Chương 27: Thời gian này không có cách nào trôi qua

Cảnh sắc ban đêm âm

trầm,

mưa bên

ngoài đã

ngừng,

nhưng

lại bị

mây đen bao phủ

như

cũ không

cách

nào

thấy được

một

nửa ánh sao.

Cửa sổ đóng

chặt phát

ra

một

tiếng vang

nhỏ,

Lục Tranh

cảnh giác

mở

hai

mắt,

tậptrung suy

nghĩ

nín

thở,

vận

công

trong

tay,

hắn

nhớ



thiếu

niên kia đã

từng

nói qua

tối

nay sẽ không

tới,

cho dù

tới,

cũng không đến

nổi

leo

cửa sổ để vào.

Tiếng

bước

chân

nhẹ

nhàng

chậm

rãi tới gần, Lục Tranh cảm nhận được khí tức

quen

thuộc, đem công lực

thu

trở về đan

điền, trở

mình, kêu: “Ẩn

Nhất.”

Thân

ảnh màu đen kia

thoáng dừng, sau đó

vọt

tới bên giường

quỳ xuống,

thanh âm

khàn

khàn

mang

theo

mệt mỏi nói: “Chủ tử, thuộc hạ

tới

chậm.”

“Những người khác đâu?”

“Mọi người

từ quận Xương Bình phân

tán ra

tìm kiếm

tung

tích chủ

tử,

này đã là ngày

thứ

ba rồi.”

“Ừm,

Tống Hán Lâm bên kia



tin

tức gì

chưa?”

“Thuộc

hạ sáng

nay

nhận được bồ

câu đưa

tin,

Tống phó

tướng đã

mang binh đem phản

tặc

một

mẻ

hốt gọn.”

“Tình

hình

trên

triều đình

như

thế

nào?” Lục Tranh

từ

trên giường

ngồi dậy,

tựa ởtrên đệm Tả Thiệu Khanh

mua

cho

hắn,

vẻ

mặt

lười biếng,

căn bản

nhìn không

ra bộ dáng

nửa sống

nửa

chết ba

ngày

trước.

“Đại

hoàng

tử

bị xử

tử,

Tam

hoàng

tử và Ngũ

hoàng

tử đã

bị áp giải quay

trở lại kinh,

Nghê

tướng quân dẫn đầu đứng về phía Thái

tử,

trước khi

bệ

hạ mất đã

hạ xuống chiếu

thư,

nhường ngôi cho Thái

tử điện

hạ.”

“Ah?

Nói vậy là lão

hoàng đế

băng

hà rồi?”

“Đúng vậy,

phủ Trấn quốc công chúng

ta

tin

tức nhanh,

hai ngày nữa

tin

tức quốctang mới

truyền đến quận Xương Bình.”

“Rất

tốt,

ngươi đưa

một bức

thư quay

trở về kinh,

để

cho Chiến Viên Phong đemmạng Tam

hoàng

tử và Ngũ

hoàng

tử giữ

lại.” Ánh

mắt Lục Tranh

hiện

lên

một

tiangoan

lệ,

với



cách



người khởi xướng

thiết kế

hãm

hãi

mình,

hắn

tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

“Vâng.” Ẩn Nhất dừng

một

chút,

ngẩng đầu: “Chủ

tử,

Thái

tử

từng

truyền khẩu dụcho

thuộc,

nói

là sau khi

tìm được

ngài phải

lập

tức

trở

lại kinh.”

Lục Tranh

cười

như không

cười:

“Thế

cục

đã định, nếu như bản

công

quay

trở

về hắn đêm

cũng

không thể

ngủ

ngon

giấc

nữa,

cần gì chứ?”

“Vậy

ngài…”

“Ngươi ở

trong

thư

bổ sung một dòng,

liền nói

bản công gia

trọng

thương chưa lành,

ít nhất phải nằm ở

trên giường một năm

hoặc nửa năm,

tốt nhất chúng

ta nên để cho vị Thái gia này an

tâm.”

Ẩn Nhất suy

nghĩ

cẩn

thận

mấu

chốt

trong đó,

sau khi suy



mở

miệng: “Thái

tử điện

hạ



thể đăng



toàn bộ đều



nhờ vào binh

lực

của

chủ

tử ủng

hộ,

hắn

chẳnglẽ

muốn qua sông đoạn

cầu?”

“Bên cạnh giường

há lại cho người khác ngủ say sưa?

Chiến Viên Phong không đến mức qua sông đoạn cầu,

nhưng

tâm phòng

bị lại không ít,

quay

trở lại kinh

thành cùng

hắn đấu pháp,

còn không

bằng ở chỗ này

thanh

tịnh.”

