Chương 45: Một người cười rất không có ý nghĩa

mBữa

tối vẫn



cả bàn

thức ăn

chay,

cũng

may đầu bếp ở

trong

chùa

tay

nghề

cũng không

tệ,

không đến

mức khó



thể

nuốt

trôi,

Tả Thiệu Khanh

trong

lòng

cóchuyện,

ăn không



mùi vị,

mà Lục Tranh

từ

trước đến

nay

thiên về ăn

thịt,

so với bình

thường

cũng ăn ít

hơn

rất

nhiều.

Tả Thiệu Khanh

chú ý

tới

Tả Thiệu Lăng thay một bộ

quần

áo khác,

trên

tóc còn cắm một

cọng

cỏ,

mặt mày sáng sủa, tốc độ

ăn cơm so

với bình thường

nhanh hơn

không ít.

Liễu Tích

cũng không

cùng

mọi

người dùng

cơm,

với



cách



nữ

tử duy

nhất ởtrong

chùa,

nàng được bố

trí đến

một gian phòng xa

nhất,

vốn



tăng

nhân

trongchùa không đồng ý

một

nữ

tử

ngủ

lại,

bị

nàng

nói

hết

lời,

một

trận khóc

lóc kể

lể

cầu khẩn,

mới gắng gượng được giữ

lại.

Ăn

cơm

tối xong,

Tả Thiệu Khanh



chút

hăng

hái

cùng

các sự phụ

trong

chùa

lênlớp ban đêm,

bên

tai

nghe

tiếng gõ





tiết

tấu với

tiếng

tụng kinh

nhạt

nhẽo,

vậymà khiến

cho

lòng

người bình

tĩnh xưa

nay

chưa

từng

có.

Tả Thiệu Khanh

chắp

tay trước

ngực,

tượng Phật Tổ

mặt mũi hiền lành đoan trang,

thầm

nghĩ:

Nếu

đời trước

không

bị sét đánh, không

tẩu hỏa nhập ma, đoán chừng y

cũng

sẽ quy y cửa Phật.

Dù sao

một

thân

tội

nghiệt,

một

thân dơ bản kia,

chỉ

có phật

môn

thanh

tịnh

nàymới



thể

rửa sạch sẽ.

“Đang nghĩ gì?” Bên

tai

truyền đến một giọng nam quen

thuộc,

kéo

thần

trí Tả Thiệu Khanh lại.

Y quay đầu, chỉ

thấy

Lục

Tranh

đứng

khom

lưng

ở trong đại điện, mắt sáng như đuốc nhìn y,

ngồi

trong

một

đống

hòa thượng

đυ.c

lỗ ở

trên

đầu.

“Suy

nghĩ Phật

tổ

có phải

hay không

thật sự

tồn

tại.” Tả Thiệu Khanh

hạ giọng,không

muốn bởi vì

một

câu đắc

tội

toàn bộ

hòa

thượng

chùa Tây Thiền.

Lục Tranh đứng

thẳng

người,

trước ba

tòa

tượng Phật

cao

lớn,

chóp

mũi phát

ra

mộttiếng

hừ

nhẹ: “Nếu

thật sự

có Phật

tổ,

còn

cần quân đội

làm

cái gì?”

Hắn

nói

những

lời

hung

hăng

càn quấy

này

lại

nói

lớn,

lập

tức

hấp dẫn

lực

chú ý

củamọi

người.

Tả Thiệu Khanh

giật

giật

ống tay áo

hắn,

hận

không thể

đào một cái động chui vào, thầm nghĩ: Lục gia

ngài

cho

dù hung hăn càn

quấy

cũng

phải

chú

ý đến

cảm

nhận

của người

khác

một chút.

Mặc cho ai

bị hơn hai mươi ánh

mắt

ngây

thơ nhìn chằm chằm vào đều không được tự

nhiên, Tả

Thiệu Khanh không muốn tiếp tục bị

vây

xem,

đứng

dậy hướng

về phía mỗi người thi lễ,

lôi

kéo Lục Tranh rời khỏi bảo điện Đại

Hùng.

