Lúc lão phu nhân đến, Tiết thị
đang
dặn
dò quản gia chấp hành gia
pháp, tất
cả đánh ba mươi đại
bản,
mười
gã sai vặt thân thể
khỏe
mạnh
đem
đám bà tử
quỳ trên mặt đất cường ngạnh lôi đi, đặt
ở trên băng ghế dài.
“Phu
nhân…nô
tài
cùng
là vì ái
nữ sốt
ruột…”
“Phu
nhân…”
Lúc trong
sân náo loạn thành một đoàn, lão phu nhân đang được hai
nha
hoàn
dìu đến, chống
quải
trượng đi
đến,
hét lớn một tiếng: “Đều đang ầm ĩ cái gì?”
Lúc này, nương
Tử Trúc cùng với các
bà tử khác giống như nhìn thấy Bồ
tát tồn tại, từng tiếng “Lão phu nhân” gọi vô
cùng
thê
thảm.
Tiết
thị vẻ mặt
như
đáy nồi, lại không dám làm bộ
làm tịch,
đổi sang khuôn
mặt tươi cười bước nhanh
đến trước
mặt lão phu nhân vấn
an:
“Nương, hơn nửa
đêm
sao ngài còn đi
ra ngoài?
Lỡ như trúng gió thì làm
sao
bây giờ? Là cẩu
nô tài nào hơn
nửa
đêm kinh động đến ngài?”
Để cho mụ
biết
là tiện nhân nào đi
mật báo, thế nào cũng phải lột
da nàng ta.
Lão phu nhân tức giận trả
lời
một câu: “Hậu viện này ầm
ĩ, như thế nào
ngủ
được?”
Tiết
thị khóe miệng
co rút, thầm nghĩ: Phật đường
của bà cùng viện Vu
Hành
một đông một tây, cho dù
đốt pháo trúc,
thanh
âm tuyệt
đối cũng truyền
không đến, hù
ai đó?
Mụ dùng khăn đè
ép khóe miệng,
đưa
tay dìu cánh tay lão
phu
nhân:
“Nương, mấy bà
tử nháo sự mà
thôi,
con
dâu ở
đây
đang
trừng
phạt, nếu
không ngài về
trước
đi?”
Lão phu nhân hất cánh tay
của
bà ta
ra,
đi đến ngồi xuống một ghế
xếp
có tay vịn
duy
nhất
trong
viện
tử:
“Ai đến nói một
chút
xảy
ra chuyện
gì? Lão bà
tử tuy không quản việc nhà, nhưng
cũng
không
thể
trơ mắt ếch ra
nhìn
trong
nhà
náo loạn thành
như vậy.”
Không
ai dám
lên
tiếng,
đám
nha
hoàn bà
tử
chỉ dùng ánh
mắt
liếc xéo Tiết
thị,
dù sao
ai
cũng biết
hiện
tại đương gia
làm
chủ
chính
là
ai,
nhìn kết
cục
của đội
ngũ
làm sai
này
cho
nên không
ai dám đi vào vết xe đổ đấy.
Lão phu
nhân dùng quải
trượng đập
mấy
cái xuống
mặt đất: “Như
thế
nào?
Vừa
rồi gọi
lớn
tiếng
như vậy,
lúc
này đều
câm điếc
hết
rồi
hả?
Bà
tử Ngô,
ngươi
tới
nói.”
Nương
Tử Trúc đã chuẩn bị tốt
tâm lý, quỳ thẳng trên mặt đất, mắt
đỏ đem sự
tình
từ đầu đến cuối nói
một
lần,
chỉ là khi
nói
đến nguyên
nhân
cái
chết
của Tử Trúc thì
có hơi mơ
hồ,
nhưng
lão
phu nhân cũng đã nhìn thấy qua
các
mặt của xã
hội,
từ vài ba
câu
của bà ta
liền
đoán
ra được mánh khóe bên trong.
Lão phu nhân khϊếp sợ lại
ngoài ý muốn,
hướng
Tiết
thị
lớn tiếng
chất
vấn một câu: “Lời này là
sự thật? Thiệu
Yến nó…”
“Nương!” Tiết
thị lòng
tràn đầy
bất lực không
bằng lòng,
vẫn là đi qua quỳ xuống,chủ động ôm
trách nhiệm vào người mình: “Là con dâu quản giáo
bất lực.”
“Làm
bậy à!
Làm
bậy…” Lão phu nhân nhắm lại mắt,
vốn là
tấm lưng
thẳng
tắp
bây giờ lại lập
tức còng xuống,
hữu khí vô lực mà dặn dò quản gia: “Đi đem Đại gia gọitới.”
“Nương…” Tiết
thị muốn ngăn,
việc này chỉ nên nói nhỏ
thôi,
chỉ là Tả Thiệu Yến đối đãi với
hạ nhân
hơi
hà khắc một chút,
nếu làm ầm ĩ lớn,
thì phẩm
hạnh của Tả Thiệu Yến không đứng đắn.
“Ngươi
câm
miệng.
Nương
nuông
chiều
hư
con.
Thiệu Lăng
hồ đồ
một
chút
cũngthôi đi,
Thiệu Yến
thế
nhưng
là
con
trai
trưởng
cháu đích
tôn Tả gia,
tương
lai
là phải
thừa kế gia
nghiệp,
đại biểu
cho
thể diện Tả gia.
Có
chút
tật xấu
nên
mauchóng sửa
lại.
Chẳng
lẽ đợi
chuyện phát
triển
lớn
hơn
mới
nghĩ
cách đến
cứu vãnhay sao?”
Lão phu nhân hơi thở
hổn
hển,
nha hoàn bên cạnh vội vàng thuận khí cho
bà,
bà nghỉ ngơi trong chốc lát mới mệt
mỏi
nói:
“Mà thôi,
đem Đại gia mang đến
quỳ
trước
mặt
liệt
tổ liệt tông cho tỉnh lại, ngày mai
dẫn
nó đi
phật
đường cùng lão
bà tử bắt
đầu
lễ phật, tịnh tâm.”
Tiết
thị chỗ nào cam
lòng
để cho nhi tử
bảo bối trả qua
cuộc
sống
kham
khổ
này,
lập tức phản bác nói: “Nương,
Thiệu
Yến
còn đang báo danh chức vị
chủ
bộ, mỗi ngày còn phải đọc
sách
luyện chữ…”
Lão phu
nhân đánh gãy
lời
nói
của bà
ta: “Tu
thân
tề gia
trị quốc bình
thiên
hạ,
tuthân
mới
là việc đầu
tiên phải
làm,
việc
này quyết định
như vậy,
lúc
nào
nó định
tâmrồi
thì quay
trở về.”
Lão phu
nhân đời
này
chú
trọng
nhất
chính
là quy
củ,
quan
tâm
nhất
chính
là
mặtmũi Tả phủ,
không được phép sai
lầm dù
chỉ
là
một khuyết điểm
nhỏ
nhặt,
nếu không phải bà
lớn
tuổi
có
lòng
nhưng không
có
lực,
mười
mấy đứa
nhỏ
trong
nhà đều phải
tự
mình
nuôi
lớn.
“Còn các người nữa…” Lão phu nhân đứng dậy nhìn các
bà
tử quỳ một vòng: “Tả gia đối đãi các ngươi không
tệ,
nhưng là các ngươi chỉ lo cho chính mình
bỏ qua
thể diện của Tả gia,
ba mươi đại
bản miễn đi,
coi như là vì
tích âm đức cho Đại gia,
đều ở chỗ này quỳ đi.”