Đỉnh
núi
cách
chùa
cũng không xa,
hai
người đi
một khắc
thì đến,
Tả Thiệu Khanh đứng ở
trên đỉnh
núi
hít
thở gió
lạnh
thấu xương,
lạnh
rùng
mình,
tâm
tình
ngắmtrăng gì đó đều bị gió
thổi không
còn.
“Lạnh?”
Tả Thiệu Khanh
thành
thật
gật
đầu,
chỉ thấy Lục Tranh cởϊ áσ
khoác choàng lên vai y,
sau đó điềm nhiên như không có
việc
gì đi vào
khu
rừng
nhỏ bên cạnh.
Tả Thiệu Khanh
mũi có chút cay
cay,
ngửi
lấy
hương
vị trên áo thuộc về
Lục
Tranh, bước nhanh đuổi theo, vừa đi
vừa
hỏi:
“Còn
chưa
tới sao?”
Lời nói vừa nói
ra,
Tả Thiệu Khanh
đã nghe thấy trong không
khí truyền
đến
mùi thơm như có
như
không.
Lại đi vài bước,
phía
trước
có ánh
lửa
lóe
lên,
Tả Thiệu Khanh giờ
mới
hiểu được dụng ý
người
này không
ngại
cực khổ
nửa đêm bò
lêи đỉиɦ
núi,
cảm
tình
là buổi
tốichưa ăn
no bữa ăn
ngon đã đến.
Ẩn Nhất
nghiêm
túc
ra sức
nướng
một
con gà
rừng,
đối với Tả Thiệu Khanh đến
chỉlà
nhìn
thoáng qua,
lúc
nhìn
thấy áo khoác
trên
người y,
ánh
mắt
lóe
lên
một
cái,
sau đó
liền
tiếp
tục
chuyên
chú
công việc
trong
tay.
Hắn
ta sớm
nhìn
ra,
chủ
tử
nhà
hắn
ta đối với vị
tiểu ân
nhân
cứu
mạng
này
tốt bấtthường,
chẳng
những
cho phép y
hầu
hạ bên
người,
lúc
cùng với y
nói
chuyện
cũng so với bình
thường
nhiều
hơn
một
chút,
chuyện
này với
thư sinh khác
là
tuyệt đối không
thể
nào.
Chỉ
có điều đây
cũng không phải
là
chuyện
hắn
ta quan
tâm,
dù sao gốc gác
của Tả Thiệu Khanh đều bị
hắn
ta
móc
ra,
một
thư sinh
tay
trói gà không
chặt
chỉ biết
mộtchút khinh
công,
không đủ gây sợ
hãi.
Tả Thiệu Khanh
đối với người mặc quần áo
xanh
này
rất ngạc nhiên,
y đến nay
không biết tên
của
Ẩn Nhất, chỉ là
theo
thái
độ của hắn ta
mà suy đoán thân phận của
hắn
ta.
Nếu như là
gã sai vặt bình thường,
đối với Lục Tranh nhất định là
tất
cung
tất kính còn sợ
hãi
nịnh
nọt,
mà vị
trước mặt
này
càng
giống
như
là tâm phúc của
Lục
Tranh, nếu
không cũng không đến nổi
để cho Lục Tranh ngay cả
người hầu
hạ tắm rửa cũng không có.
Nếu không
phải
diện
mạo của đối phương cường
tráng, thái dương còn mang theo một
vết
sẹo dễ làm
người khác chú
ý, y
cũng
nghĩ
lầm
cho rằng hắn ta
và Lục Tranh có quan hệ
gì đó
không thể
cho
ai biết.
Lục Tranh phủ
thảm
trên
mặt đất
ngồi xuống,
từ
trong
tay Ẩn Nhất
tiếp
nhận
con gànướng được
một
nửa kia.
Ẩn Nhất
hơi
ngẩn
người,
sau đó
hiểu
rõ đứng dậy,
trong
chớp
mắt
liền biến
mất
tạichỗ,
chỉ để
lại Tả Thiệu Khanh
còn
lo
lắng không yên đứng đó.