“Vâng,

thuộc

hạ

cùng

lúc

truyền

tin

cho

tất

cả

mọi

người,

trong khoảng

thời giannày ít xuất

hiện

làm việc.” Ẩn Nhất không

hổ



người đi

theo bên

cạnh Lục Tranhthời gian dài

nhất,

cho dù đoán không

ra

tâm



của Lục Tranh

cũng

hiểu được suymột

ra ba.

Lục Tranh

thỏa

mãn gật đầu: “Lại gửi một

phong thư

vào

phủ,

để cho mọi

người trong phủ bắt

đầu

chuẩn

bị đại hôn cho

bản

công.”

Ẩn Nhất kinh

ngạc

ngẩng đầu,

trên

mặt quanh

năm không

thay đổi

lại

treo

lên vẻmặt

nghi

hoặc,

nhưng

hắn

ta

cũng không



tiếp

tục đặt

câu

hỏi,





thành

thật đáp ứng.

Hắn ta nhìn ra,

tâm

tình

Lục tiểu công gia không tệ, nếu không căn bản

không có

khả năng nói một chuyện trọng

đại như vậy, chẳng lẽ trong những ngày chủ tử

mất

tích

đã tìm được phu

nhân?

Vậy hắn ta

không thể

không bội

phục

năng

lực

của vị phu

nhân

mới

này,

từ nhỏ đến

lớn,

hắn

ta chưa từng thấy ai

có thể ảnh hưởng đến được vị

chủ tử này.

Lục Tranh

còn không

biết

mình

bị thuộc hạ thân cận

nhất

hiểu

lầm,

hắn

kì thật chỉ là

muốn

tìm một nữ

nhân gia

cảnh

bình

thường để

vị kia an

tâm,

dù sao cưới vợ

đối với hắn mà

nói có cũng được không có

cũng

chẳng sao.

Nói xong chính

sự, Lục Tranh câu mày dặn

dò:

“Đi làm một ít

thức

ăn đến đây.”

Ở trên núi

thanh tịnh thì

thanh tịnh, nhưng Tả Thiệu Khanh mỗi ngày chỉ tới

một

lần,

hắn mỗi ngày có

một

nửa thời gian phải chịu đói, về phần chút đồ

ăn Tả

Thiệu Khanh để

lại,

căn

bản không

đủ hắn ăn

một bữa.

Hắn nào biết được, Tả Thiệu Khanh vẫn là

dựa

theo

sức ăn của

chính mình nhân đôi

lên

chuẩn

bị.

Tả Thiệu Khanh

trong

đêm

ngủ đến nửa đêm

bị một hồi tiếng động lớn ồn

áo bừng tỉnh, đuổi La Tiểu Lục

ra ngoài

xem,

chính

mình

lại

bọc lấy chăn nằm xuống, chỉ có

điều

lại

như thế nào cũng ngủ

không được.

Đợi La Tiểu Lục

trở

về, không

cần hỏi y

cũng

đã đoán được là

chuyện gì

rồi.

“Gia,

quả nhiên như ngài sở liệu,

viện Vu Hành

bên kia,

đã náo loạn rồi.” La Tiểu Lụchai mắt

tỏa sáng,

nhìn có chút

hả

hê nói.

Điều

này khiến

cho



rất

hưng phấn,

nhưng Tả Thiệu Khanh

thì

ngược

lại

chính

là bình

tĩnh

hơn

nhiều: “Ah,

ai bắt đầu?”

La Tiểu Lục kĩ

càng

kể rõ

chuyện đã

xảy

ra: “Tử Trúc phụ thân nàng chính là

tửu

quỷ,

trong đêm

bị người kéo ra

uống

rượu, trở

về nghe được một ít

lời

không

hay,

hai

vợ chồng liền ầm ĩ lên, vốn chỉ là

hai vợ chồng già mồm, kết

quả

mấy bà tử

bị chúng ta thu

mua

can thiệp,

toàn

bộ hạ nhân trong phòng đều náo loạn lên.

Trước

đây

mấy nha hoàn chết ở

trong

phòng Đại

gia

người

nào

là không có phụ

thân

không có

nương? Đều

kìm

nén bực bội, một lần

náo

loạn

này liền cùng chung

một mối thù, do

nương Tử

Trúc

làm đội trưởng,

nói

là muốn tìm lão

phu

nhân

làm chủ, kết quả còn

không có

đi ra

ngoài, việc này liền bị

phu nhân biết được,

lúc này đang sai người trói mấy người náo loạn lại.”

“Lão phu nhân

tối nay vẫn là ở Phật đường sao?”

La Tiểu Lục khôn ngoan lanh lợi nháy mắt

máy

cái:

“Gia

yên tâm, ngài đã thông báo, nô

tài

đã an

bài

người

đến

phật

đường

báo

tin,

chọn

chính

là một tỷ

muội

quan

hệ thân thiết

của Tử Trúc, sẽ

không có

người

hoài

nghi

đến

trên

người

chúng ta.”