Lục Tranh

tùy ý y

nắm

tay,

ánh

mắt dừng

trên

ngón

tay

thon dài

trắng

nõn

của y

mộtchút,

thật đúng



tay

thư sinh,

giống

như

tay



nương.

“Lục gia…” Tả Thiệu Khanh còn chưa phát giác được khác

thường,

quay đầu lại

bất đắc dĩ nhìn

hắn: “Ngài

tốt xấu gì cũng suy nghĩ một chút cảm nhận của các đại sư.”

Lục Tranh

rất không

thể

hiểu được

nhíu

mày: “Bản

công không

rõ,

vì sao

nhữngngười gọi



cao

tăng đắc đạo

này không đi

tòng quân đền đáp quốc gia,

lại

muốn ởchỗ

này

thương xót

thiên

nhân,



tác dụng sao?”

“Tín

ngưỡng

tôn giáo



thôi,

ngài không

thể phủ

nhận,

lúc

người dân gặp

chiếnhỏa

cơ khổ không

nơi

nương

tựa,

người

trong

lòng

có phật so với

người

trong

lòng không

có phật

càng

có động

lực sống sót

hơn.”

Tả Thiệu Khanh

biết

Lục Tranh

không

thích những thứ giả

dối

này,

giải

thích

nói:

“Ngài coi

như

bọn họ đang tìm

chỗ kí thác tinh thần thì được rồi.”

Lục Tranh

cũng không xoắn xuýt vấn đề

tín

ngưỡng được

hay không được,





hỏithẳng Tả Thiệu Khanh: “Vậy kí

thác

tinh

thần

của

ngươi



cái gì?”

Tả Thiệu Khanh

biểu

tình

cứng

đờ, khóe miệng

co quắp, kí thác tinh thần của

y? Đại khái là

luôn

chèo

chống thù

hận

của y.

Y từng nghĩ, chờ y báo thù xong, đợi khi

thù

hận của y

kết thúc,

cuộc

đời của y

mới chính

thức

một lần nữa bắt

đầu,

y còn có

rất nhiều

đường

phải

đi,

cũng

không

phải

bởi

vì đã

không có

thù hận liền không biết làm thế nào.

“Kí

thác

tinh

thần của vãn sinh…đại khái vãn sinh cũng là người

tin Phật.” Tả Thiệu Khanh lập lờ nước đôi

trả lời.

Thấy

ánh mắt thâm thúy của Lục

Tranh, trái tim Tả

Thiệu

Khanh đập

rất

nhanh, sau

đó liền thấy được hai người luôn nắm chặt tay.

Y bỗng chốc mặt

đỏ bừng đến tai, nhanh chóng

đem tay rút ra,

cúi

đầu không

dám nhìn ánh mắt Lục

Tranh: “Ta…Vãn sinh không phải cố ý.”

Lục Tranh đem bàn

tay đã

mất đi độ ấm

nắm

thành quyền,

không để ý “Ừ”

mộttiếng,

lướt qua y đi về phía

trước.

Tả Thiệu Khanh

thấy

chung

quanh không có

người, tự

giác

theo

sát

sau lưng Lục Tranh,

hai người

yên lặng không

tiếng

động

đi một đoạn, cho đến khi

Tả Thiệu

Khanh

ý thức được hai người họ

càng

đi càng lệch,

mới dừng bước lại hỏi: “Đây là

đi đâu vậy?”

“Gϊếŧ người chôn

thi

thể.” Lục Tranh

trả lời

bốn chữ giọng điệu lạnh như

băng.

Tả Thiệu Khanh

tạm dừng một chút, sau đó

khoa

trương cười ha

ha,

tiếng

cười

kia

xuyên

thấu

chung quanh rừng rậm, khiến cho chim phía Nam quay về

xây tổ cả

kinh

chạy

trốn

bốn phía.

Y là

thật

không

nghĩ

tới,

Lục

công

gia vậy mà

còn

biết

nói đùa, Lục Tranh tốt đẹp như

vậy

làm cho người khác không

có cách gì

không động tâm.