“Lục gia?” Tả Thiệu Khanh ngồi xuống đối diện đống lửa,
nhìn Lục Tranh động
tácthuần
thục,
cảm khái nói: “Lúc ngài ở
bên ngoài xuất chinh cũng cần
tự mình độngthủ nấu cơm sao?”
Đại
tướng quân giống
như Lục Tranh
chẳng
lẽ không phải
từng bữa
cơm đều
cóngười quản
lý
thỏa đáng sao?
Y
thực sự
tưởng
tượng không
ra
tình
cảnh Lục Tranhmặc khôi giáp
nấu
cơm xào
rau.
Lục Tranh
mí
mặt
cũng không
hề
nâng
lên,
bỏ
thêm
mấy
nhánh khô
củi vào
trong đống
lửa: “Đây
chỉ
là
một phần
từ
nhỏ đàn ông Lục gia được
huấn
luyện.”
Với tư cách là
thống
soái
đạt
tiêu
chuẩn, hắn
đầu
tiên
phải
biết
như thế nào sinh hoạt ở dã ngoại, từ lúc
hắn
còn nhỏ, liền một mình bị
ném
đến chỗ rừng rậm, trọn vẹn ở bên trong sinh hoạt ba tháng.
Nếu như là
gia
đình
bình
thường, dòng độc đinh giống như Lục
Tranh tất
nhiên là
được
sủng
ái nuông chiều,
nhưng phủ
Trấn
quốc
công
làm
sao giống
với gia đình bình thường
khác,
Lục
Tranh
từ khi sinh ra
liền
gánh
vác
trên
vai toàn bộ tương lai của phủ
quốc
công.
Tả Thiệu Khanh
trong
lòng
sùng
bái,
lại
có chút đồng tình, so với
hắn,
cuộc
đời
của mình thật sự nhạt nhẽo không có
gì đặc sắc, mà
ngay
cả hận thù khắc cốt
minh
tâm
kia cũng bị làm
giảm
bớt
rất nhiều.
Y nhớ
tới
một việc,
lo lắng hỏi: “Tân hoàng đăng cơ, ngài không quay trở lại kinh không sao chứ?” Lúc trước dường như cũng là
bởi
vì chuyện
này mới dẫn đến
mối
quan
hệ của tân
hoàng và
Trấn
quốc
công
tan vỡ.
Tân hoàng
thượng vị,
Trấn
quốc
công
tay
cầm quyền
cao lại chậm chạp chưa về, thậm chí
ngay
cả thánh
chỉ cũng không
nhận,
đây
quả thực là ở trên mặt tân hoàng đánh một cái
tát,
cho
nên sau này thái độ
của tân hoàng đối với Trấn quốc công bình thường cũng liền không
kỳ quái.
Chỉ
có điều,
trong ấn
tượng
còn
có
một
chuyện khác xảy
ra,
mới dẫn đến
mối quanhệ
của
tân
hoàng và Trấn quốc
công
càng
ngày
càng
căng
thẳng,
là
chuyện gì?
Tả Thiệu Khanh
chống
cằm
nghĩ.
“Bản công
bản
thân
bị
trọng
thương.”
Tả Thiệu Khanh
nghe
xong
khóe
miệng
co rút, vị gia
này
bản thân bị trong thương
cũng
là chuyện
của ngày nào rồi? Thiệt thòi hắn còn nói
ra được,
cũng
khó trách
bị người hoài nghi.
Lục Tranh
hờ
hững xé đùi gà,
dừng
lại
một
chút
mới đưa
cho Tả Thiệu Khanh,
cáinày khiến
cho Tả Thiệu Khanh
thụ sủng
nhược kinh,
duỗi
hai
tay
cung kính
nhậnlấy.
Tả Thiệu Khanh
lập tức đem băn
khoăn vừa
rồi
ném lên đến chín tầng mây, cắn
nhỏ
đùi gà, ngoài da bị
nướng
đến
vàng
óng thơm giòn,
thịt
gà cũng rất thơm ngon, so
với
canh
gà bình thường,
có một phong vị khác.
Buổi
tối
chưa ăn
no,
lại
liên
tục ăn
chay
hai bữa,
Tả Thiệu Khanh
hiện
tại khẩu vị không phải
tốt bình
thường.
