đoan là rất thú vị đấy.” Đại Hùng nghiêm túc nói với cậu.
“Thật sao?” Thước Trùng vừa phát hiện rằng lòng hiếu kỳ của cậu luôn dễ dàng bị Đại Hùng khơi lên. Dù sao thì cũng sẽ không có chuyện gì dọa người hơn là lúc cậu nhìn thấy Gấu Ngựa đúng không?
Thước Trùng nhanh chóng bước qua, bởi vì nơi đó khá tối nên cậu chỉ thấy một cục gì đó màu rám nắng đưa lưng về phía cậu. Chưa kịp nhìn rõ thì đột nhiên nó chạy về phía cậu, theo bản năng Thước Trùng sợ hãi kêu một tiếng. Sau đó mới nhìn rõ đó là một con gấu con mập mập tròn tròn, cao tới ngực cậu, đôi mắt sáng. Thoạt nhìn nó như là một con gấu bông.
Có phải là cậu nhìn lầm rồi không? Tại sao ánh mắt của Hùng Cục Cưng nhìn cậu mang theo ủy khuất và sợ hãi vậy? Sau đó nó lại cuộn người lại thành một cục, đưa lưng về phía cậu, yên lặng ngồi trong góc tường, đầu rũ xuống. Bộ dạng vô cùng đáng thương.
“Ngươi dọa nó rồi đó.” Đại Hùng đứng sau lưng cậu lên tiếng.
“Ngươi nói là ta dọa một con gấu sao!” Quá khó tin! Thước Trùng chỉ vào ngực mình, hoàn toàn nói không ra lời. Chuyện như vậy cũng có thể xảy ra.
“Không phải ngươi nói với ta là không còn gấu nữa sao? Ngươi nói xem nó là cái gì?”
“Ta chưa từng nói là không còn gấu, ta chỉ nói là không còn bằng hữu thôi. Nó là con của bằng hữu ta mà.”
“Hùng Cục Cưng tính tình rất khó gần sao?” Nhìn cái cục màu rám nắng kia có thể đoán được.
“Nó rất nhát gan. Vừa rồi khi nó vừa mới thấy ngươi, muốn ra chơi đùa với ngươi, nhưng mà ngươi kêu lên dọa nó sợ rồi.”
Tình huống gì đây? Cậu hù dọa Hùng Cục Cưng đến suýt khóc?! Có thể nào cậu sẽ bị dẫm bẹp thành bánh trùng, đem đi làm thức ăn cho gia súc hay không?