Lục Tranh

cũng không

ngăn

cản y

cười,

mượn ánh

trăng sáng

ngời

thưởng

thức khuôn

mặt

rạng

rỡ bởi vì

cười

to,

thiếu

niên

tuổi

còn

nhỏ,

tướng

mạo

cũng đã khá xuất

chúng.

Chỉ

có điều Lục Tranh

cũng phát

hiện,

ở Tả gia,

dường

như

tất

cả

mọi

người đều không

cảm

thấy

tướng

mạo

của Tả Thiệu Khanh



cái gì không đúng,



lẽ bởi vìnguyên

nhân

nhìn

nhiều sao?

Lục Tranh không biết,

một

người bề

ngoài xuất

chúng

hay không không

chỉ bởi vìtướng

mạo,

còn

có khí

chất,

Tả Thiệu Khanh ở

trước

mặt

người Tả gia

luôn biểu

hiện khúm

núm,

suốt

ngày không phải

cúi đầu

chính



lắc vai,



cho

tướng

mạo đẹpcũng không

chống đỡ

nổi.

Mà Tả

Thiệu Khanh ở

trước

mặt

Lục Tranh,

vừa

bắt đầu là

có lễ nghĩa tri thức, văn vẻ

nho nhã, về sau

bị Lục Tranh bóc trần, cũng liền dần dần thả

lỏng, tuy

thực

chất

bên

trong

đối

với Lục Tranh còn có

chút

sợ hãi và

nịnh

nọt,

so với lúc ở Tả phủ

thì

tính

cách

tốt hơn nhiều.

Tả Thiệu Khanh

như vậy, ưu thế

bề ngoài

cũng

liền

chầm

chậm

hiển

lộ ra.

Tả Thiệu Khanh

cười

cười

liền

phát

giác

bầu không

khí không

được

bình

thường, có

loại

cảm

giác

quẫn

bách

“một

người

cười

ngây

ngô”, tiếng cười của y dừng lại im

bặt,

trừng mắt

nhìn, như

không có

việc

gì hỏi: “Lục gia…

như thế nào không đi?”

“Ngươi cười đủ rồi?”

Tả Thiệu Khanh

nghe

ra sự

chế

nhạo

trong

giọng nói, khuôn mặt xinh đẹp

đỏ lên, ánh mắt lập

lòe

nhìn

chằm

chằm

mặt đất: “Một người

cười

rất không

có ý

nghĩa.”

Lục Tranh

rất

muốn đưa

tay sờ đầu y,

Tả Thiệu Khanh



một

mái

tóc dài đennhánh,

thẳng

tấp

rủ xuống bên

hông,

ban đêm gió

thổi,

mái

tóc dài

của y

cũng sẽ bay

theo gió,

ngẫu

nhiên

lướt qua

tay Lục Tranh,

khiến

cho

lòng

người

ngứa

ngáy khó

nhịn.

Tả Thiệu Khanh

nhanh

chóng đi

theo

sau,

đường

dưới

chân

càng

ngày

càng

hẹp,

cũng

càng

ngày

càng

dốc,

hai

bên bụi cỏ

luôn

xuất

hiện

thanh âm

xột xoạt,

thỉnh

thoảng còn có

thể nhìn thấy dưới chân có loài vật

nhỏ

bé bò

qua.

Tả Thiệu Khanh

sợ hãi, theo sát Lục

Tranh, y

nhìn

ra đây là

đường

đi lêи đỉиɦ núi, tiều phu thợ

săn

bình

thường cũng sẽ

không

đi lên, ánh sáng có

chút

tĩnh

mịch

âm u.

Hôm

nay

là 16,

trăng sáng

nhô

lên

cao,

y

nghĩ

thầm: Chẳng

lẽ Lục

công gia

muốnngắm

trăng?

Về phần Lục công gia

đã từng nói qua ngắm trăng không thú vị, Tả

Thiệu

Khanh sau

khi

biết

rõ hắn là

kì thủ liền tự

động

không

chú

ý đến.