Chờ y ăn xong
một
cái đùi gà vẫn
chưa
thỏa
mãn,
phát
hiện bên
chân Lục Tranh đãrơi
lả
tả xương gà đầy đất,
mà
trong
tay
hắn đang
cầm
cái
cánh gà
cuối
cùng gặm.
Tả Thiệu Khanh
trừng
mắt
nhìn,
tướng ăn
này... so
với ở
trên
bàn
ăn thì cuồng dã
hơn
nhiều, xem
ra chính
mình
về sau còn
phải
học
phóng
khoáng một chút mới
được.
Lục Tranh
ném đi xương gà
trong
tay,
từ bên
trong ống
trúc đổ
nước
ra
rửa
tay,
sau đó
còn dùng khăn gấm được
thêu
hoa văn
mây
tinh xảo
lau
tay,
khăn gấm bị dùng qua
một
lần
liền bị
ném vào
trong đống
lửa.
Tả Thiệu Khanh
tiếc
hận nhìn khăn nhanh
chóng
bị đốt thành tro, lắc đầu cảm
khái: “Cửa son
rượu
thịt
ôi,
ngoài
đường người chết đói.” Cái khăn gấm nho
nhỏ
này,
liền
đủ nửa năm
nguyệt ngân của y.
Có
lẽ
còn
hơn
thế
nữa,
nếu
như y không
nhìn
lầm,
kỹ
thuật
thêu
trên
cái khăn
là
cónguồn gốc
từ vị Vân
nương
nổi
tiếng
nhất kinh
thành,
y vẫn
là ở Giang phủ
mới
maymắn
nhìn
thấy
thêu phẩm
của Vân
nương vài
lần.
Lục Tranh
liếc
mắt
nhìn y,
âm
thanh
lạnh
lùng
nói: “Thư sinh
chính
là
thích
thương xuân bi
thu.” Nói xong
móc
ra
một
chiếc khăn gấm khác đưa
cho y.
Tả Thiệu Khanh
đỏ mặt nhận lấy, lau
sạch
tay
sau đó xếp
cẩn
thận
từng
li từng tí
xong
bỏ vào trong ngực,
không
hề ý
trả
lại.
Y nghĩ: Dù
sao
Lục gia cũng là
muốn
thiêu hủy, không bằng cho mình, lỡ
như
ngày
nào đó rơi
vào
sa sút, còn có
thể dùng nó kiếm được một
chút
tiền
cứu
mạng.
“Ngươi
thích?” Lục Tranh
nghi
hoặc
nhìn động
tác
của y
hỏi.
“À?” Tả Thiệu Khanh che chặt chiếc khăn gấm còn mang
theo nhiệt độ cơ
thể Lục Tranh,
rất sợ
bị
hắn đòi về,
vì vậy
thuận miệng kéo ra một cái lý do: “Tự nhiên,
đây chính gấm
hoa
tốt nhất,
trong Tả phủ rất ít
thấy.”
“Ba phần lợi nhuận
thủy vận chẳng lẽ còn không đủ may cho Tả
tam gia
bộ quần áo gấm
hoa sao?”
Tả Thiệu Khanh
lắc đầu: “Tiền
tài không
để lộ
ra,
huống
chi
đây là vãn sinh
và Nhị thúc lén giao dịch, vẫn là
điệu
thấp
một chút thì tốt hơn.”
“Vậy
hạt
châu kia gia đưa
cho
ngươi…?” Lục Tranh
nheo
mắt
lại,
khóe
mắt
lóe
ra ánh sáng
nguy
hiểm.
Tả Thiệu Khanh
vô ý
thức
sờ soạng dưới cổ, ho
khan
hai
tiếng, có
chút
không
được
tự nhiên
trả lời: “Tự nhiên là thu
vào.”
Lục Tranh ánh
mắt
thâm sâu
nhìn y,
vung vạt áo đứng
lên,
chắp
tay sau
lưng dọctheo đường
cũ
trở về.
Tả Thiệu Khanh
đứng
dậy theo,
nhìn
thoáng qua
đống
lửa
sắp tắt, lại ngửa đầu nhìn ánh
trăng sáng tỏ,
bất
đắc dĩ thở
dài: Xem
ra Lục gia
quả
thật
là không ngắm trăng