Chương 8: Khiển trách

Chiến

trường Bắc Cương

tuyết

rơi

trắng xóa,

một đội kỹ



mười

mấy

người

trong đêm khuya đen kịt

lặng

lẽ

rời đi quân doanh,

hướng về phương

nam

mà xuất phát.

Gấp gáp

chạy

trên đường

một đêm,

đội

ngũ

này dừng

chân

tại

một

tiểu viện

nhànông.

Tống

Hán Lâm sai người đi

kiếm

một

ít củi tới

nhúm

lửa,

sau

đó tự

mình

giám

sát

bọn họ vùi

nồi

nấu cơm, sau nửa canh giờ, một

nồi

bánh

canh

nóng

hổi liền làm xong.

Lại từ trong bao quần áo

móc ra mấy

miếng thịt bò,

Tống

Hán

Lâm bưng một chén súp đến

trước trước mặt Lục

Tranh, “Gia, đại quân sau ba

ngày

nữa liền nhổ trại, dù cho

ngày

đi trăm dặm, một tháng sau cũng nên đến

kinh

đô rồi.”

Lục Tranh

nhàn

nhạt

đáp một tiếng “ừm”,

tiếp

nhận

cái chén lớn kia, thổi thổi trực tiếp uống vào, mấy ngụm liền đem

một

tô bánh canh uống sạch sẽ, “Nghỉ ngơi nửa canh giờ.”

Tống

Hán Lâm không cách nào từ

khuôn mặt

bình

tĩnh

của

hắn nhìn ra tâm

tư của hắn, nhưng trong

lòng

lại gấp muốn chết, bất chấp sợ

hãi,

hỏi:

“Thánh thượng

bệnh

nặng,

triều đình liên tục

gửi

ba đạo thánh chỉ gọi

ngài

quay

trở

về kinh thành,

chỉ sợ là

ngài

ôm chặt binh quyền,

nếu là một

tháng sau

không quay về,

đám

lão thất phu kia chắc chắn gắn

cho

ngài

tội danh kháng

chỉ bất tuân.”

“Không

cần để ý

tới.” Lục Tranh đem

thịt bò

cứng

rắn xé

ra,

ném vào

trong

miệngnhai

nuốt

từng

miếng,

không đếm xỉa

tới bộ dạng gấp gáp

của

cấp dưới,

nhàn

nhãhai

mắt

nhắm

lại.

“Gia,

ngài

cho dù

muốn kháng

chỉ

tốt xấu gì

cũng

mang

nhiều

người

một

chút.” Bọnhọ

chỉ

hơn

mười

người

này,

trên đường bị

người gϊếŧ

cũng không



chỗ giải oan.

Lục Tranh

không

quan

tâm

đến việc hắn ta

đang

ồn ào, vứt bỏ

một câu: “Lão hoàng

đế mệnh không lâu nữa.” Sau đó

xoay

người tiến vào

trong buồng.

“Ah…” Tống Hán Lâm kinh

hãi đến nổi cái cằm sắp rơi xuống,

hắn

ta không dám

hỏi Lục

tiểu công gia vì sao khẳng định như vậy,

chỉ có

thể yên lặng nuốt ngụm nước miếng,

thầm nghĩ: Xem ra là chính mình quá lo lắng,

tiểu công gia lúc nào đã làm ra quyết định sai lầm?

Chỉ

là bọn

họ

lúc

này xuôi

nam đến

cùng

là đi đâu?

Tống Hán Lâm sờ

râu vừa

mọc dài

trên

cằm

rầu



nghĩ: Thế

cục

hôm

nay không

rõ,

gia không

tranh

thủ

thời gian quay

trở

lại kinh

thành

củng

cố địa vị

ngược

lại



chạy

tới phía

nam,

ý

muốn

nhưthế

nào?

Tả phủ, trước đại sảnh đèn đuốc sáng trưng đang bày tiệc rượu, trong tiểu viên của Tả

tam

gia chỉ có

một

chiếc

đèn

cô độc, ánh nến

chập

chờn.

