Chương 7: Tin mừng

“Tin

mừng…tin

mừng…nhanh

nhường

nhường…” Một

con khoái

mã vọt vào đại

lộtrấn Vưu Khê,



hét dọc đường.

Tả Thiệu Khanh

đang

tại lầu hai Huy

Nguyên nghe thuyết

thư,

bị âm

thanh này

quấy

rầy,

chỉ

thấy

tất cả khách nhân lầu hai

đều

vọt tới phía trước cửa sổ, mà

ngay

cả thuyết

thư tiên sinh trên đài cũng vội vã

chạy

tới.

Tả Thiệu Khanh

trong

chốc

lát

không

thể

nhớ tới ngày hôm nay

xảy ra chuyện

lớn gì, đối với

nam

tử trung niên bên cạnh chấp tay hỏi: “Lão huynh, đây là

tin

mừng

gì, như thế nào

tất cả mọi người đều vui

vẻ như vậy?”

Trung

niên

kia

chưa

đáp lời, người

đàn ông râu quai nón

bên

cạnh

lớn tiếng

thì thầm nói: “Hắc,

thư ngốc,

ngươi

là người

đọc sách đọc đến ngu

rồi

hả? Chuyện

lớn

như vậy ngươi vậy mà

không biết?”

“Thật sự



con

một sách

hai

tai không

nghe

thấy

chuyện bên

ngoài

cửa sổ,

chuyệnnước Đại Ương

chúng

ta đang

cùng Bắc Địch khai

chiến

ngươi biết không?”

Tả Thiệu Khanh

vừa nghe đến hai chữ

“Bắc

Địch” liền đột

nhiên nhớ

ra,

đúng

vậy,

năm nay là

năm

quá độ giữa 2 triều

Thiên

Phượng và

Triệu Nguyên,

thì ra là

một năm này, Địch Quốc ở

phương Bắc

luôn

quấy

rối

biên

cảnh

Đại Ương bị đánh cho

hoa

rơi nước chảy,

cúi đầu xưng thần.

Thì ra là

một năm này, lão hoàng đế

bệnh

chết, ngôi vị

hoàng

đế một vòng mới tranh giành cũng bắt đầu, Tả

Thiệu Khanh còn biết, cuối cũng thượng

vị là

Chiến Viên Phong vừa được phong làm thái tử.

Trận

tranh

giành ngôi vị

hoàng

đế này vô

cùng

kịch

liệt, tử

thương vô

số, sau khi Chiến Viên Phong đăng cơ, trong số các

hoàng tử

còn sống chỉ có

Tứ hoàng

tử say mê

thi họa cùng Thất hoàng tử tuổi còn

quá

nhỏ.

Mà Chiến Viên Phong

cũng

thắng

cực kì gian

nan,

cuối

cùng

là dựa vào Lục Tranh

từchiến

thắng biên giới

trở về ủng

hộ,

mới

thuận

lợi

leo

lên

ngôi vị

hoàng đế.

Tả Thiệu Khanh

tâm thần có chút hốt

hoảng, không để tâm

nghe

mọi

người

đối

với vị Lục

quốc

công

này

ca tụng.

“Lục

tiểu công gia quả nhiên là chiến

thần,

so với lão công gia cũng không kém

bao nhiêu.”

“Cũng phải,

phủ Lục quốc công nhiều

thế

hệ làm

tướng,

bảo vệ Đại Ương

ta mấytrăm năm,

quả nhiên là phúc của Đại Ương

ta,

cũng là phúc của người dân.”

“Nghe

nói

tiểu

công gia

mười

một

tuổi

liền

lên

chiến

trường,

mười ba

tuổi

liềnthống

lĩnh

tam quân,

năm

nay

mới

hơn

hai

mấy

tuổi đầu,

vậy

mà đem Bắc Địchchèn ép không

còn sức

trở

tay.”

“Nếu

ta

nói,

đây đều

là bị bức

ra đấy,

năm đó

lão

công gia bị

thương

rơi xuống

ngựa bán

thân bất

toại,

làm

nhi

tử phỉ

thay phụ

thân xuất

chinh,

các

ngươi đã quên?

Tháitổ

từng

hạ

chiếu,

binh quyền Đại Ương

chỉ



thể

nằm

trong

tay

hoàng

thất và

trấn quốc

công,

tiểu

công gia

nếu không

thể kế

nghiệp phụ

thân,

binh quyền

này

liềnrơi.”

“Nghe

nói đại

thần

trong

triều



hơn phân

nửa đều kiêng kị phủ quốc

công,

cònluôn

cầm

công

cao

chấn

chủ

một bộ

lừa gạt

thánh

thượng,Xùy ~~~,

đều



một đámchỉ biết

cầm du

mộc khoe

chữ phiền phức.”

“Hẳn là

bụng dạ khó lường mới đúng.”

“Đúng vậy đúng vậy.

Có gan

bọn

hắn cũng lên chiến

trường

thử xem.”

“Hắc,

ngươi lại để cho một đám

thư sinh chỉ

biết chơi chữ lên chiến

trường?

Sợ là ngay cả đao cũng cầm lên không nổi?

Ha

ha..”

Mọi người

cười

vang,

hơn

nữa có vài

ánh

mắt ẩn chứa xem

thường rơi vào

trên

người Tả

Thiệu

Khanh.