Tả Thiệu Khanh

khóe

miệng

nhếch lên, như

cười

như

không

cười

nhìn

chằm

chằm

vào

La Tiểu Lục, khó trách nô

tài

này có thể

ở bên người mình ẩn

núp

nhiều

năm

như vậy mà

không bị

phát

hiện,

quả

nhiên

là có chút thông minh.

“Làm không

tệ,

chuyện đáp ứng ngươi ngày mai liền

thực

hiện.”

La Tiểu Lục nhẹ

nhàng thở

phào, vội

vàng

quỳ

xuống: “Tạ

Tam

gia ân điển. Tiểu Lục Tử

đời này nhất định chỉ trung tâm với

ngài.”

“Trung

tâm

hay không

trung

tâm không phải dùng

miệng

nói,

gia

chờ xem biểuhiện

của

ngươi.”

Tả Thiệu Khanh

ngáp

một cái, hướng

nó phất phất tay: “Đi ngủ

đi,

liền

để cho bọn

họ náo loạn, đến sáng mai tất

nhiên sẽ

có kết quả.”

“Vâng.”

Bên

này Tả Thiệu Khanh

ngủ đến

hương vị

ngọt

ngào,

viện Vu Hành bên kia

chính

lànáo

loạn gà

chó không yên,

Tả Uẩn Văn không kiên

nhẫn quản



chuyện

nội viện,liền phất

tay áo đến

trong phòng

của

một

tiểu

thϊếp qua đêm.

Tiết

thị nghẹn

một bụng bực bội, vì

vậy

hướng

về đám bà

tử nháo sự nổi

giận: “Đừng ỷ

vào một chút thể diện liền không biết trời cao đất

rộng, một

đám

nô tài còn

muốn

lật

trời

hay sao? Cũng không

nhìn

một chút thân phận của các ngươi.”

Nương

Tử Trúc khóc sướt mướt bò đến

bên

chân

Tiết

thị,

túm lấy làn váy

của

mụ khóc lóc kể

lể: “Phu nhân,

nô tài thật sự

là bị

buộc

bất

đắc dĩ, thời gian này không có

cách

nào

trải

qua...nô tài hiện tại cũng không còn mặt

mũi

đi ra

ngoài, vừa ra

khỏi

cửa liền bị chỉ

trỏ,

Tử Trúc...Tử Trúc nó là

người

đoản

mệnh, nô

tài cũng không

cầu cái gì, chỉ

hy vọng phu nhân nhìn trên việc nó

từng

hầu

hạ ngài, cho nó

một

thân

phận

rõ ràng…”



ta vừa

nói

như vậy,

phía dưới



mấy bà

tử

con gái

chết

cũng đồng

loạt khóc

rốnglên.

Trước

đây

mọi người

thế đơn lực bạc, không dám nói

rõ cái gì, nhưng đêm nay

đã có đồng bạn, lại

có nương

Tử Trúc là

lão

quản

sự trong phủ, vì vậy

lá gan cũng to

ra.

Khuê

nữ chết ai

cũng

đau

lòng,

nhưng đau

lòng

có làm được cái gì?

Cũng

chỉ

có thể chuyển nhà, không

có khả năng vì

khuê

nữ cùng với phu

nhân

dốc

sức liều mạng,

nhưng

nếu

có thể vì

khuê

nữ đã

chết

đi kiếm được danh phận,

coi như là

trọn

vẹn

tình

cảm mẫu tử.

Nương

Tử Trúc khóc khàn cả giọng, nước mắt nước mũi đầy

mặt:

“Bên

ngoài có

một chút lời đồn đãi

không tốt, vì

thanh

danh

Đại

gia,

phu nhân ngài liền thanh

toàn

cho nô tài

đi...”

Tiết

thị một cước đá

văng

bà ta ra,

cười

lạnh

một

tiếng: “Ngươi đây là

uy hϊếp ta? Đừng nói chuyện này cùng Đại gia

không có

quan

hệ, cho dù

có,

danh

phận

này cũng không

phải

thứ các ngươi muốn có liền có.

Cũng

không trước nghĩ kĩ

phân

lượng của

chính mình, đám nô

tài cũng vọng tưởng

cùng

Đại gia kết thân.”

Tại nước Đại Ương, nha hoàn thông phòng

cùng

nha hoàn không

có gì

khác

nhau, nhưng tiểu thϊếp hợp quy cách sau

khi

chết

đi có

thể

đi vào nhà

thờ

tổ tiên, chỉ cần có

con nối dỗi, còn có

thể hưởng

thụ nhang

khói

cúng

bái của đời sau.”