Tả Thiệu Khanh

cầm một quyển sách nghiêng người tựa trên giường,

ánh mắt hướng về vị

trí nhà chính,

ánh mắt tối nghĩa khó hiểu.

“Tam gia,

vυ" Liễu

làm bánh đậu xanh ăn

thật

ngon,

so với vυ" Thường bên

chỗ phunhân

làm

càng

ngon

hơn.” La Tiểu Lục vẻ

mặt

thỏa

mãn ăn.

“Ah?

Thật không?

Ngươi

thường xuyên có

thể ăn được

bánh ngọt vυ" Thường làm?”Tả Thiệu Khanh đầu cũng không quay lại,

đáy mắt lại

hiện lên một

tia ánh sáng lợi

hại.

“Khục khục…cũng không,

chính

là…nhị gia

có khi sẽ

thưởng

cho Lương Sinh

mộtchút điểm

tâm,

lúc gặp

mặt

ta sẽ

chia

cho

ta

một ít điểm

tâm

nếm

thử.” La Tiểu Lục không

tự giác



hạ

thấp âm

lượng,

trên

mặt

cũng

mang

theo biểu

tình giãy dụa.

“Ta

cũng

chỉ

thuận

miệng

hỏi

một

chút,

ngươi gấp

cái gì?” Tả Thiệu Khanh để quyển sách xuống,

từ

trên giường đứng dậy,

từng bước

một

tới gần La Tiểu Lục,

hai

tay khoác

lên

trên vai

nó: “Hay



nói…Tiểu Lục Tử



chuyện gì gạt

ta sao?”

“Gia…” La Tiểu Lục kinh

hãi

nhảy dựng

lên,

trong

nháy

mắt

liền quỳ

rạp xuống đất,chỉ

nhìn

thấy đỉnh đầu,

“Không

có…gia

ngài

nghĩ

nhiều

rồi,

Tiểu Lục Tử

nào dám?”

Tả Thiệu Khanh

ý tứ

hàm xúc không rõ “Ah” một

tiếng.

La Tiểu Lục cái

trán

toát

ra mồ hôi

lạnh, nó

không

hiểu

Tam

gia hôm này như

thế

nào là lạ,

hỏi

như thế, giọng

điệu

như vậy, trước

kia là chưa bao

giờ

có.

Không

đợi

nó suy nghĩ cẩn

thận, bụng đột

nhiên quặn đau

một

trận,

cánh

tay

La Tiểu Lục chống trên mặt đất

mềm

nhũn,

cả người

đổ xuống mặt đất.

“Ah..” La Tiểu Lục kêu

thảm một

tiếng,

ôm

bụng lăn qua lăn lại

trên mặt đất,

sắc mặttrắng

bệch,

bờ môi chậm rải chuyển

thành màu

tím xanh.

Tả Thiệu Khanh

ngồi

ở trên ghế

vẻ mặt lạnh nhạt, từ trong ấm

trà

rót cho mình một chén trà

nóng, từ

từ uống từng miếng,

đối với dị

trạng của

La Tiểu Lục làm như

không thấy.

La Tiểu Lục cũng không phải kẻ ngu

dốt,

thấy

Tả Thiệu Khanh

thái

độ bất thường,

cùng

câu nói vừa rồi

kia,

đoán

được

nhất định

hành

động

ngày

thường mình làm đã

bị Tam gia

phát

hiện, y đây là

muốn

mạng

của

mình.

“Gia…Tam gia..” La Tiểu Lục đồng

thời sử đυ.ng

cả

tay

chân

leo đến bên

chân Tả Thiệu Khanh,

hai

tay

nắm

chặt vạt áo y,

nhịn đau

nói: “Tam gia…

Tiểu Lục

làm sai

cái gì?

Ngài

muốn…A…”

Tả Thiệu Khanh

từ trên cao nhìn xuống thưởng

thức

La Tiểu Lục thất kinh, khóe miệng nhếch

lên một tia cười lạnh, “Làm sai cái

gì?

Ngươi

lại

không

biết

sao?”