Tả Thiệu Khanh

âm thầm cười khổ, Đông Nam thị

trấn

Vưu

Khê,

cũng không

bị chiến

hỏa ảnh hưởng,

kiếp

trước

y chuyên

tâm nhập học, tự nhiên cũng liền không để ý đến những tin tức này.

Chỉ

là vừa

nghĩ

tới,

người

nam

nhân được vinh dự giống

như



chiến

thần kia

mộtnăm sau

liền

trở

thành

tỷ phu

của y,

huyệt

thái dương

của Tả Thiệu Khanh

liền giật giật.

Tả gia đúng là

mượn

quan hệ này với

quốc

công

phủ

là một lần

nữa

dời về kinh đô,

lão

hoàng

đế lúc tại vị,

không ai

dám vì Tả

gia cầu tình, nhưng

lão hoàng

đế vừa băng hà,

tân

hoàng

nhìn

tại

mặt mũi Lục Tranh, cũng liền chấp nhận Tả gia

sở tác vi

tác,

dù sao ở

trong

mắt

hắn ta, một Tả

gia nho nhỏ cũng chẳng nhấc lên sóng gió

gì.

Tất cả mọi

người Tả

gia cho rằng, Lục Tranh xem mặt mũi

mối

quan

hệ thông gia này sẽ

tiến

cử đệ

tử Tả gia

gia

nhập

quan

trường, nhưng trên thực tế hắn

cái

gì cũng chưa nói, chuyện

gì cũng không có làm, thậm chí

trước mặt

người khác chưa bao

giờ

thừa

nhận

cửa thân gia Tả

gia

này.

Vậy Lục Tranh kia tại sao

phải

cùng

Tả phủ kết thân?



người

nói

lão

công gia

năm đó

cùng Tả

thái phó

từng

có giao ước

miệng vớinhau,



người

nói Tả

thái phó

năm đó

có ân với phủ quốc

công,

cũng



người

nói quốc

công gia

coi

trọng

tướng

mạo

của Tả đại

tiểu

thư.

Mà ngay cả

toàn

bộ Tả gia

cũng

cho

rằng

là như vậy, nhưng Tả

Thiệu Khanh lại biết, chân tướng sự thật không phải như vậy.

Vấn đề này

là Giang

Triệt

nói

cho y

biết, lão

công

gia

từng

là đệ

tử Tả thái phó, Tả

thái

phó xác thực bắt đầu

nảy

sinh

tâm tư cùng phủ

quốc

công

kết

thân,

chỉ

là Tả

giả

dù phong quang

cũng

không

được

phủ

quốc

công

quý trọng,

bởi

vậy ngẫm lại liền thôi.

Về phần Lục Tranh tại sao

phải

lấy

nữ nhân Tả

gia?

Giang Triệt lúc ấy

say mềm, Tả Thiệu Khanh hiếu kì hỏi

vài

câu,

không

nghĩ

tới

đáp án dĩ

nhiên

là:

“Ngươi cho

rằng

trong triều này chỉ

có mình gia là

thích nam

phong? Gia tốt

xấu

gì còn cưới ba

vợ bốn nàng hầu, sinh ra

mấy tiểu tử mập

mạp,

Lục

quốc

công

gia này, ha ha,

so với ta

mạnh

hơn

nhiều, cưới một

nữ nhân nhà nghèo cửa nhỏ đem

làm

mặt tiền của hàng, kết hôn mấy

năm

nay sợ là

ngay

cả cửa phòng phu nhân cũng không có

sờ qua, buồn cười Tả gia

còn

cho là trèo lên

môn

thân

tốt,

đâu biết rằng Lục quốc công gia tâm

tâm

niệm

niệm

chính

là trạng

nguyên lang của

chúng ta...”

Chỉ

có điều Tả phủ

cũng không phải không được

chỗ

tốt,

nếu không phải



mônthân

này,

Tả gia

nào dám đặt

chân vào kinh

thành?

Tả Thiệu Yến

chính



lại

cho

tamười

nam

nhân

ta

cũng không dám

mở

cửa sau

cho gã

ta,

chỉ

có điều

cuộc

làm ănnày

làm quá đáng giá,

một vị

trí

thất phẩm đổi

lấy

một khanh khanh

mỹ

nam

nhưthế,

quá đáng giá…”

Tin tức này khiến cho Tả

Thiệu

Khanh tâm

tình

chuyển biến tốt đẹp

mấy

ngày,

cảm

thấy

vứt bỏ cũng không chỉ một

mình

y, đáng tiếc về sau

y hiểu rõ, Tả

Thục

Tệ tuy không đạt được sủng ái

của Lục công gia, nhưng là nhất phẩm phu

nhân, trước mặt người khác là

phong quang vô

hạn,

sau

lưng

người

khác

cũng

không phải gối

đầu

một mình khó ngủ, mà

là nuôi mấy cái nam

sủng, tiêu diêu tự

tại.

Dù sao phủ quốc

công

to

như vậy,

Lục Tranh

rất ít ở

nhà,

cũng

chưa bao giờ

tiến vàotiểu viện

của

nàng,

nàng

nên sống sao

thoải

mái

là được.

Tả Thiệu Khanh

cũng

không

biết, sau

khi

y chết không quá vài

ngày, Lục

Tranh liền lấy

“tội

da^ʍ

loạn”

bỏ Tả Thục Tệ,

Tả đại tiểu thư đến

bước

đường cùng liền uống thuốc độc tự

vận.

Tất cả mọi

người đang hỏi

tiểu

công

là ai, dù

sao

cũng

không

phải

Giang Triệt nha