La Tiểu Lục co

quắp

thân

thể,

cố gắng ngẩng đầu nhìn thẳng Tả Thiệu Khanh,

phát

hiện

khuôn

mặt

Tam gia vẫn là

khuôn

mặt

quen

thuộc

kia,

ngũ

quan

tinh

xảo,

màu da trắng mịn, nhưng giờ khắc này lại

cảm

thấy

người

trước mắt

này

hết sức xa

lạ,

không

bao

giờ là chủ

tủ mà nó

quen

thuộc

nữa

rồi.

Nó mười ngón tay run

rẩy,

nhịn

đau

bò lên: “Tam gia, tiểu nhân biết sai rồi…Tiểu nhân…

cũng

là bị bức…phu nhân…đều là

bị phu nhân bức…a…”

Mồ hôi to

như hạt đậu từ

gò má

rơi

xuống, bờ

môi La Tiểu Lục

cắn

đến huyết

nhục

mơ hồ, ánh

mắt

dần tan rã, hai

cánh

tay

như cũ nắm

chặt

vạt

áo của Tả

Thiệu

Khanh.

Tả Thiệu Khanh

không

có ý

định

lấy

mạng

của nó, đổ

vào

trong

nước

trà

một ít bột

phấn, đưa

cho

nó uống vào, sau đó

vỗ mặt của

nó hỏi: “Tiểu

Lục Tử à,

ngươi

con

nhớ rõ theo gia

mấy

năm sao?”

La Tiểu Lục thân thể

chậm

rãi

đình

chỉ run rẩy, nó

dùng

tay

áo lau nước mắt

nước

mũi

trên

mặt,

thanh

âm khàn khàn:

“Bảy... bảy năm

rồi...”

“Đúng vậy,

khi đó

ta sáu

tuổi ngươi

tám

tuổi,

ta đều sắp quên

bộ dáng khi đó của ngươi rồi,

lại

thủy chung nhớ rõ ánh mắt

tươi cười cùng

hai khỏa răng nanh,

đó là lần đầu

tiên

ta

thấy có người ở Tả gia lại cười với

ta chân

thành như vậy.”

Tả Thiệu Khanh

rơi vào trong hồi ức, không phát hiện La

Tiểu

Lục

đang

dùng

ánh mắt tìm tòi

nghiên cứu nhìn y.

“Tiểu

nhân,



tiểu

nhân xin

lỗi

ngài.” La Tiểu Lục kiên

cường

chống đỡ sức

lực quỳtrên

mặt đất

lạnh

như băng,

hối

hận

cùng áy

náy ăn

mòn

tâm

nó.

“Ngươi đứng

lên đi.” Tả Thiệu Khanh vuốt ve vạt áo bị

nắm

nhăn đứng

lên: “Đêm

naychỉ



cho

ngươi

một

chút khiển

trách

nhỏ



thôi,

ngươi yên

tâm,

độc

ngươi

trúng không

lấy

mạng

của

ngươi,

chỉ biết

mỗi

tháng phát

tác

một

lần,

chỉ

cần sau

nàyngươi đối với

ta không

có dị

tâm,

ta

mỗi

tháng sẽ đúng

hạn

cho

ngươi giải dược,

chonên,

ngươi phải

nghe

lời

ta.”

“Tam gia…” La Tiểu Lục

trong

lòng

lộp bộp,

sợ

tới

mức

hồn

lìa khỏi xác,

không dámlại



tâm



may

mắn,

dùng sức dập đầu: “Tam gia

tha

mạng,

tiểu

nhân sau

nàynhất định

nghe

lời

ngài,

nhưng phu

nhân…”

“Tiết

thị vậy

người không

cần

lo

lắng,

ta sẽ dặn dò

ngươi

nên

nói

cái gì,

sẽ không đểcho

ngươi khai báo khác xa với

thực

tế.”

Tả Thiệu Khanh

giữ lại La

Tiểu

Lục

cũng

là bởi vì

cái này, y

tạm

thời

còn không

thoát

khỏi

được

giám

thị

của Tiết thị, đã như

vầy,

về sau y

muốn

cho Tiết thị biết rõ

cái

gì bà

ta liền biết cái đó, y không

muốn

làm cho bà

ta biết đến, bà ta

cũng

tuyệt

đối

phát

hiện

không

được.